“Ê bà, quà thưởng đến rồi đây.”
Y Bình ngồi trên ghế đá uống nước thì Nguyên Móm cầm cây kem đi đến.
Cô nhận lấy cây kem của cậu ta.
“Cảm ơn nha.”
”Chưa hết, còn đây là tiền thưởng cho bà.”
Nguyên Móm đưa hết số tiền mà cậu ta nhận được cho Y Bình.
“Hai triệu! Sao nhiều vậy?”
Y Bình ngạc nhiên nhìn Nguyên Móm.
Hai người mới phát có nhiêu đó thôi mà được hai triệu.
Đáng lý ra chỉ có một triệu rưỡi thôi nhưng ông chủ thấy chúng ta làm việc chăm chỉ nên thưởng cho năm trăm nghìn nữa.”
“Ông chủ tốt vậy sao.
Thế tui một triệu, ông một triệu.”
Y Bình lấy hai tờ, còn hai tờ cô đưa lại cho Nguyên Móm.
Nhưng cậu ta lại không lấy mà đưa hết cho Y Bình.
“Bà lấy đi.
Nhiêu đây tiền cũng chẳng là bao nhiêu.”
Cô đánh vào vai Nguyên Móm mắng cậu ta:
“Ông có bị ngáo không? Tui với ông làm chia ra, nghĩ sao để một mình tui lấy.
Sau này, tui làm sao dám đi làm việc chung với ông nữa.
Lấy đi cha.”
Cậu ta đẩy số tiền qua cho Y Bình.
“Tui chỉ đưa cho bà lần này để khích lệ tinh thần thôi.
Lần sau có đi phát tờ rơi hay làm cái gì khác thì cưa đôi.
Bà nghĩ sao tui đưa tiền cho bà hoài vậy bà nội.
Bà đừng có mơ!”
Nguyên Móm nói còn không quên chỉ tay vào má của Y Bình.
Sau khi nghe cậu ta nói vậy, Y Bình không thấy ngại nữa.
Cô liền bỏ hai triệu vào trong túi của mình.
“Không chịu sớm.
Lần sau có đi làm nữa thì cưa bảy ba đi.”
“Trời trời! Bà định cướp tiền một cách trắng trợn vậy luôn hả?”
“Thì đúng rồi.
Thay vì ông lấy số tiền đó rồi bao tui một bữa, vậy trực tiếp đưa tiền qua cho tui dùng được.”
”Ê, tính ra là bà tính hơi bị khôn luôn đó.
Cướp bóc sức lao động của người ta mà không biết ngượng miệng luôn.”
Y Bình cười hề hề nhìn Nguyên Móm, cô ngang ngược nói:
“Thời xưa người ta cướp bóc còn trắng trợn hơn cả tui cũng có thấy ngượng miệng đâu.”
”Thôi bà ơi, bà mà đi so với thời xưa.
Nói chuyện với bà tui cảm thấy mệt cái đầu quá.”
“Vậy để tui đi mua dầu gió cho ông nha.”
“Bà ngồi im lặng ở đây là tui hết đau đầu nha.”
“Bệnh gì kì vậy?”
”Kệ tui đi.”
Hai người họ nói chuyện vui vẻ nhưng không biết rằng có một đôi mắt đang theo dỗi bọn họ.
Người đó không ai khác chính là Tiêu Tiêu.
Cô ta lặng lẽ rời khỏi đó.
Năm giờ, lớp Tiêu Tiêu có một tiết học ngoài trời.
Cô ta ngồi bên cạnh Thanh Hòa liền nói chuyện này cho cậu nghe.
“Thanh Hòa, chiều nay anh có biết em nhìn thấy chuyện gì không?”
Cậu lắc đầu nhìn Tiêu Tiêu.
Cô ta làm ra vẻ mặt nghiêm trọng nói:
“Em nhìn thấy bạn của anh.”
”Là ai?”
Thanh Hòa ngạc nhiên hỏi.
“Hai người tên Nguyên Móm và Y Bình lần trước đó.”
“Hai người họ làm sao?”
Tiêu Tiêu liền nói chuyện cô ta nhìn thấy Y Bình và Nguyên Móm đi phát tờ rơi trên đường cho Thanh Hòa nghe.
“Đấy, anh đâu thể so sánh bạn em với bạn của anh được.
Bạn của em nói thế nào cũng đều là mấy đứa có tiền đâu phải làm việc vất vả.
Mà em cũng không phải ghét gì bạn của anh nhưng mà đã nghèo thì thôi, lại còn thích ăn bám người khác nữa, em không thích như vậy.”
“Người ta nghèo nên mới ăn bám, giàu thì ai mà ăn bám hả cô.”
Thanh Hòa liền chỉnh lại lời nói của Tiêu Tiêu.
Cô ta bĩu môi nói:
“Nghèo là không biết điều vậy sao.
