Tô Văn Bân đại khái đã uống quá nhiều, nếu không uống nhiều, hắn ta sẽ biết rõ một chuyện:
Mặc dù người bạn này của mình được xưng là người cầm cờ của các ca khúc phong cách dân tộc, nhưng MV vẫn là MV, diễn viên nào đã có ít tiếng tăm cũng không nguyện ý nhận.
Hơn nữa, Quách uy năm đó được xưng là “MV tiểu vương tử”, vất vả tận hai năm mới có thể ngóc đầu dậy, cho nên thứ mà hắn không muốn nghe nhất chính là người khác đến mời hắn quay MV.
Ngoài ra, dân tình đang bàn tán xôn xao về “ông trùm phòng vé hơn 100 triệu” và “kiếm khách trong phim võ hiệp” thì hiện tại, tôi chỉ là một đạo diễn mới bước chân vào nghề, chứ không phải là đại lão trong cái giới này.
Kết quả, chỉ vì một chai rượu trắng xuống bụng.
Tô Văn Bân đã thực sự vỗ ngực của mình dưới sự xúi giục của một người bạn và nói, "Việc này cứ giao cho tôi!
"Không phải chỉ là diễn viên cổ trang đẹp mắt sao, đừng lo lắng, đừng nói một người, dù là mười tám người, tôi cũng tìm ra cho cậu!”
Nếu như thời gian có thể quay ngược lại hai giờ trước, Tô Văn Bân nhất định sẽ tát thật mạnh hai cái vào miệng của mình, để cho cái đầu này trực tiếp nổ tung.
“Uy, tiểu Quách a?” Tô Văn Bân ở trên bàn cơm móc ra di động, bấm số của Quách Uy, say khướt mà cười nói, “Bân ca của cậu đây, tôi muốn hỏi cậu một chuyện.”
Hắn nhìn thoáng qua người bạn bên cạnh, nói: “Cậu đã nghe qua Chu Nhất Trác chưa? đúng đúng đúng, người đoạt giải Giai điệu vàng vào năm ngoái.
“Ha ha, cậu thích bài hát của hắn sao? Được rồi, tôi sẽ giúp cậu chuyển lời hahaha…
“Tiểu Quách, Nhất Trác gần đây đang dự định quay một album ca nhạc mang phong cách dân tộc,” Tô Văn Bân nấc lên một cái, rồi nói tiếp, “Hắn muốn tìm một diễn viên có tạo hình cổ trang đẹp để quay MV, cho nên tôi liền nghĩ đến cậu đầu tiên.
“Gần đây cậu có thời gian rảnh hay không?”
Bên kia điện thoại, Quách Uy trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói: “Thật ngại quá, Tô đạo.
"Thời gian gần đây tôi có đi Tây Bắc để quay ngoại cảnh, khí hậu nơi đó không phù hợp với lại tôi còn ngâm trong nước quá lâu nên sợ thời gian tới không thể tham qua quay phim.
“Phiền toái ngài thay tôi nói một tiếng xin lỗi với Chu tiên sinh.
“Ngài xem như vậy có được không, tôi sẽ đề cử cho ngài mấy tân binh, công ty chúng tôi rất mạnh về mảng phim cổ trang, cho nên còn có nhiều diễn viên có thể đáp ứng yêu cầu của ngài.
Giọng của Quách Uy không quá lớn, hơn nữa điện thoại cũng không mở loa. Thế nhưng tất cả mọi người trên bàn thì đang nhìn chằm chằm vào nụ cười căng cứng trên khuôn mặt của Tô Bân.
Thật lâu sau, hắn mới giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ nói: "Thôi, sức khỏe mới quan trọng. Tiểu Quách, nghỉ ngơi thật tốt, cũng không cần giới thiệu đâu, cám ơn cậu đã quan tâm.”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Văn Bân cảm thấy bầu không khí ồn ào trong phòng riêng đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều đang nhìn về phía hắn.
Tô Văn Bân chếch choáng trong men say liền lập tức thanh tỉnh hơn phân nửa, đầu óc bắt đầu vận chuyển một cách bình thường.
Ngọa tào, vừa rồi mình mới làm cái trò gì vậy?
Đây không phải là tự mình vả mặt để cho người khác xem sao??
Lúc này, những người khác có lẽ cũng còn chút tâm trạng để xem náo nhiệt, nhưng riêng Chu Nhất Trác thì sắc mặt lại không tự chủ được.
“A, cái kia, lão Tô……” Chu Nhất Trác xấu hổ, giơ lên chén rượu, “Ai, là lỗi của, tôi, hôm nay chúng ta đi uống rượu mà tôi lại lôi chuyện công việc ra để nói!
“Tới tới tới, uống rượu uống rượu……”
Tô Văn Bân rũ đầu, yên lặng giơ lên chén rượu, do dự một chút, lại thả xuống, cười nói: “Hôm nay không uống nữa.
"Tôi có nên thay rượu bằng trà không? Haha..."
Những người còn lại trong bàn nhìn nhau.
Những người này ít nhiều đều có quan hệ xa gần với Tô Văn Bân, một số người thân thiết thì thay hắn lảng sang chuyện khác, còn không thân cho lắm thì lại hả hê nhìn người ta gặp họa.
Hừ, cho ngươi ngông cuồng!
Mới chỉ có chút ánh sáng đã nghĩ mình là mặt trời chói chang, mới quay được một điện ảnh đã tự cho mình là đại lão!
“Đang đang đang!”
Khi bầu không khí đang vô cùng xấu hổ, thì chợt một hồi âm thanh gõ cửa vang lên. Mọi người đều quay đầu lại và phát hiện bên ngoài là hai người, một cao, một thấp.
Người thấp tầm hơn 40 tuổi, dung mạo bình thường.
Người cao thì nhìn qua rất trẻ tuổi, bộ dáng hoàn toàn khác với những người qua đường thường thấy.
“Ai nha, ngượng ngùng quấy rầy a!”
Người trung niên có dung mạo bình thường vừa đi vào cửa, tay phải cầm ly, tay trái xách theo bình rượu, miệng cười khanh khách: “Vừa rồi nghe tiểu Hứa nói Tô Đạo cũng ở bên này, cho nên tôi mới cố tình sang hỏi thăm.
“Ai u, đúng là trùng hợp, hôm nay chúng tôi cũng đang tổ chức một buổi tiệc nhỏ đóng máy cho phim truyền hình mới!”
Tô Văn Bân nhìn người đàn ông trước mặt, vội vàng chào hỏi: “Thái tổng, sao ngài cũng ở đây!"
Người tới đúng là Thái thực tiễn.
Hắn vừa mới nghe Hứa Chân nói ở toilet gặp được Tô Văn Bân, thì liền vội vàng xách theo rượu, mang theo tiểu Hứa qua thăm người ta.