9.
Giữa dòng hồi ức, tôi dần chìm vào giấc ngủ say.
Sáng hôm sau thức dậy, Trần Chiêu đã ra ngoài.
Không có giấy ghi chú, không có bữa sáng.
Tôi biết điều thu dọn đồ đạc, vừa bước ra khỏi cửa đã đụng phải anh từ bên ngoài về.
“Đi à?”
"Không đi chẳng lẽ đợi anh về đuổi tôi chắc?”
Anh không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ cười một tiếng: “Có cần tôi khiêng xuống giúp cô không?”
“Cảm ơn.” Tôi đưa vali cho anh.
"Nếu tiện anh có thể đưa tôi đi tìm nhà không?"
"Tôi còn phải đi làm."
"Tôi sẽ trả tiền."
Anh không lên tiếng, vác vali trên vai đi về phía cổng khu dân cư.
“Vali có bánh xe, có thể kéo được.” Tôi nhắc nhở anh.
“Đường xấu, nhỡ trầy xước tôi không đền nổi.”
So với trước kia, anh lúc này cao to và cường tráng hơn.
Nhìn theo bóng lưng của anh, tôi chợt nhớ đến năm lớp 11, 12, anh cũng xách vali hộ tôi đi về phía trước, đi được một đoạn thì đứng lại chờ tôi nhăm nhi quà vặt.
“Nhanh lên nào.”
Anh đưa tay kéo đồng phục học sinh của tôi.
"Anh kéo tay em?"
"Ai kéo tay em?"
Tôi không nói gì, chỉ cười gian nhìn anh.
Anh có vẻ cáu kỉnh, "Mà kéo thì đã sao?”
"Cũng không có gì, chẳng qua là bạn cùng bàn của em sẽ ghen."
Mặt anh chợt tối sầm lại.
"Anh cảnh cáo em, đừng có yêu sớm.”
Đồng phục của thiếu niên nhuộm đầy hương gió, chứa đựng cả tuổi thanh xuân ngây thơ hồn nhiên của tôi.
Suy nghĩ của tôi dừng lại ở đây, chợt phát hiện Trần Chiêu đã đi rất xa.
“Nhanh lên nào, Đại tiểu thư!” Anh đứng ở phía trước đợi tôi, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Ò.” Tôi lon ton chạy tới.
Trần Chiêu đặt vali vào cốp xe, sao đó đẩy tôi vào hàng ghế sau, nhưng tôi lại bước xuống rồi ngồi vào ghế phụ.
"Đi đâu?"
"Đi quanh đây xem có nhà cho thuê không."
"Điều kiện ở đây không tốt."
"Không sao, dù sao tôi cũng không có tiền."
Tôi mới về nước được một năm.
Ở cái trấn nhỏ này, tiền lương rất thấp, nhưng giá nhà thì không hề rẻ.
Anh hết cách bèn đỗ xe bên đường, "Không có tiền cũng không thể sống ở đây."
"Tại sao?"
Anh liếc nhìn tôi, "Không tại sao."
Đúng lúc này...
“Đại ca!” Một chiếc xe taxi dừng lại cách đó không xa, một người đàn ông ló đầu ra chào anh, sau khi nhìn thấy tôi, anh ta quan sát vài giây, “Chị dâu?”
“Không phải, đừng nói bậy.” Trần Chiêu cố ý kéo dài khoảng cách với tôi, “Khách hàng.”
"Khách hàng? Cô gái, cô khệ nệ túi lớn túi nhỏ là làm gì vậy?" Người đàn ông hỏi tôi.
Tâm trạng của tôi đang không tốt nên thuận miệng đáp: “Thuê nhà.”
Người đàn ông trêu ghẹo: "Đại ca, anh với người ta ở chung một nhà là được rồi, cần gì phải thuê nhà chứ?”
“Cút.”
"Cô gái, cô đừng để ý tới Trần Chiêu, suốt ngày chỉ biết chưng cái bản mặt khó ở đó ra. Chỗ em gái tôi còn một phòng trống, nể tình cô quen biết Trần Chiêu nên tôi lấy giá hữu nghị cho cô, thế nào?"
"Bao nhiêu?"
"Tôi dẫn cô đi xem nhà trước rồi nói sau."
Vì vậy, tôi đã trả 1500 tệ để thuê một căn nhà hai phòng ngủ.
