Cách này của Vương Thủ Triết, nói một cách thẳng thừng là đến từ thiết lập trong tiểu thuyết, trong trò chơi, tránh cho tất cả mọi người trong gia tộc xuất hiện cục diện ăn chung nồi. Tuy nói bây giờ vẫn có không ít thành viên gia tộc chăm chỉ làm việc, nhưng đây chung quy cũng không phải kế lâu dài.
Bởi vì khi tất cả mọi người đều nghèo thì không sao, tất cả đều sẽ vắt sức làm việc, nhưng về sau khi gia tộc giàu lên, lòng người cũng sẽ thay đổi theo.
“Nhưng, nhưng đây…” Từ thị há to miệng nói, “Có, có liên quan gì đến chuyện của Tông Vệ?”
“Đại tẩu à, ngươi thật hồ đồ.” Vương Thủ Triết nói, “Thiên phú của Tông Vệ đâu kém, không tính là cực tốt, nhưng cũng không tính là kém đúng không? Nhưng hắn vì sao đã 20 tuổi, mà vẫn chỉ đạt Luyện Khí cảnh tầng 2 cao giai? So với một vài các đệ đệ muội muội cũng không sánh bằng? Đó là bởi vì từ nhỏ hắn đã được nhận quá nhiều sự cưng chiều, đến từ Nhị lão thái gia, đại bá, cũng đến từ đại tẩu và đại ca. Điều này khiến hắn thiếu ý thức cạnh tranh, không muốn chịu khổ, dần dần nuôi ra các thói quen bất lương.”
“Vậy, vậy Tông Vệ còn cứu được không?” Từ thị yếu ớt hỏi, nói thực nàng cũng vô cùng thất vọng đối với hành động của nhi tử. Nhưng thất vọng hơn nữa, đó lại luôn là con trai mình.
“Có!” Vương Thủ Triết nghiêm túc nói, “Đó chính là tước đi tất cả tài nguyên của hắn, để hắn dựa vào hai tay mình giành lấy tài nguyên tu luyện, biết thẹn và can đảm hơn. Dựa vào bản thân trèo lên vị trí thứ nhất của gia tộc, lấy lại tài nguyên tu luyện đã bị tước đi. Khi hắn tự nỗ lực từng giờ từng phút cố gắng trưởng thành, tiến bộ, hắn mới có thể thành thục.”
“Tứ đệ nói đúng.” Vương Thủ Tín vỗ bàn một cái, đồng ý với lời này không thôi, “Tiểu súc sinh đã có điều kiện quá tốt rồi, không để hắn chịu khổ thì làm sao lớn?”
“Nhưng nếu Tông Vệ vẫn như cũ không cố gắng...” Từ thị do do dự dự nói, “Vậy hắn chẳng phải sẽ bỏ lỡ thời cơ tu luyện tốt nhất ư?”
“Ha ha, nếu đến tình hình này cũng không chịu cố gắng.” Vương Thủ Triết cười lạnh nói, “Đại tẩu ngươi còn có thể trông cậy vào tiền đồ đời này của hắn sao? Không sao, Vương thị chúng ta tuy hơi nghèo, nhưng mà vẫn có thể nuôi được một con mọt gạo. Đại tẩu ngươi cũng không phải chỉ có một đứa con trai này, ta thấy Tông Xương cũng rất tốt, ta nhớ hắn năm nay mới mười ba tuổi nhỉ? Cũng đã là Luyện Khí cảnh tầng hai. Tiềm lực như thế, nếu là có thể bồi dưỡng thật tốt, tương lai chắc hẳn sẽ là rường cột của Vương thị chúng ta.”
Vừa nhắc tới Vương Tông Xương, Từ thị và Vương Thủ Tín đều lộ ra vẻ vui mừng. Bất kể nói thế nào, tiểu nhi tử này cũng là đứa không chịu thua kém, mạnh hơn ca ca hắn nhiều.