Mấy người nghèo mà em biết, có ai biết mình không có tiền mà còn dám đi đến mấy chỗ có tiền để ăn.
Em thấy bữa ăn hôm đó chắc chắn là do bọn họ thấy anh từ trước nên mới cố tình đi vào đấy.”
Nghe Tiêu Tiêu nói, Thanh Hòa không thèm trả lời lại.
Chỉ cần cậu biết bọn họ không như lời cô ta nói là được rồi.
Không cần phải giải thích những việc này cho Tiêu Tiêu biết.
Cô ta thấy Thanh Hòa không nói gì lại tiếp tục nói về bạn của cậu.
“Em thấy bạn thân của anh đấy, cô ta nghèo vậy sao không tìm người giàu dựa dẫm.
May ra còn có tương lai chứ nghèo mà đi theo nghèo rồi chẳng thể giàu lên nổi.”
Nhắc đến Y Bình, Thanh Hòa cảm thấy không vui.
Cậu đen mặt nói với Tiêu Tiêu:
“Bạn của anh không có cục tay hay cục chân, cũng chẳng có bị thoái hóa cột sống lưng.
Không cần phải tìm người giàu để dựa dẫm.”
Tiêu Tiêu thấy hình như Thanh Hòa đang tức giận với mình, cô ta nhăn mặt nói:
“Anh làm sao vậy? Em nói ra câu nào anh cũng bênh vực cho bạn của anh là sao.
Chúng ta mới là người yêu của nhau đấy.”
”Người yêu nhưng không có nghĩa là em xúc phạm đến bạn của anh.
Thời gian anh và cô ấy ở bên nhau còn nhiều hơn em.
Không biết gì về cô ấy thì đừng lên tiếng.”
Thanh Hòa đứng dậy, cậu không nghe giảng mà tự ý bỏ ra lớp.
Tiêu Tiêu nhìn cậu rời đi liền tức giận mà trút giận lên đám cỏ trên đất.
Lúc này, Thanh Hòa vô thức lại đi đến trường của Y Bình và Nguyên Móm đang học.
Cậu đứng bên ngoài nhìn vào trong.
Không biết hôm nay bọn họ có tiết học hay không.
Đứng ở đó một hồi, trời cũng sắp tối cậu định quay người rời đi.
Đột nhiên, Y Bình và Nguyên Móm từ trong trường đi ra.
Thanh Hòa vội núp vào một vào đám cây bên đường.
Y Bình và Nguyên Móm vẫn chưa phát hiện ra sự hiện diện của cậu.
“Nè, ông coi cái bày thuyết trình này đi.
Nó hay xuất sắc nghe mà nhức nách.”
“Rồi vậy là nhức dữ chưa?”
Y Bình mím môi vỗ vào cánh tay Nguyên Móm.
Cô bực bội nó:
“Ông muốn ăn đòn hả.”
“Ê ê ê..”
“Ê ê cái gì?”
”Ê ê sắc ế.
Bà mà đánh tui nữa là tui nguyền rủa bà ế suốt đời đấy.”
Nghe Nguyên Móm nói vậy, Y Bình đảo mắt nhìn xung quanh đang tìm thứ gì đó.
Nguyên Móm thấy cô đang nói chuyện với mình mà quay mặt đi chỗ liền hỏi:
“Bà đang tìm cái gì vậy? Có cần tui tìm phụ không?”
“Tui đang tìm khúc cây.”
“Ủa, để làm gì?”
“Để đánh ông ngất ngay tại đây.”
Cậu ta nghe xong liền than thở.
“Trời trời! Ở đây có người muốn đánh người.”
Đột nhiên có một cậu bé đạp xe ngang qua nhìn cô và Nguyên Móm trân trân.
Y Bình thức được sự xàm ngôn của Nguyên Móm, cô liền bịt miệng cậu ta lại.
“Làm sao con nít nó nhìn chúng ta kìa.”
”Ưm..ưm..”
Thanh Hòa núp ở gần đó nhìn thấy hai người họ vui đùa với nhau trong lòng có chút ghen tỵ.
Cậu lặng lẽ đi theo bọn họ.
Đến một khu ngã rẽ, Y Bình vẫy tay chào tạm biệt Nguyên Móm vì khu kí túc xá của cậu ta nằm ở khu đấy.
Còn khu kí túc xá của cô thì nằm ở ngã rẽ của con đường phía trước.
Y Bình một mình đi lang thang về.
Lúc tới khúc rẽ, đột nhiên cô nhìn thấy một cái bóng ở phía sau mình qua tấm kính bị bể ở bên đường.
Y Bình có chút sợ hãi, cô liền dùng hết sức bình sinh có thể để chạy nhanh về kí túc xá.
Lúc này, Thanh Hòa ở phía sau thấy cô chạy nhanh tưởng cô xảy ra chuyện gì.
