Edit: Hoa Tuyết
Sau khi hạ táng thái hậu được hai mươi mốt ngày, Khải Long đế mới "miễn cưỡng thoát khỏi đau buồn". Trước mặt các quần thần, ông lại một lần nữa truy phong Từ Hoà thái hậu thành Từ Nhân thái hậu, nhắc chuyện ngày xưa thái hậu đối xử rất tốt với ông, lại không kìm lòng được rơi lệ lã chã.
"Mẫu thân trẫm mất sớm, may mắn được mẫu hậu dưỡng dục, cả đời mẫu hậu cần kiệm từ ái, không thích xa hoa, tận tâm cố sức nuôi dạy hoàng tử hoàng tôn, hôm nay vốn nên an dưỡng tuổi già, nhưng..." Nói đến đây, Khải Long đế lại nghẹn ngào khôn kể, phất phất tay, để cho thái giám sau lưng thay ông tuyên chỉ.
"Trẫm cùng Phương thị kết tóc đã gần ba mươi năm, Phương thị làm nhiều việc vì trẫm, trẫm luôn cho rằng Phương thị là người hiền đức, là một hoàng hậu mẫu mực. Không ngờ trong lòng lại che giấu ác ý, tính tình ác độc, đã độc chết thái hậu, trẫm quá mức bi thương quá mức đau lòng..."
Đạo thánh chỉ rất phong phú, không ít chữ, cuối cùng mọi người cũng hiểu rõ ý tứ của đạo thánh chỉ này, đó chính là trẫm vô tội, trẫm cũng bị hoàng hậu lừa, hiện tại trong lòng trẫm rất hối hận, nhưng dù sao Phương thị và trẫm cũng có tình cảm phu thê nhiều năm, cho nên trẫm quyết định cách chức hoàng hậu làm dân thường, đồng thời đày đến hoán y cục làm hạ nhân. Mà trẫm cũng nguyện ý chia sẻ tội nghiệt với Phương thị, sau này mỗi ngày sẽ chép kinh lạy phật vì thái hậu, hy vọng kiếp sau thái hậu sẽ phúc thọ song toàn. Còn Phương gia đã giúp đỡ hoàng hậu làm chuyện xấu, nên kẻ cần xử trảm thì xử trảm, kẻ phải sung quân thì sung quân, còn lại đều bị bán làm quan kỹ, mọi người không cần cầu tình.
Đạo thánh chỉ này của hoàng đế không chỉ để tẩy trắng cho ông, mà còn xây dựng lại hình tượng đế vương không quyết đoán khi xưa. Mặc kệ chiêu này có tác dụng với đám người hoàng thất hay không, chí ít một số bách tính vẫn bị lừa gạt, mọi phê phán bên ngoài đều tập trung vào Phương thị.
Hoàng hậu độc chết thái hậu vốn là một đại án động trời, cho nên Khải Long đế vừa ban ra đạo thánh chỉ này, liền chiêu cáo thiên hạ, để cho mọi người trong thiên hạ đều thấy được lòng quyết tâm và nỗi khó xử của ông.
Phương gia thất thế, thái tử không còn, hoàng hậu bị cách chức làm thứ dân đến hoán y cục làm cung nữ, Đoan Hòa công chúa ngày xưa ở kinh thành không ai dám đắc tội, nay lập tức trở nên hết sức khiêm tốn. Những gã sai vặt tuấn tú trong phủ công chúa cũng bị cho thôi việc, còn nàng ta cũng cáo ốm không tiếp khách nữa.
Thế nhưng mặc dù hiện tại nàng ta đã học cách khiêm tốn, nhưng với những người từng bị nàng ta ức hiếp, thì Đoan Hoà công chúa vẫn là cái gai trong mắt bọn họ. Hôm nay không ai động đến nàng ta, chỉ vì không muốn mang danh bỏ đá xuống giếng mà thôi. Đợi sau khi sự việc này lắng xuống, những thế gia quý tộc này có thể kiềm chế được như vậy nữa hay không, thì không ai biết được.
Đoan Hoà công chúa là nữ nhi hoàng thất có thân phận rất tôn quý, nên tạm thời vẫn chưa có người nào động tới nàng ta, thế nhưng hiện tại Mẫn Huệ quận chúa lại bị rơi vào tình cảnh khó khăn. Tất cả mọi người trong kinh thành đều biết hoàng hậu và Đoan Hoà công chúa là chỗ dựa của nàng ta, mà nay hoàng hậu đã rơi đài, Đoan Hoà công chúa cũng trốn ở trong phủ công chúa không ra, vì vậy nàng ta bị không ít thiên kim thế gia cười nhạo.
