"Tốt, tốt, tốt?" Ánh mắt của Lung Yên lão tổ hơi mờ mịt, chuyện tồi tệ đến vậy, gánh nặng đủ để khiến người ta tuyệt vọng và khổ sở, vậy mà Vương Thủ Triết lại khen tốt?
"Lão tổ, người chớ có hiểu lầm." Vương Thủ Triết ổn định lại cảm xúc nói, "Ta nói tốt là bởi chuyện này đơn giản hơn nhiều so với ta dự liệu."
Chẳng qua trong lòng hắn cũng hơi cảm khái, mặc kệ ở thế giới nào cũng đều có bệnh không dậy nổi. Ở trái đất, bao nhiêu gia đình có gia cảnh không tệ nhưng bởi vì một trận ốm đau của người nhà mà bị dày vò đến tổn hại nguyên khí.
Không ngờ trong thế giới huyền huyễn này cũng giống vậy!
"Đơn giản?" Cơ thể của Lung Yên lão tổ khẽ run lên, chẳng phải nên tuyệt vọng sao?
Vương Thủ Triết nói là đơn giản, cũng chỉ là tương đối đơn giản, so với việc lập tức lấy ra mười mấy vạn Càn Kim thì dễ hơn nhiều.
Trên thực tế, cho dù hắn muốn kiếm thêm ra một hai vạn lượng Càn Kim trong năm thứ hai cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng. Cần phải có kế hoạch và động não cẩn thận. Nhưng lão tổ chắc chắn phải cứu, hắn không muốn nhìn thấy lão tổ bán mạng nửa đời bảo vệ gia tộc, kết quả lại chết thảm như thế đâu.
Huống chi Lung Yên lão tổ là lão tổ có sức chiến đấu rất mạnh, nếu đợi bà hồi phục lại thực lực thì làm sao hai tên lão tổ của Lưu thị và Triệu thị đó đủ tư cách tranh phong với bà?
Nghĩ như vậy, Vương Thủ Triết chắp tay nói: "Xin lão tổ hãy yên tâm, chuyện này cứ giao cho Thủ Triết giải quyết."
Lần này ra ngoài, vốn muốn mua chút đồ ở Bách Đảo vệ. Bởi vậy hắn mang đủ kim phiếu một vạn Càn Kim, dĩ nhiên hầu bao căng phồng. Về vấn đề an nguy thì không cần lo lắng, nếu có lão tổ đi theo thì vẫn rất an toàn.
Nếu như xuất hiện trường hợp đến cả lão tổ cũng không trấn áp được, vậy cũng chịu thôi.
"Thủ Triết..." Lung Yên lão tổ không ngừng hoài nghi, theo như bà thấy, Vương Thủ Triết có thể kiếm được món hời kia, đó là thời cuộc và vận thế cho phép. Cơ hội như thế, sao có thể lúc nào cũng có được.
"Lão tổ tạm gác kế hoạch lại đi, hãy quan sát ta một năm nữa rồi mới quyết định, cho ta một cơ hội chứng minh, cũng cho lão tổ một cơ hội chuyển mình." Vương Thủ Triết rất tự tin, hắn dựa vào nhãn giới và tư duy của người xuyên không, tất nhiên việc kiếm tiền sẽ không chậm chạp.
Chỉ cần sau một năm, lão tổ bà có thể thấu hiểu rất rõ.
Đối mặt với vẻ tự tin tràn đầy của Vương Thủ Triết, cuối cùng Lung Yên lão tổ cũng từ từ gật đầu, xem như là chấp thuận: "Nhưng Quy Lân bảo thuẫn không còn hữu dụng với ta nữa, sau khi bán đi cho ngươi chút tài nguyên xoay sở."
Vương Thủ Triết không hề ngăn cản quyết định này. Đây là linh khí của lão tổ, bà có quyền xử trí. Huống hồ, Vương Thủ Triết cũng không cho rằng bản thân trong tương lai mua không nổi linh khí, đến lúc đó mua món tốt hơn trả cho lão tổ.
Đã thuyết phục được lão tổ, tạm thời cáo lui trước.
Mọi người nghỉ ngơi một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Thủ Triết đã mời Trần Phương Hoa đến, nhờ hắn đưa mọi người đi dạo quanh Kim Sa thành, mọi người cùng nhau thư giãn, Vương Thủ Triết cũng vừa hay có thể khảo sát thị trường tổng thể của Bách Đảo vệ, cho dù tăng thêm ít kiến thức cũng tốt.
Trần Phương Hoa vô cùng quen thuộc với Kim Sa thành, hơn nửa tài ăn nói không tệ, trên đường dẫn mọi người đi dạo, thường giới thiệu phong thổ nhân tình, khiến cho Vương Thủ Triết mở rộng nhãn giới, tâm trạng rất tốt, còn mua chút cá khô làm quà ăn vặt cho Vương Ly Từ ăn.
Nha đầu đó có thứ để ăn thì mọi phiền não đều tan biến hết, bày ra bộ dạng cảm kích sướt mướt với Vương Thủ Triết.
"Vương thiếu gia, từ đây trở vào là con phố của tán tu." Trần Phương Hoa giới thiệu nói, "Hầu hết các tòa thành đều mở ra một vài con phố để các tán tu mở quán, như thế có thể kiếm chút phí quầy hàng, cũng có thể ngăn chặn tán tu bày sạp lung tung khắp nơi."
Vương Thủ Triết hiểu rõ, Trường Ninh vệ cũng có những nơi như thế này, Vương Thủ Triết còn bất cẩn mua thấp bán cao một cái tổ ong. Có điều việc "sửa dột"* trên sạp hàng của tán tu có xác suất thấp, việc có xác suất lớn là bị lừa, hoặc là tốn một số tiền lớn mua về món đồ có giá trị nhỏ.
Những thứ được gọi là thiên tài địa bảo, thần công bí tịch đó đều được chém gió đến lố bịch, người này còn quyết liệt hơn người kia. Vương Thủ Triết cũng tùy tiện xem thử, bổ sung kiến thức. Dựa vào kiến thức hắn có trước mắt, muốn nhặt nhạnh chỗ tốt dường như là chuyện không có khả năng.
*sửa dột: ở đây ngụ ý là một món đồ có giá trị rất lớn nhưng người bán lại không hề hay biết, người mua lại biết và mua lại với cái giá hời, giống như sửa dột mái nhà, chỉ cần sửa lại chỗ dột thì giá trị của căn nhà sẽ cao hơn nhiều so với ban đầu.