“Thanh Trúc, ở bên đây!”
Y Bình vẫy tay ra hiệu cho Thanh Trúc.
Cô ta nhìn thấy Y Bình vội vàng đi đến.
“Cậu muốn gặp tớ ư!”
“Đúng vậy.
Chúng ta qua bên kia nói chuyện được không?”
“Được.”
Y Bình và Thanh Trúc đến chỗ ghế đá gần đó ngồi.
Y bình lấy trong cặp ra một lon 7 up đưa cho Thanh Trúc.
Cô bắt đầu làm theo kế hoạch của Lý Nhân.
“Thanh Trúc này, cậu chuyển đến đây cũng gần được một tháng rồi đấy.
Cậu ở cùng với Thanh Hòa, cậu thấy cậu ấy là người như thế nào?”
“Có lúc tốt, có lúc không tốt.
Nói chung là nắng mưa thất thường.”
“Thế cậu có ghét cậu ta không?”
“..”
Câu hỏi đột ngột của Y Bình, Thanh Trúc ngơ ngác nhìn cô.
“Ờ, ý của tớ là cậu có khi nào cảm thấy ghét Thanh Hòa khi cậu ta khó chịu với cậu không?”
“Không.
Trong nhà, cậu ta lúc nào cũng lép vế hơn tớ nên là tớ rất dễ ức hiếp cậu ta.
Còn cậu thì sao?”
Bị Thanh Trúc hỏi ngược lại, Y Bình lúng túng.
Trong kịch bản của Lý Nhân cô nhớ đâu có phân cảnh bị hỏi ngược lại đâu.
Nhưng mà không trả lời thì sẽ bị nghi ngờ mất.
“À, tớ có lúc ghét lúc không.”
“Cậu ta có từng bảo vệ cậu không?”
“Có, mỗi khi gặp nguy hiểm cậu ta đều đứng ra để bảo vệ cho tớ.”
“Vậy có bắt nạt cậu không?”
“Khỏi cần hỏi, cậu ta chính là “một cây” luôn.”
“Thế cậu thấy con người của cậu ta thế nào?”
“Trời ơi, cậu hỏi đúng người rồi đấy.
Tớ là bạn thân của cậu ấy nên tớ hiểu rất rõ về Thanh Hòa.
Con người cậu ấy không có tốt như mọi người thường nghĩ đâu….”
Trong lúc đó, Lý Nhân đứng ở gốc cây gần đó để quan sát tình hình.
Nhưng hình như Thanh Trúc đã lật được tình thế.
Y Bình đã ngây thơ rơi vào bẫy của cô ta.
Đứng ở đây, Lý Nhân tức muốn chạy ra mắng cho Y Bình mấy câu để cô tỉnh lại.
Cô đang rơi vào bẫy của kẻ địch vậy mà không hề phát giác.
Còn tình nguyện nói hết thông tin cho cô ta nghe.
Y Bình đúng là ngốc mà.
“Y Bình, cậu nói nhiều điều xấu về Thanh Hòa như vậy, cậu ta biết được sẽ buồn thì làm sao?”
“Làm sao mà biết được, tớ chỉ nói cho một mình cậu nghe thôi mà.”
Y Bình phất tay với câu hỏi của Thanh Trúc.
Cô cũng đâu phải kẻ ngốc, không có Thanh Hòa ở đây cô mới dám nói xấu.
Nếu mà Thanh Hòa ở đây có cho cô thật nhiều tiền cô cũng không nói.
“Ha, vậy sao.”
Thanh Trúc mỉm cười, cô ta móc trong túi ra chiếc điện thoại của mình đưa qua cho Y Bình xem.
“Đoạn ghi âm này, nếu tớ gửi nó cho Thanh Hòa.
Cậu nghĩ cậu ta sẽ phản ứng như thế nào.”
“Cậu..”
Y bình hoảng hốt khi cuộc đối thoại của cô và cô ta đã bị ghi âm.
Lúc này, cô mới nhận ra bản thân đã bị Thanh Trúc gài bẫy nhưng đã quá muộn.
“Tớ sẽ không gửi cho Thanh Hòa đoạn ghi âm này nhưng cậu phải nói cho tớ biết mục đích của cậu là gì.”
Cô vuốt tóc mình, giả vờ như không hiểu Thanh trúc đang nói gì.
Nhưng mà, Thanh Trúc sớm đã phát hiện sự có mặt của Lý Nhân ở đây.
Cô ta còn lâu mới tin cô bảo không biết gì.
“Tớ nói cho cậu biết, người bạn đồng hành của cậu không cần nói tớ cũng biết là ai đấy.
Lý Nhân đã bảo cậu làm việc này đúng không?”