Một quận chúa thất thế, một quận chúa không có người chống lưng, bất quá chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Thỉnh thoảng nàng ta có xuất hiện ở các buổi yến hội thơ họa, các nữ quyến từng bị Đoan Hoà công chúa làm khó dễ ngoài mặt thì khách khí lễ độ, nhưng kì thực bên trong luôn tìm cách hoạch họe nàng ta, mà nàng ta chỉ có thể nhẫn nhịn. Hơn nữa do một số nữ quyến có địa vị cao, nếu nàng ta từ chối tham dự, sẽ cho tạo cơ hội để người khác oán giận.
Thân phận lúng túng khiến nàng ta càng ngày càng nhát gan, cũng may mắn là dạo này vì phải chịu tang cho thái hậu, không thể tổ chức yến tiệc hoang phí, nên nàng ta mới không phải thường xuyên xuất hiện ở các trường hợp như vậy.
Trăm ngày đại tang qua đi, các thế gia quý tộc bị bó buộc trong kinh thành rốt cục cũng bắt đầu sôi nổi trở lại, tuy rằng không thể quá huyên náo, thế nhưng các loại hoạt động văn nhã như tiệc trà xã giao ngâm thơ vẽ tranh, hay các hoạt động cưới gả, đều có thể tổ chức.
Người ngày xưa được mọi người tán thưởng là tài hoa – Mẫn Huệ quận chúa, nay không chơi trội nữa, thơ ca viết ra cũng phải thật bình thường, cố gắng hết sức không tranh giành danh tiếng với người khác, thế nhưng mặc dù vậy, cũng sẽ có người làm khó dễ nàng ta.
Kết thúc một buổi thơ ca lúng túng, Mẫn Huệ quận chúa ngồi xe ngựa hồi phủ, đi nửa đường thì xe ngựa của nàng ta đột nhiên dừng lại, sau đó chợt nghe hạ nhân đánh xe nói là phía trước có xe ngựa của thân vương đi đến, xe của nàng ta phải nhường đường.
Nàng ta nhấc màn xe lên, thấy một chiếc xe ngựa chóp màu vàng đỏ, trên vách thêu hoa văn móng vuốt kim long, được sáu con tuấn mã kéo đi, khi nàng thấy rõ trên xe ngựa có treo ngọc bài chữ "Hiển", thì vẻ mặt hơi sợ hãi.
Thì ra là xe ngựa của Hiển vương phủ.
Bỗng trong nháy mắt, màn cửa sổ xe ngựa đối diện bị xốc lên, lộ ra một nữ nhân mà dáng vẻ nàng có thể khiến vô số nam nhân mất hồn, Mẫn Huệ quận chúa căng thẳng nắm chặt tấm màn, Hoa Tịch Uyển?
Hoa Tịch Uyển cũng không ngờ lại gặp Viên Thư Di dưới tình huống này, nàng lễ độ gật đầu, khẽ mỉm cười với đối phương một cái.
"Nhìn gì vậy?" Yến Tấn Khâu tới gần nàng, nhìn thoáng ra bên ngoài, thấy phía trước là xe ngựa của một nữ quyến nào đó, lập tức thu hồi tầm mắt nói, "Mới vừa rồi trong Hầu phủ, ta không cẩn thận gặp phải cô nương nhà Hoa thị lang."
Hoa Tịch Uyển sửng sốt lát sau mới phản ứng được, người Yến Tấn Khâu nói chính là đại đường tỷ Hoa Y Liễu của mình. Nhận thấy vẻ mặt chàng có gì đó không đúng, nàng cau mày hỏi, "Tỷ ấy làm sao?" Nàng không hợp tính với đại đường tỷ, cho nên quan hệ hơi bất hòa một tí, vì gần đây không hay lui tới, cho nên cũng không biết đại đường tỷ đã làm chuyện gì khiến Yến Tấn Khâu không vui.
"Nếu Hoa thị lang thương yêu nữ nhi, thì tốt nhất nên dạy dỗ cho tốt," Yến Tấn Khâu vì nể mặt Hoa Tịch Uyển mới không nói thẳng ra, "Dù sao cũng là nữ nhân đã hòa ly, ở yên trong phòng mình là được rồi."
