Trên sân khấu, Hứa Trăn hít một hơi thật sâu và im lặng nhắm mắt.
Trong đầu dần dần xuất hiện nhưng đoạn video mà mình đã xem trước đây.
« Như Sương Như Mưa Lại Như Gió » đã được phát sóng cách đây 8 năm trước.
Nhắc tới cũng thật trùng hợp, diễn viên đóng vai Đỗ Tâm Vũ chính là vị ảnh hậu mà mình sắp hợp tác: Du Mi
Nếu nói kỹ năng của nam chính trong vở kịch này được chấm tới 95 điểm, tức là có độ tương thích cao với vai diễn.
Thì Du Mi lúc đó được chấm lên tới 120 điểm.
Kỹ năng diễn xuất thực sự bùng nổ.
Hứa Trăn cho tới bây giờ vẫn cho rằng, nếu để chọn một người có kỹ năng diễn xuất tốt nhất làng giải trí Hoa ngữ thì về nam diễn viên, hắn không chắc, nhưng nếu nói nữ diễn viên thì nhất định là Du Mi.
Ánh mắt của cô ấy có thể khiến bạn đau lòng ngay lập tức.
Lúc đó, Du Mi chỉ mới ngoài đôi mươi khi tham gia “Như Sương Như Mưa Lại Như Gió”, thanh xuân tuổi trẻ, hồn nhiên ngây thơ.
Vai diễn Đỗ Tâm Vũ cũng có tính cách giống như cô, một vị tiểu tiểu thư nhà hắc bang lại đem lòng yêu chàng trai nghèo A Khôn.
Đồng thời, từ lúc cô rơi vào bể tình, cho dù xảy ra chuyện gì, cô cũng không có một lời oán giận đối A Khôn.
Lòng luôn hướng về hắn, sủng ái hắn, thay hắn cân nhắc, vì hắn chia sẻ mọi việc.
Thông minh như một thiên thần, nhưng lại hạ mình trong cát bụi.
Nhân vật này tuy viển vông nhưng đồng thời cũng là người bạn đời lý tưởng trong tâm trí của vô số đàn ông:
Mỹ mạo, nhiều tiền, đơn thuần, mà yêu là không giữ lại chút nào.
Thử hỏi ai mà không muốn có một người yêu như vậy?
"Vậy thì, Lâm Gia,” Thẩm Đan Thanh vươn tay ra, "Cô hợp tác với Hứa Chân trong cảnh này đi, diễn thử vai A Khôn.”
Nghe nói như thế, ánh mắt của Lâm Gia nhất thời phát sáng lên.
Hoàng Thiến Thiến ở bên cạnh vội vàng nói: "Thẩm lão sư, tôi, tôi cũng muốn thử sức với vai A Khôn!"
Thẩm Đan Thanh xua tay, nói: "Không được, đó là trợ diễn của người ta.”
Hoàng Thiến Thiến: ". . ."
Một lát sau, Hứa Trăn và Lâm Gia đã đứng vào chỗ, những người không liên quan khác được "mời" xuống.
Thẩm Đan Thanh cười hỏi: "Hứa Chân, cậu cần thêm đạo cụ không?”
“Đạo cụ gì?” Hứa Trăn hỏi.
Thẩm Đan Thanh nói: "Tóc giả, váy hay cái gì đó?”
Hứa Trăn: ". . ."
"Không cần,” Hắn ngượng ngùng nói, "Chủ yếu vẫn là xem biểu diễn."
Bên sân lại vang lên một tràng tiếng cười không kiêng kỵ gì.
Hứa Trăn hắng giọng một cái, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
"Bíp, bíp, bíp!"
Ngay lập tức, ba âm thanh nhắc nhở kết thúc và màn biểu diễn chính thức bắt đầu.
Hai người chỉ đóng đoạn cuối cùng trong kịch bản lần này.
A Lai không cho A Khôn vào Đỗ gia, cũng không cho Đỗ Tâm Vũ dẫn A Khôn đi, thậm chí còn rút súng ra tranh chấp.
Hứa Trăn mang theo vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Đỗ công quán, sau đó quay đầu nhìn xung quanh, cười khổ nói: "A Lai, ngươi bỏ súng xuống đi, ta không đi nữa.
"A Khôn ca ca cũng không vào."
