“Vậy sao được? Những thứ này đều là tiền, mỗi ngày cũng mười mấy gánh đấy.” Vương Định Hải Nhãn trừng con ngươi một cái, “Hơn nữa nhà chúng ta không vớt, những nhà khác cũng sẽ vớt .” Dừng một chút, hắn có chút chịu không được ánh mắt Vương Thủ Triết, đành phải ngượng ngùng nói, “Nếu Thủ Triết ngươi thật sự muốn, vậy ta sẽ bảo người chèo thuyền tập trung cá con lại, ném hết vào sông Phong Thủy, xem như cá nhà ta thả nuôi. Cùng lắm thì thêm vài khung võng nữa, vớt thêm cá vừa, cá lớn về.”
“Cũng được.” Vương Thủ Triết biết tư tưởng của người thế hệ trước, quá nghèo, có thể thêm chút tiền thì thêm chút tiền. Còn tư tưởng tiên tiến bảo vệ tài nguyên tự nhiên cái gì, trong thời gian ngắn chưa thể thay đổi ngay được.
Tốc độ thuyền tương đối nhanh, rất nhanh thuyền đã đi qua mấy thuyền đánh bắt cá Triệu thị cách hai dặm kia, đồng thời cũng cách họ càng lúc càng xa.
Từ cổng Phong Cốc xuất phát đến Đông Cảng, khoảng chừng 120 dặm đường thủy, nếu xuôi gió xuôi nước, chỉ hai canh giờ rưỡi là đến.
Nơi đây mặt sông thông thoáng hơn, hình dạng như miệng chuông, thế nước chậm lại. Bên trái miệng chuông sông lớn, là sơn mạch Lục Bình sơn mênh mông vô bờ kéo dài không dứt.
Lục Bình sơn mạch cùng với khu vực phía sau nó là vùng cực kỳ nguy hiểm, thuộc về một trong những ngoại vực hiểm cảnh đất hoang chưa từng được khai khẩn. Càng đi sâu các hung thú lại càng lợi hại, dù cho Linh Đài cảnh lão tổ tùy ý xông vào cũng vẫn có khả năng bị lạc.
Mà phía bên phải sông lớn, lại là một vùng đất bình nguyên lớn mênh mông trải dài. Căn cứ vào quan sát trên bản đồ và thực tế, Vương Thủ Triết đánh giá rằng đây cũng là một vùng đồng bằng phù sa lớn.
Một vùng đất đai màu mỡ lớn này, chính là vị trí của Đông Hải Vệ đại danh đỉnh đỉnh Lũng Tả quận.
Mà Đông Cảng trấn, chính là vùng xa nhất kéo dài về phía Đông từ Trường Ninh Vệ, nó tiếp giáp với vùng Đông Hải Vệ.
Vị trí địa lý của Đông Cảng vô cùng được ưu ái, nước sâu tránh được gió. Dần dà, nơi đây liền trở thành một cảng vận chuyển hàng hóa phát đạt, tập trung thương nghiệp mậu dịch.
Mà thông gia của Vương thị - Đông Cảng Trần thị, chính là một trong các thế gia ở đây.
Trần thị là một gia tộc đời đời chủ yếu kinh doanh vận tải biển, từ lúc thành lập đến nay còn chưa đủ trăm năm, tính là gia tộc tương đối non trẻ. Hơn nữa lão tổ phát triển lập nghiệp cũng sớm đã qua đời, nghe có vẻ như không mạnh cho lắm, nhưng trên thực tế hiện tại gia tộc này đã có khoảng hai lão tổ Linh Đài cảnh.
Lão tổ lớn thì hơn 100 tuổi, lão tổ trẻ thì mới hơn 70 tuổi.
Trừ đó ra, tộc trưởng Trần thị đương thời Trần Đức Uy mới có 42 tuổi, cũng đã đạt đến Luyện Khí cảnh đỉnh phong. Hắn đang nỗ lực rèn luyện đến cuối cùng và gom góp chuẩn bị tài nguyên, nhanh thì nửa năm một năm, chậm thì trong vòng hai năm sẽ thử xung kích Linh Đài cảnh.
Một khi tộc trưởng Trần Đức Uy thành công tiến giai, Đông Cảng Trần thị lập tức sẽ bật lên thành một nhà ba Linh Đài cảnh, căn cơ gia tộc sẽ càng thêm củng cố.
Cách mỗi ba mươi năm liền cho ra một vị Linh Đài cảnh!
Có thể thấy được Đông Cảng Trần thị dù là tài lực hay may mắn, đều không hề tầm thường.
Vương Thủ Triết đứng xa xa nhìn kiến trúc Đông Cảng sinh cơ bừng bừng, trong lòng có hơi xúc động không thôi, so sánh ra khí vận trước đây của Bình An Vương thị quá kém.
Cũng may bây giờ đã có Vương Thủ Triết hắn.
Đột nhiên, một chiếc thuyền từ trong bến cảng chạy ra, điều khá đặc biệt là trên đó có treo tộc kỳ rất lớn, tộc kỳ là một con Kim Sắc Kỳ Điểu bay lượn trên biển lớn.
Nhìn xa trên đài, còn có một người tay đang phất cờ hiệu.
“Thủ Triết.” Vương Định Hải vui vẻ nói, “Đó là thuyền của Đông Cảng Trần thị, phất cờ hiệu để hỏi thăm chúng ta có phải là Vương thị khách đến thăm hay không đấy. Chắc hẳn là đối phương phái người nghênh đón.”
“Vâng.” Vương Thủ Triết gật đầu một cái, lúc trước đã điều động gia tướng đến Trần thị thông báo hành trình, Trần thị ra ngoài nghênh đón là lễ nghi hai nhà bình thường qua lại.
Vương Thủ Triết đoán là thiếu tộc trưởng Trần Phương Kiệt, bởi vì hắn ta sắp sửa sẽ trở thành tỷ phu đích thân của Vương Thủ Triết...
Trừ phi Trần Phương Kiệt không ở Đông Cảng, bằng không nếu như hắn không tới đón, chính là hoàn toàn xem thường Vương thị.
Lấy song phương quan hệ thông gia sâu sắc như thế, chuyện vô lễ như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra.
Quả nhiên, sau khi Vương Định Hải dùng cờ hiệu đáp lại, thuyền đối phương nhanh chóng nhích lại gần. Đứng tại chỗ mũi tàu, là một vị thanh niên anh tuấn người mặc trang phục oai hùng.
Với thị lực Vương Thủ Triết, cách thật xa hắn đã nhận ra ngay thanh niên kia, chính là thiếu tộc trưởng Đông Cảng Trần thị Trần Phương Kiệt. Năm ngoái hắn và tỷ tỷ ruột của Vương Thủ Triết Vương Lạc Y đã quyết định cưới hỏi, từng đến Vương thị bái phỏng.
Lúc Vương Định Nhạc mất, hắn cũng đại diện cho Trần thị tới phúng viếng. Có điều bởi vì song phương còn chưa chính thức thành thân, theo cấp bậc lễ nghĩa hắn không được đốt giấy để tang túc trực bên linh cữu.