Anh ta tên là Ngô Cường, là anh em của Trần Chiêu, có một cô em gái tên là Ngô San San đang đi du học ở nước ngoài.
Căn nhà này là của em gái anh ta, nhưng một năm cô ta cũng chả thèm quay lại một lần, bởi vậy tôi đã thuê được một căn nhà có hai phòng ngủ với giá 1500.
“San San nói Lễ Tình nhân này sẽ về, sao anh không trả lời tin nhắn của nó?” Ngô Cường cầm chìa khóa đi tới, nói với Trần Chiêu.
"Không thấy."
“Thật sự không thấy, hay là anh có người mới rồi?” Ngô Cường lại nhìn tôi thêm vài lần nữa, “Đại ca, anh thích kiểu này sao?”
“Đã nói không phải, chú mày ngậm miệng được rồi đấy."
"Đại ca nhà tôi không thích, nhưng tôi thì rất sẵn lòng, tôi vẫn còn độc thân…”
"Không được quấy rầy khách hàng."
Trần Chiêu vỗ bộp vào tay anh ta, giúp tôi lấy vali xuống.
Tôi lấy điện thoại ra, "Thêm bạn WeChat với nhau nhé? Tôi chuyển tiền xe cho anh."
"Khỏi."
"Thêm tôi cũng được này, tôi sẽ giúp cô chuyển khoản cho đại ca." Ngô Cường đưa điện thoại của mình đến trước mặt tôi.
Thế nhưng Trần Chiêu lại lườm anh ta một cái, sau đó lấy điện thoại ra thêm bạn với tôi.
10.
Sau khi thêm bạn WeChat với Trần Chiêu, tôi đã gửi cho anh một vài tin nhắn.
Mời anh đi ăn tối, thuê xe anh, nhưng anh đều không trả lời.
Vòng bạn bè của anh chẳng có gì, ngay cả ảnh đại diện cũng là một màu đen nhánh.
Nơi anh sống, luôn không có ai ở đó.
Tôi biết, anh đang cố vạch rõ giới hạn với tôi.
“Trần Úc đã c.hết thật rồi sao?” Tôi hỏi mẹ tôi.
"Con lại lên cơn gì đấy?"
"Không có gì, chỉ là con vừa gặp được một người trông rất giống anh ấy, nhưng người đó tên là Trần Chiêu."
"Mẹ không cần biết nó tên là Trần Chiêu hay Trương Chiêu. Mẹ hỏi con, con đã đi gặp chàng trai mà dì Lý giới thiệu cho con chưa?"
“Con gặp rồi.”
"Lần này con không có ý kiến gì đó chứ? Nghe nói cậu ấy mới 31 tuổi, vẫn chưa kết hôn."
"Không có, nếu nhà mình đồng ý, con có thể kết hôn ngay lập tức."
"Vậy thì quá tốt, con hỏi cậu ấy xem chừng nào hai bên gia đình có thể gặp mặt?”
"Nhưng người ta không thích con, ngay cả tin nhắn cũng không thèm đếm xỉa."
Tôi nói đùa, sắc mặt của mẹ tôi lập tức xị xuống.
"Lại chê con có em trai à? Con cứ nói với cậu ta, chỉ cần mẹ con còn sống ngày nào thì sẽ không để con nuôi em trai mình, hiện tại cậu ta có thể yên tâm rồi chứ?”
Tôi sững sờ một lát, "Vâng."
Sợ là Trần Úc thậm chí còn không biết tôi có một đứa em trai ấy chứ?”
Rất nhiều năm về trước, tôi đột nhiên ngã bệnh nặng, uống rất nhiều thuốc, mất đi một phần lớn ký ức, sống trong mớ hỗn độn mấy năm.
Đến khi tôi tỉnh táo lại đôi chút, mẹ tôi nói với tôi rằng Trần Úc đã c.hết.
Tôi vẫn nhớ rõ khoảng thời gian chung sống với Trần Úc, nhưng lại không tài nào nhớ được anh đã ra đi như thế nào.
Mẹ nói anh là học sinh hư, suốt ngày lêu lỏng ngoài đường, gia đình không kiểm soát được, thậm chí đến cha anh cũng không muốn nhận anh.
Tôi lại nghe được tin tức về anh, nói rằng anh bị bọn côn đồ đ.âm ch.ết trên ngay đường phố.
Tuy nhiên, trong ấn tượng của tôi, Trần Úc luôn là người đứng đầu lớp, làm sao có thể s.uy đ.ồi đến mức này?
