Chương 88: [Dịch] Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Theo Đuổi Nam Nhân

Phiên bản dịch 5591 chữ

Thành phố Tiền Đường, trong một khu dân cư cao cấp gần Tây Khê.

Lâm Gia nằm trên chiếc ghế sofa nhỏ trong phòng ngủ, vừa nhấm nháp hạt dưa vừa xem phim truyền hình trên máy tính bảng.

Nhà cô ấy ở thành phố Tiền Đường, cho nên sau khi ghi hình xong "Ta là phái diễn xuất", cô ấy không vội quay lại làm việc mà chuyển thẳng về nhà riêng của mình.

Trên máy tính bảng đang chiếu một bộ phim truyền hình hơn mười năm trước có tên là « Trường An Cổ Ý ».

Đúng lúc này, trên màn hình, một thiếu phụ mặc quần áo hán cổ, đang khóc quỳ trong sân băng giá lạnh giá, trong tay ôm chặt một cậu bé chừng bốn năm tuổi. Đứa bé nhìn thấy thiếu phụ khóc, liền vươn một đôi tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại lau nước mắt cho nàng, nhỏ giọng nói: "Mẫu hậu không khóc, mẫu hậu ngoan."

"Được. . ."

Nhìn thấy một màn này, Lâm Gia cảm thấy trái tim manh đến sắp nổ, nhịn không được đưa tay che miệng lại.

Cô, cô, cô, cô buông đứa nhỏ ra, để cho tôi tới!

"Bíp bíp. . ."

Đúng lúc này, một thông báo nhắc nhở vang lên.

Lâm Gia vừa cầm lên nhìn, chỉ thấy ảnh đại diện của người gửi là một cậu bé chuyển phát nhanh đi xe ba bánh, biệt danh gọi là "Tống Hoặc tới cửa" .

Đối phương hỏi: "Như thế nào, tiết mục đi quay xong chưa?”

Lâm Gia nhịn không được vểnh vểnh môi.

"Tống Hoặc tới cửa" chính là Tống Úc, sư huynh nhà cô.

Tuần trước, cô vốn dĩ đề nghị Tống Úc đến làm trở diễn cho cô, không ngờ khi đang chuẩn bị đến giờ ghi hình, thằng nhãi này thế mà quay xe không chào hỏi, tự tung, tự tác mời Hứa Chân đến thay thế, làm cho Lâm Gia luống cuống tay chân một hồi lâu.

Được rồi, mặc dù biết sư huynh có lòng tốt, nhưng mà…

Tốt xấu cũng phải nói với tôi một tiếng có được không hả?

Ít nhất để mình còn kịp chuẩn bị tâm lý.

Cô ủ rũ cúi đầu ấn mở ra khung chat, gửi tới một biểu tình khóc chít chít, gõ chữ : "Đã quay xong, hoàn toàn bị nghiền ép đến chết?”

Một lát sau, Tống Úc bên kia trả lời: "Nghiền ép? Ai? Hoàng Thiến Thiến?

"Diễn xuất của Hoàng Thiến Thiến toàn rác, so với em đâu tốt hơn bao nhiêu, sao có thể nghiền ép em được?”

Lâm Gia: ". . ."

Sư huynh có ý gì đây?

Không lẽ em còn rác hơn rác sao?

Quá tức giận! Không thể tiếp tục mỉm cười!

Lâm Gia gửi một biểu tình che mặt khóc, hung hăng gõ chữ: "Không phải Hoàng Thiến Thiến, mà là bị Hứa Chân nghiền ép.

"Ừm, đúng vậy, em bị trợ diễn của mình nghiền ép. . . Cảm giác thật tuyệt!”

Tống Úc ở bên kia màn hình khi nhìn thấy dòng tin nhắn này, liền lập tức nhấc máy gọi sang bên kia, hỏi thăm: “Có chuyện gì? Hắn nghiền ép ngươi??”

Thế là, Lâm Gia lời ít mà ý nhiều, kể lại đầu đuôi buổi nghi hình cho đối phương nghe. Đợi nghe được Hứa Chân thế mà bị Thẩm Đan Thanh dẫn dụ diễn vai nữ chính, Tống Úc ở bên kia đầu điện thoại, cười đến chảy nước mắt.

"Ha ha ha ha ha ha ha. . . Được rồi được rồi, nếu hắn đã không để ý, vậy em cứ tiếp túc bị nghiền ép đi." Tống Úc cạc cạc cười an ủi.