“Thủ Triết ngươi nói đúng.” Vương Thủ Tín dường như đã hạ quyết tâm, “Vậy thì cho tiểu súc sinh kia một cơ hội cuối cùng. Nếu không được nữa, thì liền để hắn tự sinh tự diệt, Vương Thủ Tín ta coi như không sinh đứa con trai này.”
Từ thị có chút lo lắng, vừa định nói gì đó, Vương Thủ Triết lại an ủi: “Đại tẩu ngươi chớ có gấp gáp, ta và đại ca sao hại Tông Vệ được? Nếu không được nữa, vậy chính ta sẽ sắp xếp, ta thực sự không tin không xử lý được tiểu tử kia.”
Lời vừa nói xong, Từ thị thu hồi lo nghĩ, cảm kích nói với Vương Thủ Triết: “Tứ thúc thúc, vậy mọi chuyện đều nghe lời ngươi.” Trong bất tri bất giác, trong ánh mắt nàng nhìn Vương Thủ Triết có nhiều sự kính sợ và tín nhiệm hơn.
Chuyện đã định xong, đám người liền dừng đề tài này lại. Hai huynh đệ Vương Thủ Triết cùng Vương Thủ Tín cùng nhau uống rượu, chỉ thuật tình cảm huynh đệ, uống cạn sạch một bình linh tửu.
Tiệc tan, Vương Thủ Tín đầy men say được Từ thị nâng về.
Mà Công Tôn Huệ trông thấy hết mọi chuyện, con mắt nhìn Vương Thủ Triết vừa vui mừng lại vừa cảm khái. Chuyện Tông Vệ nếu xử lý không tốt, thì sẽ có khả năng lớn khiến huynh đệ bọn họ sinh ra ngăn cách.
Nhưng hắn chẳng những xử lý cực kỳ tốt, còn kéo Từ thị cùng Vương Thủ Tín lên trên cùng một con thuyền. Thử nghĩ mà xem, ngay cả người không cạnh tranh nhất trong gia tộc là Vương Tông Vệ cũng nằm trong danh sách, những người khác còn có lý do gì để phản đối đây?
“Đại nương, liên quan tới hệ thống điểm cống hiến của gia tộc, còn phải khổ cho đại nương lập danh sách quản lý.” Vương Thủ Triết cảm thấy chuyện này do Công Tôn Huệ tới làm là lựa chọn tốt nhất.
Theo sau đó, bọn họ bắt đầu thảo luận về những thứ liên quan đến hệ thống điểm cống hiến.
Cùng lúc đó.
Vương Thủ Tín được Từ thị nâng đỡ cũng đã về được nhà, Từ thị cũng vài phần men say, mặt đỏ hồng nói: “Thủ Tín, ta thấy Tứ thúc thúc thật không phải là một nhân vật đơn giản.”
“Đương nhiên, ngươi không xem xem hắn là huynh đệ của ai.” Vương Thủ Tín mặt đắc ý, “Nếu hắn không phải gánh vác gia nghiệp, Tứ đệ bây giờ nói không chừng đã là học sinh Tử Phủ Học Cung.” Hôm nay Vương Thủ Triết khiến hắn cảm thấy được bổ sung gấp nhiều lần thể diện, để hắn có thể ở trước mặt Từ thị ngẩng đầu ưỡn ngực.
“Xem ngươi trâu... lão già ngươi muốn làm gì?” Lời Từ thị mới nói một nửa, liền bị Vương Thủ Tín ôm lấy, lúc này đôi lông mày ngang bạo phát tức giận dựng đứng lên.
“Không phải Tứ đệ khen ngươi là đại công thần sao?” Vương Thủ Tín nâng Từ thị liền đi hướng về phòng ngủ, “Vợ chồng chúng ta không thể để Tứ đệ thất vọng, còn phải sinh thêm mấy đứa nữa, càng làm ra nhiều cống hiến cho gia tộc.”
“Vương Thủ Tín ngươi tên chó chết này, khi lão nương là… A!”