Mẹ tôi nói sau trận ầm ĩ ly hôn với cha anh, Trần Úc đã bỏ nhà ra đi, còn mẹ tôi dẫn theo tôi, sau đó kết hôn với cha dượng hiện tại và sinh ra một cậu con trai.
Nhưng tôi chẳng nhớ được gì cả.
Tôi chỉ nhớ khi cha mẹ ly hôn, bởi vì sợ tách khỏi Trần Úc mà tôi đã ép anh công khai mối quan hệ của hai chúng tôi.
"Không công khai thì chia tay, Chu Ương em đây cũng không phải không thể sống thiếu anh."
Anh vẫn ôm tôi như mọi khi, bảo tôi chờ đợi các thứ, "Đợi anh tốt nghiệp đại học, đợi anh có năng lực nuôi em, chúng ta sẽ đến một thành phố mà không một ai nhận ra chúng ta, cả đời sẽ luôn ở bên nhau, có được không?"
Nhưng tôi không muốn đợi, tôi đã n.ổi g.iận với anh, thậm chí còn cố tình chụp ảnh chung với các bạn nam trong lớp để k1ch thích anh.
Anh không nói gì, qua một tháng sau mới trả lời tin nhắn của tôi.
"Em muốn chia tay có phải không?"
“Phải.”
“Rất tốt.”
Tôi đã chia tay với Trần Úc.
Anh xóa hết mọi thông tin liên lạc với tôi, tôi đau lòng mà khóc rất nhiều đêm.
Ký ức của tôi vẫn còn nhớ rõ tôi muốn đi tìm Trần Úc và nói với anh rằng tôi chỉ nhất thời nói lẫy, tôi không muốn chia tay với anh chút nào. Nhưng mẹ tôi nói hết thảy những chuyện này đã qua được bốn năm, Trần Úc đã m.ất từ lâu rồi.
Buổi tối nhớ đến một ít chuyện quá khứ, tôi uống say khướt, lại chạy đi tìm Trần Chiêu.
Tôi chặn anh ở hành lang.
"Tại sao anh cứ trốn tránh em thế?"
"Tôi phải chạy xe, cô tìm tôi có chuyện gì không?”
"Hẹn anh ăn một bữa cơm khó đến vậy sao?"
Anh nhìn chằm chằm vào mắt tôi, rất bình tĩnh mà đáp: "Không thích hợp."
"Sao lại không thích hợp?"
“Trần Chiêu, cô ấy là ai thế?” Một cô gái mặc váy dài xuất hiện ở sau lưng Trần Chiêu.
Trần Chiêu nhìn tôi, sắc mặt không chút gợn sóng, "Người thuê nhà của em."
Tôi mất mấy giây mới phản ứng lại.
Đây là Ngô San San nhỉ?
Cho nên, mấy ngày nay Trần Chiêu tránh mặt tôi là bởi vì anh đã có bạn gái?
“À, chị tên là Chu Ương phải không? Em có nghe anh em nhắc tới chị, em tên là Ngô San San.” Cô gái đi tới, mỉm cười hào phóng nhìn tôi.
“Chào em.”
Tôi có chút lúng túng, lập tức tỉnh rượu, nói qua loa vài câu liền bỏ chạy mất dạng.
11.
Thật ra, đây không phải là lần đầu tiên Trần Úc từ chối tôi.
Hồi cấp ba, anh càng từ chối thì tôi càng hăng.
Lúc đầu, tôi chỉ lấy đó làm thú vui.
Nhưng dần dà, tôi phát hiện trái tim mình đã rung động.
Khi một học sinh giỏi như anh đánh nhau vì tôi.
Khi tôi mất bình tĩnh chạy sang phòng anh vì bị mẹ mắng, anh chẳng nói gì cả mà ôm tôi vào lòng.
Dù chưa một lần thổ lộ tình cảm, nhưng chúng tôi đã ngầm thừa nhận mình là của nhau.
"Anh đối với em như vậy, không sợ bị ông trời trừng phạt sao?"
“Sợ.”
"Nhưng anh chấp nhận."
Anh cúi đầu, dịu dàng hôn lên môi tôi.
Sau đó, anh thật sự đã bị ông trời trừng phạt, c.hết ở tuổi 21.
Sau khi tôi về đến nhà, một lúc sau Ngô San San cũng trở lại.