Lâm Gia: ". . ."

Không thêm chút cảm giác an ủi nào!

"Ai, tiếp theo em có tính toán gì không?” Tống Úc hỏi.

Lâm Gia nghi ngờ nói: "Tính toán gì?”

Tống Úc đáp: "Theo đuổi nam nhân nha, phần diễn của em bên « Tuyệt Đại Song Kiêu » đã đóng máy, hơn nữa một trận đối diễn cũng không mò được; « Ta là phái diễn xuất» cũng đã quay xong, trực tiếp một giây bị đối phương bắn chết tại chỗ.

"Sau đó thì sao, dự định tiếp theo của em là gì?”

Vừa nghe đến mấy chữ "Theo đuổi nam nhân" này, Lâm Gia liền bật dậy khỏi ghế sô pha, lắp bắp kêu lên: "Anh, anh anh nói cái gì đó! Em đây là theo đuổi ngôi sao!

“Anh có hiểu theo đuổi ngôi sao là gì không?”

Tống Úc ở đầu dây bên kia trợn tròn mắt.

"Được thôi, em thích cái gì thì theo đuổi cái đó," Tống Úc một bên móc móc lỗ mũi, một bên khinh bỉ nói, "Anh chỉ muốn nói nếu như cần, thì trong tay anh đang có một nội tình độc nhất vô nhị có thể chia sẻ với em, tuy nhiên, em ngàn vạn lần không thể nói cho người khác.”

Lâm Gia hỏi: "Nội tình gì?”

Tống Úc thấp giọng, thần thần bí bí nói: "Hứa Chân chuẩn bị đến Đông Nhạc của chúng ta.”

Lâm Gia nghe vậy thì sững sờ, hỏi: "A? Hắn không phải người của Tinh Quang sao? Công ty lớn như vậy, tại sao còn muốn đến Đông Nhạc?”

"Lớn cái con khỉ," Tống Úc khẽ nói, "Hợp đồng của Hứa Chân ở Tinh Quang chỉ là tân nhân, ngay cả rác cũng không bằng, còn nếu hắn đến Đông Nhạc, thì ít nhất có thể ký hợp đồng cấp B, cho nên nói, chỉ có đồ đần mới không chịu đến.”

Lâm Gia do dự một chút, đáp: "Anh nghe tin tức từ chỗ nào vậy? Có đáng tin không?”

Nói đến chỗ này, Tống Úc ở bên đầu điện thoại, hắng giọng một cái, một mặt đắc ý nói: "Đương nhiên tin cậy, chính tổng giám đốc đã nói với anh.

"Lãnh đạo sợ anh không vui khi bọn họ ký hợp đồng với Hứa Chân, cho nên đặc biệt âm thầm tìm anh, bảo đảm tài nguyên đôi bên sẽ không chịu ảnh hưởng, tiện thể cũng nâng mức hợp đồng lên.”

Dứt lời, Tống Úc nghiêm nghị nói: "Không phải trước đó em nói muốn tiếp tục hợp đồng với bên công ty hiện tại sao? Vậy nghĩ lại thử xem, có muốn đến Đông Nhạc hay không?

"Công ty của bọn anh người ít, hơn nữa đều là người trẻ tuổi, nếu em đến thì cũng tính là diễn viên thực lực, đãi ngộ chắc chắn sẽ không kém.

Nếu như em muốn tới, anh cũng có thể mở đường đi trước.”

Lâm Gia cầm di động, trong lòng hơi do dự.

Muốn đi Đông Nhạc sao?

Cùng công ty với Hứa Chân?

Vậy thì. . . tương lai sẽ có cơ hội diễn xuất chung?

Nghĩ tới đây, đôi mặt cô không khỏi phát sáng.

"Được rồi. . . em sẽ suy nghĩ thật kỹ. . ." Lâm Gia mím môi nói với Tống Úc, "Cảm ơn sư huynh, hai ngày nữa em sẽ trả lời, đến lúc đó có khả năng còn phải phiền sư huynh giúp em đáp cầu dắt mối."

Tống Úc cười nói: "Dễ rồi, để “Đông Nhạc lão đại” đây sẽ dắt tuyến cho em, không cần đến phiên em từ tay dắt mối.”

Bạn đang đọc [Dịch] Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế của Đào An Dật

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    50

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!