“Cậu…”
Y Bình trợn mắt lên nhìn Thanh Trúc, cô không ngờ Thanh Trúc có thể biết được chuyện này.
Nếu đã vậy thì cô không thể nào giấu được nữa, Cuối cùng, Y Bình quyết định nói hết sự thật.
“Tất cả là như vậy.”
Nghe xong những lời Y Bình nói, Thanh Trúc bật cười thành tiếng.
Cô không ngờ họ lại trẻ con đến vậy.
Hành động như là con nít, làm người khác phải cười chết mất.
“Cậu cười gì mà cười lắm thế?”
Y Bình chau mày lại nhìn cô ta.
“Không có gì.
Tớ chỉ đang nghĩ chúng ta vẫn là trẻ con thôi.”
“Hả!”
Thanh Trúc càng giải thích cô lại càng không hiểu.
Một lúc sau, Thanh Trúc lấy lại được bình tĩnh.
Cô ta nắm tay Y Bình giọng nhẹ nhàng nói:
“Cậu có muốn biết bản thân có bị “ra rìa” hay không có thể hỏi trực tiếp Thanh Hòa.
Câu trả lời nằm ở cậu ta, cậu không cần phải bày ra đủ trò để cậu ta chú ý đến cậu.
Vì người muốn chú ý đến cậu thì dù làm việc gì thì họ cũng sẽ chú đến cậu.
Thế nhé, tớ về trước đây.”
Thanh Trúc đứng dậy, trước khi rời đi cô ta nhìn vào gốc cây mà Lý Nhân đang núp.
Nhìn thấy Thanh Trúc nhìn về phía mình, cậu ta liền núp vào bên trong.
Thanh Trúc khẽ cười nhẹ.
“Tớ về trước nhé!”
Cô ta cố tình nói lớn là để cho Lý Nhân nghe thấy.
Sau khi Thanh Trúc rời đi, Lý Nhân mới bước chân ra.
Cậu ta đi đến chỗ của Y Bình.
“Cậu ta đã nói gì với cậu?”
Y Bình ngẩng đầu lên nhìn Lý Nhân.
“Cậu ta bảo tớ hãy đi gặp Thanh Hòa.”
“Rồi cậu đã nghe theo lời cậu ta.”
“Tớ không biết.”
Y Bình đứng dậy.
“Tớ muốn ở một mình.
Tớ đi trước đây.”
Tối hôm đó, Y Bình nằm trên giường cô trằn trọc mãi không thể ngủ được.
Lời nói của Thanh Trúc cứ hiện hữu trong đầu của cô.
Y Bình không biết có nên làm theo lời của Thanh trúc nói.
Hay là vẫn tiếp tục là làm theo lời Lý Nhân.
Nhưng mà, càng nghĩ cô lại thấy có gì đó sai sai.
Tại sao Lý Nhân lúc nào cũng muốn cô giành lấy Thanh Hòa trở về.
Trong khi đó, nhiều khi cô lại thấy việc này không phải là mong muốn của cô mà là mong muốn của một mình Lý Nhân.
Dường như cậu ta có ý gì đó với Thanh Hòa thì phải.
Mà cô không biết phải nói loại cảm giác này là như thế nào.
Y Bình thở dài.
“Tại sao mình lại vướng vào những vấn đề này chứ? Ngủ thôi, đến đâu thì đến đi.”
Ở bên này, Thanh Hòa vừa mới làm xong hết bài tập mà Thanh Trúc giao.
Giờ cậu có thể chơi game được rồi.
“Làm một bàn trước khi đi ngủ mới được.”
Nhưng khi cậu vừa mới mở màn hình lên thì Thanh Trúc giơ bàn chân của mình lên dẫm vào màn hình điện thoại.
Cô hiển nhiên nói:
“Có thời gian chơi game, thế sao không quan tâ m đến chuyện khác.
Còn nhiều chuyện để cậu quan tâm đấy.”
“Này, bỏ cái chân thúi của cậu ra!”
Thanh Hòa bực mình hất chân Thanh Trúc sang một bên, cậu không chịu nổi cái tính hay ra vẻ này kia của cô ta.
Không phải vì mẹ thì cậu còn lâu mới nghe lời cô ta.
Cả Y Bình cũng không bao giờ lải nhải với cậu như vậy.
“Cậu không cảm thấy bản thân mình phiền lắm sao.
Tớ làm xong bài tập thì muốn chơi gì là việc của tớ.
“
“Cậu nghĩ tớ rảnh đến nỗi quan tâ m đến cậu ư! Vậy thì cậu đã lầm to rồi.
Chẳng qua tớ chỉ muốn nhắc nhỡ cho cậu biết, khi cậu tập trung vào thứ gì quá nhiều lại vô tình bỏ quên đi một số thứ.
