Chương 55: [Dịch] Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta

Gia Phong Gia Giáo (1)

Phiên bản dịch 4968 chữ

Ngoài ra, đại nương Công Tôn Huệ cũng chủ động tạm thời ở lại Sơn Dương, nói là đúng lúc muốn chăm sóc phụ mẫu. Trên thực tế nàng biết rõ thân phận của mình, cho nên đi Lư thị không phù hợp cho lắm.

Đoàn xe ngựa cứ đi cứ đi, liền tiến vào một vùng rừng cây rậm rạp, con đường dần trở nên gập ghềnh hơn.

Vương Thủ Triết hơi nhíu mày: “Vương Trung, đường này không dễ đi lắm, còn bao xa mới có thể đến Ánh Tú?”

“Bẩm gia chủ, rừng cây này là đường ranh giới giữa Sơn Dương và Ánh Tú, tổng cộng rộng bảy, tám dặm.” Gia tướng Vương Trung quen đường quen cửa đáp: “Xuyên qua rừng cây này chính là hồ Ánh Tú đại danh đỉnh đỉnh. Ngài đã nhiều năm không đến Ánh Tú, hơn nữa lần trước đi cũng là đi đường lớn Sơn Âm, không quá quen thuộc bên này.”

“Chư vị, trong rừng cây thường khá hung hiểm, tất cả mọi người giữ vững tinh thần.”

Theo tiếng hô của hắn, các vị gia tướng đều chấn chỉnh lại tinh thần, càng thêm cảnh giác.

“Vương Trung, cánh rừng cây này có gì không thích hợp sao?” Vương Thủ Triết cũng cảnh giác hơn rất nhiều: “Chẳng lẽ có thú dữ gì?”

Thế giới này cũng không phải thế giới trò chơi, một khi xuất hiện hung thú lợi hại thì sẽ có khả năng gây thương vong cho đội ngũ.

“Gia chủ, với đường ranh giới giao thoa như thế này, các Huyền Vũ thế gia như Sơn Dương và Ánh Tú sẽ thay nhau cho người tuần tra, mấy dã thú lợi hại đều sẽ bị thanh trừ không còn một mống, chứ đừng nhắc tới hung thú.” Vương Trung lắc đầu nói: “Chỉ là chúng ta với tư cách là gia tướng hộ vệ sẽ được huấn luyện hằng ngày, trong địa hình có tầm nhìn kém, chúng ta buộc phải càng cẩn thận hơn một chút, chức trách nằm ở việc phòng ngộ nhỡ này.”

Đội ngũ lại bình tâm đi vài dặm, lúc đi ngang qua con suối nhỏ tràn ra mặt đường.

Bỗng dưng, Vương Trung biến sắc, nhấc tay kêu dừng.

Xa phu Vương Lão Thực vội vàng dừng xe ngựa lại, các gia tướng còn lại cũng là choang keng keng rút vũ khí ra, cảnh giác vô cùng.

Vương Trung tung người xuống ngựa, đi tới bên cạnh dòng suối nhỏ bên đường, nhặt lên một mảnh vải vụn, sắc mặt bỗng dưng trở nên ngưng trọng, sau đó nói với Vương Thủ Triết: “Gia chủ, mẫu vải rách này bị cắt bởi lưỡi dao, còn dính chút máu. Trên tảng đá bên bờ suối cũng có một chút máu chưa được chùi sạch.”

Đúng là đã có chuyện xảy ra.

Vội vàng đi ở nơi hoang dã, điều sợ nhất chính là xuất hiện đủ loại bất ngờ, Vương Thủ Triết nghiêm túc nói: “Vương Trung, ngươi nói phán đoán của ngươi đi.”

“Nhìn từ chất vải, đây là vải bông mịn được nhuộm thành màu xám, giá cả tương đối cao. Thông thường tá điền, bình dân, thợ săn… đều không nỡ mua y phục có chất vải đắc như vậy. Dù có cắn răng mua, thì cũng đều chỉ mặc vào ngày lễ ngày tết, chúc mừng.” Vương Trung thân là gia tướng, từ nhỏ cũng đã được các gia tướng trưởng bối huấn luyện, nên đối với tương đối quen thuộc: “Bởi vậy, người này có thể là Huyền Vũ giả bình dân có thân phận tương đối cao. Nhưng mà thân phận của hắn cũng sẽ không quá cao, với thân phận tôn quý như gia chủ ngài, bình thường đều sẽ sử dụng gấm vóc đắt tiền hơn.”

“Đó chính là gia tướng, tộc nhân phổ thông của Huyền Vũ thế gia.” Vương Thủ Triết gật đầu nói: “Hoặc có thể nói là một số thương nhân đi khắp bốn phương.”

“Thương nhân đi khắp bốn phương bình thường đều sẽ kết tổ đội rồi đi.” Vương Trung lắc đầu nói: “Gia chủ ngài nhìn những dấu chân này xem, đều cùng là một người, hơn nữa đi hướng về rừng sâu, à, giống như là đang tránh bị đuổi bắt. Bởi vậy người này có khả năng lớn là phạm nhân tán tu đào tẩu, hoặc là phản đồ của gia tộc nào đó … Có lẽ là sau khi nghe được thanh âm của chúng ta, ngay cả dấu vết cũng không kịp che giấu, đã vội vàng chui sâu vào rừng.”

“Có thể bắt lấy sao?” Vương Thủ Triết nghiêm nghị nói: “Chúng ta đi từ hướng Sơn Dương, cũng không nghe nói có đào phạm hay phản đồ, như vậy người này có thể là tới từ Ánh Tú bên kia. Mặc kệ là tình huống nào, chúng ta trước tiên bắt người lại rồi nói.”

“Gia chủ yên tâm.” Trong mắt Vương Trung lãnh mang lóe lên: “Người này đã bị thương, hơn nữa vết tích vội vàng khó mà che giấu, ta mang hai huynh đệ đi rồi về.”

“Vương Dũng, Vương Vũ, các ngươi đi cùng.” Vương Thủ Triết phân phó nói: “Mọi thứ lấy an toàn làm chủ, nếu biết gặp phải cường địch, lập tức cầu viện.”

“Vâng, gia chủ.”

Ba vị gia tướng lĩnh mệnh hành động, ba người bọn họ kéo ra chút khoảng cách, xếp theo hình tam giác đi lùng bắt theo dấu vết. Chưa hết thời gian một nén hương, sâu trong rừng rậm mơ hồ truyền đến một tiếng kêu thê thảm.

Rất nhanh, ba gia tướng Vương thị liền khiêng một nam tử bị trói gô về cạnh xe ngựa.

“Gia chủ, may mắn không làm nhục mệnh lệnh.” Vương Trung vứt tù binh trên mặt đất, chắp tay nói: “Tặc tử này ước chừng có Luyện Khí cảnh tầng 4, nhìn qua cách ăn mặc của hắn, ta đoán chắc sẽ là tán tu.”

“Ô ô, ô ô!” Ánh mắt nam tử đầu tiên là hoảng sợ, miệng bị nhét, toàn thân trói lại, chỉ có thể tận lực vặn vẹo gây chú ý cho Vương Thủ Triết.

“Nghe xem hắn nói cái gì.” Vương Thủ Triết phân phó.

“Vâng, gia chủ.” Vương Trung lấy đi miếng vải rách trong miệng hắn.

Bạn đang đọc [Dịch] Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    278

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!