Hôm nay hắn đưa Hoa Tịch Uyển về nhà mẹ đẻ chơi, vì để Tịch Uyển có không gian riêng tư tâm sự với người nhà, hắn đã cố ý ra sân đi dạo, nào ngờ lại vô tình gặp gỡ đại cô nương Hoa gia, đối phương còn nói vài lời không minh bạch với mình.
Nghĩ đến vương phi nhà mình đã vì nữ nhân này mà đặc biệt đi đến Chu gia đóng vai kẻ xấu, kết quả nữ nhân này lại trở mặt nhớ thương nam nhân của vương phi nhà mình, Yến Tấn Khâu liền cảm thấy ghê tởm. Có dạng nữ nhân gì hắn chưa gặp qua, có loại chuyện nào hắn chưa nghe thấy, suy nghĩ trong lòng Hoa Y Liễu, ít nhiều gì hắn cũng hiểu được.
Hắn cảm thấy không đáng cho Hoa Tịch Uyển, thế nhưng lại không muốn nói cho nàng nghe loại chuyện này, tránh làm ô uế tai nàng.
Mặc dù Yến Tấn Khâu nói năng rất uyển chuyển, thế nhưng với sự thông tuệ của Hoa Tịch Uyển, nàng chỉ cần ngẫm lại một chút, đã có thể hiểu được ám hiệu của chàng.
Bỏ xuống màn, Hoa Tịch Uyển nhíu mày, cảm thấy hơi bất đắc dĩ, nàng thật không ngờ Hoa Y Liễu lại sinh ra tâm tư như thế. Nghiêng đầu liếc nhìn nam nhân bên người, mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc, phong thái nhẹ nhàng, đúng là một kẻ gây hoạ rất dễ trêu chọc nữ nhân.
Nghĩ vậy, nàng thở dài một hơi, hôn sự của nhị đường tỷ Hoa Sở Vũ vốn đã định được ngày lành rồi, nhưng vì hoàng gia lại xảy ra chuyện, nên làm liên lụy đến hôn sự của Hoa Sở Vũ cùng Lâm Văn Hợp lại phải kéo dài, cuối cùng dời đến ngày mùng một tháng sau.
Chỉ mong trong tháng này, hoàng gia đừng... có người nào chết nữa, không thì chuyện hôn sự này còn phải kéo dài.
Xem ra hôn sự của các nữ nhi Hoa gia đều bị biến đổi bất ngờ, chỉ mong hôn sự của nhị tỷ là "việc tốt thường hay gặp trắc trở", cuối cùng có thể vĩnh kết đồng tâm, bách niên giai lão.
Đưa mắt nhìn xe ngựa Hiển vương phủ càng lúc càng đi xa, Mẫn Huệ quận chúa thất vọng bỏ màn xuống, một lát sau mới nói: "Đi thôi."
Ngày Hoa Sở Vũ xuất giá, bầu trời trong xanh không một gợn mây, Hoa Tịch Uyển tự tay cài cây trâm long phượng trình tường lên tóc nàng, sau đó nhận chiếc khăn voan hỉ nương đưa tới, từ từ đội lên cho nàng: "Mặc dù hôm nay nhị tỷ đã gả tới Lâm gia, nhưng tỷ vĩnh viễn là nữ nhi Hoa gia, vĩnh viễn là tỷ tỷ của ta. Không cần sợ gì cả, chúng ta đều đứng sau lưng tỷ."
Khăn voan hơi đung đưa, Hoa Sở Vũ nắm chặt tay Hoa Tịch Uyển, một lát sau mới nói: "Muội muội, muội yên tâm."
Trong lòng Hoa Tịch Uyển khẽ động, trở tay nắm lấy tay Hoa Sở Vũ, lúc này ngoài cửa lớn vang lên tiếng pháo, nàng quay đầu lại nhìn Diêu thị đang gạt lệ, vỗ vỗ mu bàn tay Hoa Sở Vũ: "Chăm sóc bản thân cho thật tốt nhé."
"Được." Giọng nói của Hoa Sở Vũ có chút nghẹn ngào, tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, nàng chậm rãi buông ra tay Hoa Tịch Uyển ra, đến khi tiếng pháo ngoài cửa phòng vang lên, nàng đã ngồi đoan trang trên giường.