Đến lúc đó, người hối hận cũng chỉ có cậu thôi.
Giờ thì cậu muốn làm gì thì làm.”
Thanh Trúc trở lại giường của mình, cô đắp chăn lại rồi nhắm mắt ngủ.
“Hức! Nói chuyện nhảm nhí!”
Cậu còn hết hứng chơi game nữa, Thanh Hòa bỏ điện thoại trên bàn cậu liền chui vào chăn đi ngủ.
Ngày hôm sau, lớp họ có một bài kiểm tra ngắn phút.
“Những bài kiểm tra của năm nay rất quan trọng, các em phải cố gắng làm cho tốt đấy.”
Đến giờ ra chơi, Thanh Trúc đi qua bàn Y Bình và Lý Nhân.
Cô ta lấy ra hai vé xem phim đưa cho họ.
“Chủ nhật, chúng ta cùng nhau đi xem phim nhé.
Tớ vừa nhìn thấy có một bộ phim đang hot trên mạng nên muốn rủ mọi người cùng đi chung.”
“Ờ, xem phim hả! Cũng được đấy.”
Y Bình vui vẻ nhận lấy vé phim.
“Thanh Hòa mà có đi không?”
Lý Nhân liếc nhìn qua Thanh Hòa.
Thanh Trúc nhìn qua Thanh Hòa bĩu môi nói:
“Cậu ta hả! Có.”
“Ờ, chắc tớ sẽ đi cùng mọi đấy.
Xem phim nhiều người cũng vui.”
Đột nhiên trong đầu Y Bình liền nghĩ ra điều gì đó.
“Này, tới bữa đó chúng ta cùng nhau mặc đồ nhóm đi.
Được không?”
“Y kiến hay đấy.
Ngộ nhỡ có bị lạc cũng tìm thấy nhau.”
Thanh Trúc mỉm cười, đồng ý với cô.
Hai người còn lại cũng không có ý kiến.
Đến ngày hẹn, mọi người đều có mặt đúng giờ.
Họ cùng nhau đến rạp chiếu phim.
Khi đứng trước phòng chiếu, Y Bình lại dừng chân.
Cô thấy có gì đó sai sai.
Hình như bộ phim mà họ sắp xem chính là phim kinh dị.
Nhưng mà cô lại sợ nhất là xem mấy bộ phim kiểu này.
Sao cô lại sơ xuất đến vậy.
Y Bình ôm đầu tự trách bản thân.
Bây giờ cô có thể lựa chọn không vào nhưng chẳng lẽ cô phải đứng ở đây đợi họ ư! Bộ phim này chiếu tới tận một tiếng rưỡi lận.
Nhưng mà đi vào, cô phải đối mặt với sự hãi hùng bên trong sao! Mới nghĩ thôi đã sợ rồi.
Giờ cô phải làm sao đây.
Thanh Trúc thấy sắc mặt cô thay đổi, cô ta đi đến hỏi:
“Cậu không khỏe sao?”
“Ơ..không tớ khỏe.”
“Vậy vào trong thôi.”
Y Bình gượng cười nói:
“Vào thật ư!”
“Đúng rồi.”
Thanh Trúc nắm tay cô kéo vào trong.
“Chờ đã! Tớ còn chưa sẵn sàng đâu!”
Bốn người đi vào trong phòng.
Nhìn thấy căn phòng trống rỗng người, Y Bình cảm thấy tinh thần suy sụp.
Coi phim kinh dị mà chỉ có bốn người nó chính là một cái cảm giác rất rất sợ.
Đối với người như cô thì đây là một địa ngục trần gian.
Y Bình lùi về sau, cô muốn đi ra bên ngoài.
Cô đã suy nghĩ lại, thà ở bên ngoài để đợi còn hơn ở trong này.
Nhưng Thanh Trúc lại nắm chặt tay cô, cô ta kéo cô đến chỗ ghế ngồi lý tưởng để xem phim rõ hơn.
“Thanh Trúc, cậu không sợ khi xem mấy phim giống này sau?”
Y Bình quay sang nói nhỏ với cô ta.
“Không.
Tớ lại cực thích những thể loại như thế này.”
“Cậu dũng cảm quá nhỉ ha ha…”
Cô chỉ biết cười gượng để an ủi bản thân.
Thanh Hòa bước đến ngồi cạnh Y Bình.
Cậu biết Y Bình rất sợ ma, khi ở trường nghe cô muốn đi xem phim là cậu đã biết có chuyện chẳng lành rồi.
Cô gái này không chịu xem kĩ đó là loại phim gì mà đã nhận lời của người khác.
Thật chẳng nói nổi.
“Này, có ổn không bà già?”
“Cậu đừng nói gì nữa.
Để tớ cố gắng bình tâm lại.”