Chương 68: [Dịch] Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Tâm Trạng Vui Vẻ

Phiên bản dịch 4799 chữ

Đinh Tuyết Tùng kiên quyết không thừa nhận kỹ năng diễn xuất của mình không bằng Hứa Chân. Nhưng trong cảnh hôm nay, phải nói rằng, hắn đã hoàn toàn bị đánh bại.

Không rõ nguyên nhân là do đánh giá thấp đối phương hay tự mình sốt ruột.

Nói tóm lại, tự do mình không thể giữ được trạng thái tốt, cho nên cũng chẳng thể trách người khác được.

Hắn lấy điện thoại di động ra, nghĩ muốn lướt xem một ít tin tức. Ai ngờ lúc này, người đại diện Thiệu Mộng Hoa lại đột nhiên gọi điện đến cho hắn.

"Cậu có đang thuận tiện để nói chuyện?" Giọng nói của Thiệu Mộng Hoa có chút khàn khàn, "Chung quanh có người hay không?"

Đinh Tuyết Tùng nhìn xung quanh một vòng, đáp lại: "Thuận tiện, Mộng tỷ, có chuyện gì sao?”

Thiệu Mộng Hoa nhỏ giọng nói: "Sau khi cậu quay xong bộ phim này, quan hệ đối tác của chúng ta có thể sẽ chấm dứt.

"Công ty đã sắp xếp một người đại diện mới cho cậu và hắn sẽ lần lượt tiếp quản công việc tiếp theo.

"Cậu cứ chờ thông báo đi, tôi cùng chỉ báo trước cho cậu một tiếng.”

Nghe nói như thế, Đinh Tuyết Tùng đột ngột từ ghế đứng lên.

"Mộng tỷ!"

Giọng nói của hắn rất gấp rút: "Không phải chúng ta luôn phối hợp tốt sao? Chị, chị không thể bỏ rơi tôi giữa chừng như vậy được!!”

Thiệu Mộng Hoa là người đại diện số một ở Thịnh Đường truyền thông, việc Thiệu Mộng Hoa rời đi, chẳng khác nào là công ty đã từ bỏ xem hắn là trọng tâm để bồi dưỡng!

Đầu bên kia điện thoại, Thiệu Mộng Hoa thở dài, nói: "Là ý của công ty, tôi cũng không có cách nào.

"Bên trên rất bất mãn đối với chuyện cậu tự tiện ngôn luận trên mạng xã hội, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng mà công ty tạo dựng, cũng hy vọng cậu sử dụng đoạn thời gian này để suy ngẫm lại một chút.

"Ngoài ra, tất cả các tài khoản công khai của cậu đều có khả năng phải giao cho bên công ty tới xử lý."

Đinh Tuyết Tùng nắm chặt điện thoại, mở to hai mắt, hồi lâu không có lên tiếng. Hắn rất muốn nói với Thiệu Mộng Hoa, Video trên Weibo kia không phải chị kêu tôi đăng sao?

Nhưng bây giờ nạn nhân lại là tôi? ?

Cuối cùng, Đinh Tuyết Tùng vẫn đem lời này nuốt xuống bụng.

Lúc này nói như thì vậy thì còn có ích gì!

Thấp cổ bé họng, nói cái gì cũng đều bị bảo là EQ thấp!

Đinh Tuyết Tùng tức giận đến mức bốc khói, còn Hứa Trăn ở bên kia thì tươi cười đến rạng rỡ.

Trạng thái của hôm nay tốt đến không ngờ.

Hứa Trăn thậm chí còn không nghĩ tới, cảnh quay hôm nay có thể suôn sẻ đến mức độ này.

Khi cảnh quay được phát lại, hắn còn không dám tin tưởng người bên trong khung hình kia lại chính là bản thân hắn.

Đây quả thực là một “Diễn viên chuyện nghiệp” nha!

Những bộ phim mà hắn đã xem trên TV trước đây, dường như cũng có cảm giác như thế này!

Sau cảnh quay, Hứa Trăn cảm thấy như thể mình đã trải qua một lần giác ngộ. Trước đây, khi hắn tự xem các đoạn video và bắt chước lại diễn xuất của người khác, bất quá chỉ là đầu cơ trục lợi mà thôi, không ra gì cả.

Mặc dù Hứa Trăn vẫn dùng cách này để đối phó với những cảnh quay trước đây, nhưng rốt cuộc trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy có chút tự ti.

Tuy nhiên, phải đến hôm nay, hắn mới chợt nhận ra: Khả năng bắt chước cũng là một phương pháp, hoặc là một con đường tắc để đường đường chính chính học diễn xuất.

Nó giống như việc, muốn viết chữ thì phải rèn theo mẫu, muốn vẽ tranh thì phải tô màu trước.

Muốn học giỏi một môn kỹ thuật, trước tiên phải làm quen với tinh hoa của trăm trường phái tư tưởng, để có thể thành thạo nó và cuối cùng là hình thành phong cách cho riêng mình.

Ví dụ như, cảnh quay của ngày hôm nay.

Mặc dù Hứa Trăn đã nghiên cứu rất nhiều cảnh quay tương tự của các bậc tiền bối, nhưng trên thực tế, trong màn trình diễn cuối cùng vừa rồi, không có cảnh nào là hắn rập khuôn theo người khác.

Hắn đã nắm bắt được bản chất, kết hợp với sự hiểu biết của bản thân về các nhân vật và cuối cùng hoàn thành các cảnh quay một cách hoàn hảo.

Đây là diễn xuất chỉ thuộc về riêng hắn.

Lên xe trở về khách sạn, Hứa Trăn có chút hăng hái nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tâm tình vô cùng vui vẻ. Cảm giác rằng, cuối cùng tôi đã có được những gì tôi muốn sau khi cố gắng hết sức, đơn giản là tuyệt vời!

"A Trăn, cậu nghĩ gì thế?"

Ở ghế bên cạnh, Kiều Phong nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Hứa Trăn, thì ngay lập tức mở miệng hỏi: "Trạng thái hiện tại như thế nào, có mệt hay không?”

Hôm nay, hắn đã thể hiện một trạng thái tinh thần vô cùng bùng nổ, cho nên theo lý thuyết hẳn là sức cùng lực kiệt.

Tuy nhiên, trong tâm trạng vô cùng vui vẻ, Hứa Trăn lại lắc đầu, cười nói: "Một chút cũng không mệt, khi trở về tôi sẽ luyện tập cho cảnh quay tiếp theo.”

Kiều Phong hơi kinh ngạc mà nhìn hắn: "Cậu quên sao? Cảnh quay của cậu ở Hoành Châu đã đóng máy rồi.

"Bên đoàn phim cho cậu một tuần để nghỉ ngơi, sau đó chúng ta phải đi theo đoàn qua bên địa điểm khác để quay cảnh tiếp theo.”

"A. . ." Hứa Trăn sửng sốt một hồi.

Lại có ngày nghỉ?

Bạn đang đọc [Dịch] Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế của Đào An Dật

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    37

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!