"Ha ha ha ha ha ha. . ."
Nghe được cụm từ "A Khôn ca ca", khán giả trên khán đài gần như cười điên dại, bọn họ dậm chân, vỗ vào ghế, tình hình mất kiểm soát một lúc.
"Đừng cười, đừng cười!"
Bên sân, Thẩm Đan Thanh đứng lên, hướng về phía khán đài kêu lên: "Ảnh hưởng tới diễn viên đang biểu diễn!"
Nhưng mà nói thì nói như thế.
Trong miệng thì nói "Không cho cười", nhưng bản thân thì cười đến mức khóe miệng kéo đến tận man tai.
Lúc này, Hứa Trăn đang đứng trên sân khấu lại là người bình tĩnh nhất, hắn giống như nghe thấy bất kỳ âm thanh cuồng tiếu gì bên dưới, mà tiếp tục phối hợp diễn xuất: “Chúng ta chỉ đứng ở đây chứ không đi đâu cả.”
Nói xong, hắn vụng trộm cầm tay của Lâm Gia tay, nói khẽ: "Em giúp anh.”
Đối diện, Lâm Gia cảm thấy tim mình đột nhiên thắt lại.
Một cảm giác tội lỗi không thể diễn tả được dâng lên trong lòng và cô chợt thấy khó chịu, buồn vô cùng. Có cảm giác như bản thân đã phạm phải một sai lầm lớn nào đó, thực sự khiến cho người trước mặt chịu đựng ủy khuất.
Cô mở miệng, vừa định nói gì đó, nhưng nhìn thấy Hứa Trăn đã khe khẽ lắc đầu.
"Đừng nói nữa, em đều biết.”
Hứa Trăn nhìn cô, đôi mắt long lanh phân rõ đen trắng trong veo như nước suối trong núi. Nó không chứa bất kỳ tạp chất nào, hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân.
"Ca. . ." Khoảnh khắc tiếp theo, giọng anh đột nhiên trở nên khàn khàn.
Lâm Gia nhẹ nhàng "Ai" một tiếng rồi siết chặt tay hắn.
Đôi mắt của Hứa Trăn rủ xuống phía dưới.
Một lát sau, lông mi dài của hắn lại nhướng lên.
"Từ bây giờ, anh hãy đưa em đi bất cứ nơi đâu." Giọng của Hứa Trăn rất nhẹ nhàng và mềm mại.
Một câu bình thường thoạt đầu dường như không có âm điệu mạnh mẽ. Nhưng, khàn khàn trong giọng nói của hắn càng ngày càng nặng, đến cuối cùng mang theo một chút âm mũi.
Lâm Gia nhìn hắn, nhịn không được nắm thật chặt tay.
"Em sẽ đi cùng anh," Giọng nói của Hứa Trăn trong trẻo và rõ ràng, chỉ có một chút than thở, còn lại tràn đầy yêu thương, "Đừng bỏ em lại…”
Sau khi lời nói kết thúc, đột nhiên từ trong hốc mắt rơi ra mấy giọt nước mắt, trong như pha lê.
Lâm Gia nhìn hắn, như thể trái tim đã bị một vũ khí sắc bén đào ra.
"Được, anh…”
Theo bản năng, cô muốn hoàn thành lời thoại cuối cùng.
Nhưng, đọc không được.
Không thể kiểm soát được cảm giác tội lỗi, đau lòng và tự trách bản thân tràn ngập tâm trí như một cơn sóng lớn.
Lâm Gia đột nhiên khóc.
"Anh, anh…”
Cô nắm lấy tay Hứa Trăn, nghẹn ngào, nức nở, khóc thút thít.
Lúc này, cô không thể biết mình đang diễn nhân vật gì, làm cái gì hay phạm sai lầm gì. Cô chỉ biết, mình đã khiến người trước mặt chịu đựng tổn thương, đó là người hết mực yêu thương mình.
Quả thực đáng chết!
Lâm Gia lúc này thậm chí còn không nhận ra rằng mình đang bị đè ép.
Đối phương biểu diễn quá mức xuất sắc, khiến cảm xúc của người đối diện bị dao động quá nhiều và khó hoàn thành được phần trình diễn.
Đây chính ý nghĩa của từ bị đè ép!