Cậu liền đuổi theo, ai ngờ Y Bình lại đụng phải người phía trước.
Đấy là một tên say rượu.
Hắn tên bị Y Bình đụng trúng thì nổi giận.
Con mắt đỏ ngầu, hắn nhìn Y Bình trông đáng sợ.
Cô vội vã cúi đầu xin lỗi hắn rối rít.
“Xin lỗi anh, em chạy nhanh nên không nhìn thấy anh.”
Mặc dù Y Bình xin lỗi nhưng tên đó lại không để tâm.
Vì cơn say, hắn không kiểm soát được hành vi của mình, định cầm chai rượu trên tay mình đánh vào đầu Y Bình.
Nhưng rất may, Thanh Hòa đã xuất hiện kip thời mà ngăn cản hắn lại.
“Mày…”
Thanh Hòa trực tiếp đẩy hắn ngã nhào ra đất.
Y Bình thấy hắn bị ngã liền ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thanh Hòa đang đứng trước mặt mình.
Cô có hơi bất ngờ vì cậu xuất hiện ở đây.
Y Bình hỏi:
“Sao cậu lại ở đây?”
Tên say rượu lồm cồm bò dậy, hắn cầm chai rượu chỉ thẳng vào mặt Thanh Hòa.
“Mày là thằng chó nào?”
Lúc này, Thanh Hòa không có thời gian để giải thích với Y Bình.
Cậu kéo Y Bình ra phía sau mình.
“Vậy mày là thằng nào?”
Tên say rượu nói:
”Tao là ông nội của mày.”
“Còn tao là ông cố nội của mày.”
“Cái gì? Mày là ông cố nội của tao.”
Hắn bước loạng choạng đến chỗ Thanh Hòa, trong miệng lẩm bẩm.
“Ông cố nội, sao ông vẫn còn sống.
Cháu nhớ ông nội đã chết rồi mà.”
”Ông chết nhưng linh hồn ông quay về để xem mày sống có tốt không.”
Tên say rượu liền bật cười, hắn vừa đi qua người Thanh Hòa vừa nói:
“Không tốt đâu ông ơi, cuộc sống này khổ lắm.”
Đợi đến khi tên đó đã rời đi, Thanh Hòa mới buông lỏng sự cảnh giác.
Y Bình cũng an tâm mà đi ra.
Cô nhìn Thanh Hòa, sau đó cúi mặt xuống cảm ơn cậu.
Được Y Bình cảm ơn, Thanh Hòa có hơi ngạc nhiên.
Vì những lần cậu bảo vệ cô có khi nào cô nói lời cảm ơn đâu.
Đột nhiên hôm nay lại lịch sự đến thế làm cậu có chút bất ngờ.
Thanh Hòa muốn mở lời nói gì đó nhưng lại không nói nữa.
Cậu lên phía trước.
“Kí trúc xá ở đâu? Để tớ đưa cậu về.”
“!!!”
Đưa về? Y Bình ngạc nhiên khi Thanh Hòa lại muốn đưa cô về.
Nhưng cô không chần chừ liền nói:
“Đi đến phía trước một chút nữa là tới.”
“Ừ.”
Hai người đi ngang nhau nhưng lại không nói lời nào.
Đến khi tới kí túc xá, Thanh Hòa thấy Y Bình đã an toàn cậu mới quay đầu rời đi.
Nhưng Y Bình lại lên tiếng hỏi:
“Tại sao cậu biết tớ ở đây mà đến?”
”…”
Thanh Hòa không nói gì, cậu tiếp tục đi.
Y Bình thấy vậy liền hỏi:
“Là Nguyên Móm nói cậu biết à?”
Nhắc tới tên Nguyên Móm, Thanh Hòa khựng chân lại.
Cậu quay đầu nhìn Y Bình, bất giác lai hỏi ngược lại:
“Cậu và Nguyên Móm rất thân nhau nhỉ?”
“Hả!”
Cô ngây thơ không hiểu lời của Thanh Hòa nói, nghiêng đầu qua nhìn cậu.
Thanh Hòa quay mặt đi chỗ khác, cậu nói:
“Nghe nói cậu và Nguyên Móm đi phát tờ rơi? Khi nào thấy khó khăn, tớ có thể cho cậu mượn.”
“...”
Một cơn gió thổi qua làm tai Y Bình bị ù nhưng cô vẫn nghe được lời của Thanh Hòa nói.
Y Bình muốn hỏi Thanh Hòa, có phải cậu đã muốn nói chuyện lại với cô rồi không.
Nhưng cậu lại đi quá nhanh làm cô không kịp hỏi.
“Thanh Hòa, sự xuất hiện của cậu hôm nay.
Có phải muốn nói với tớ rằng chúng ta có thể bắt đầu trở lại như lúc xưa lúc đúng không?”