Thân là nữ nhi Hoa gia, thì dù xuất giá, cũng nên mang theo phong thái và khí phách Hoa gia, nàng không chỉ là nàng, mà còn đại diện cho cả Hoa gia. Mà Hoa gia lại đứng sau lưng nàng, vậy nàng còn sợ gì nữa chứ?
Ngay khi cửa phòng mở ra, Hoa Tịch Uyển thấy rõ dung mạo Lâm Văn Hợp, lưng dài eo thon, môi đỏ răng trắng, cả người mặc hồng bào tân lang, thế nhưng ngũ quan và thân thể cũng rất mạnh mẽ, khiến người khác cảm thấy rất nghiêm chỉnh đáng tin.
Đệ đệ Hoa Sở Vũ – Hoa Tùng Bồ khom lưng cõng Hoa Sở Vũ lên, trong tiếng pháo rộn vang, đưa nàng vào kiệu hoa.
Sau khi Lâm Văn Hợp làm lễ nạp thái* với các vị trưởng bối Hoa gia, mới phóng người lên ngựa, vui vẻ mang kiệu hoa rời đi.
(*) lễ nạp thái: lễ nghi trong hôn lễ thời xưa.
Nhìn kiệu hoa càng lúc càng đi xa, Diêu thị vẫn cố nén nước mắt rốt cục cũng không kìm lòng được che mặt khóc lên, Hoa Tịch Uyển an ủi bà vài câu, quay đầu lại thì thấy Hoa Y Liễu vô cảm nhìn theo kiệu hoa của Hoa Sở Vũ, không biết đang suy nghĩ gì.
Dường như cảm nhận được Hoa Tịch Uyển nhìn mình, Hoa Y Liễu chợt quay đầu lại, vẻ mặt cổ quái liếc nhìn Hoa Tịch Uyển, rồi xoay người vào cửa lớn.
Bạch Hạ và Hồng Anh đứng ở sau lưng Hoa Tịch Uyển chú ý tới ánh mắt kia của Hoa Y Liễu, đồng loạt nhíu mày, đại cô nương có ý gì đây?
"Tiểu thư..." Nha hoàn sau lưng Hoa Y Liễu thận trọng quan sát vẻ mặt âm u của nàng ta, "Vương phi vừa..."
Hoa Y Liễu chợt dừng bước lại, quay đầu trừng mắt với nha hoàn, đáy mắt ngập tràn tức giận: "Câm miệng, vương phi thì sao, chẳng lẽ ta phải như tỳ nữ hầu hạ nàng ta sao?"
Tiểu nha hoàn ngạc nhiên, tiểu thư sao vậy, rõ ràng vừa rồi vương phi không có ý gì khác, lời này của tiểu thư thật quá đáng.
"Ta đương nhiên không thể so với Hoa Sở Vũ có thể gả cho thế tử Hầu phủ làm phu nhân Hầu gia tương lai," Hoa Y Liễu lạnh lùng cười, "Người ta là vương phi và phu nhân hầu gia nên mới đi chung một đường, còn ta chỉ là một nữ nhân đã hòa ly thì tính là cái gì chứ?"
"Tiểu thư của ta ơi, đây chính là quý phủ tam gia đó," Nha hoàn nghe thấy mấy lời hồ đồ này, sợ đến biến sắc, vội vàng quay đầu liếc nhìn bốn phía, "Ngài chớ nói nữa."
Hoa Y Liễu cong miệng cười cười, nhìn cả phủ ngập tràn trong sắc đỏ tươi vui, chậm rãi rũ mắt xuống, khôi phục lại dáng vẻ điềm đạm thường ngày.
"Vương gia?" Mộc Thông cung kính khom lưng, thận trọng nói, "Vương phi còn ở phía trước chờ ngài đấy."
"Biết rồi,"Yến Tấn Khâu thờ ơ liếc nhìn bóng lưng Hoa Y Liễu, giọng điệu nhẹ bỗng nói với Mộc Thông, "Sau khi trở về đem việc này nói cho vương phi biết, không cần gạt nàng nữa."
Xử lý Hoa Y Liễu là một việc rất đơn giản với hắn. Thế nhưng hắn lại không muốn có hiểu lầm không cần thiết cùng Hoa Tịch Uyển, mấy chuyện thế này vẫn là nên nói rõ ràng để Tịch Uyển tự xử lý thì sẽ tốt hơn.
Nếu chỉ vì một kẻ không quan trọng thế này mà khiến cho phu thê bọn họ bất hòa, vậy thật không đáng giá.