“Chị chính là người thuê nhà của em sao, chị xinh quá.” Cô ấy không tiếc lời khen ngợi người khác.
"Cảm ơn."
"Trần Chiêu đẹp trai chị nhỉ? Em cũng cảm thấy như thế, lần này em về nước là để bày tỏ tình cảm với anh ấy.”
Cô ấy hoạt bát và tươi sáng, giống như tôi của thời niên thiếu.
Trần Chiêu thích cô ấy cũng không có gì lạ.
Vào ngày Lễ Tình nhân, Ngô San San mời mọi người đến nhà ăn tối, còn đặc biệt dặn dò tôi về sớm một chút.
"Tối nay có đầu bếp, chị nhớ về sớm nhé, có nhiều đồ ăn ngon lắm."
Tôi không ngờ người đầu bếp này chính là Trần Chiêu. Nhưng anh lại đến muộn nhất.
“Đại ca, không phải anh đi giao hàng không về được sao?” Ngô Cường hỏi anh.
"Anh, giao hàng gì vậy?" Ngô San San hỏi.
“Ngô Cường.” Giọng điệu Trần Chiêu cứng rắn, nhắc nhở anh ta chớ lắm lời.
Tôi nhìn nhóm người nói chuyện phiếm với nhau, có chút không giải thích được.
"Có Ngô San San là em ở đây, làm sao đại ca có thể không đến chứ?" Một người trong nhóm đổi chủ đề.
“Bớt nói nhảm.” Trần Chiêu thoáng nhìn sang tôi, “Tôi thì không sao, nhưng con gái nhà người ta còn phải lập gia đình đấy.”
"Anh Trần Chiêu, anh cũng đang độc thân mà?" Ngô San San đỏ mặt.
"Vậy thì hai người ở bên nhau là vừa đẹp."
"Đúng vậy, đêm nay cho hai người làm chủ đấy."
...
Nghe mọi người cười đùa qua lại, tôi chỉ thấy mình thật thừa thãi.
Cũng may, điện thoại đổ chuông vào lúc này.
Tôi chạy ra ban công nghe điện thoại.
Là đối tượng hẹn hò trước đó của tôi, anh Trương.
"Đi xem phim chung nhé?"
"Không cần."
"Tôi đã mua vé rồi."
"Vậy anh có thể tìm người khác."
Tôi và anh ta, quả thật không cần lãng phí thời gian.
“Lần trước là tôi nói sai, cho tôi xin lỗi.” Anh ta ngừng lại một chút rồi nói, “Hôm nay tôi đến nhà em tìm em, nhưng em không có ở nhà. Tôi có gửi một ít quà cho em, mẹ em cũng đã nhận rồi, thế nên không thể đi xem phim cùng tôi sao?”
“Quà gì?”
"Xe đạp trẻ em, em trai của em rất thích..."
Tôi còn có thể làm gì nữa?
Tôi chỉ có thể trả lại tiền cho anh ta.
Sau khi cúp điện thoại, tôi trở về phòng thay quần áo, lúc ra ngoài Trần Chiêu nhìn thẳng vào mắt tôi.
Lúc này tôi mới nhớ ra, Trần Úc không chịu nổi việc tôi mặc váy, "Sau này mặc ở trước mặt anh thôi, đừng mặc ra ngoài kẻo gieo tương tư cho người khác."
“Chị đi hẹn hò sao?” Ngô San San cười hỏi tôi.
“Ừ.” Tôi tránh ánh mắt của Trần Chiêu.
“Thế tối nay chị có về không?” Cô ấy lại hỏi.
Tôi ngây người một lúc, cười nói: "Không chắc."
Tôi thấy Trần Chiêu không nói lời nào mà đặt đũa xuống.
Tôi không để ý tới nữa, đi thẳng một mạch ra ngoài.
Trong khi chờ xe buýt ở lối vào khu dân cư…
"Ngồi xe không?"
Là Trần Chiêu.
Nhìn thấy anh, tôi chợt mỉm cười, "Được."
Trần Úc, anh quên em thật sao?
Nếu đã quên, sao lại còn cất công ra đây đưa em đi chứ?
Đến cổng rạp chiếu phim, anh trông thấy đối tượng coi mắt trước đó của tôi.
“Cô thích kiểu này à?” Anh chỉ vào người đàn ông ôm bó hoa trước cửa với cái bụng to hơn cả bụng bầu.
"40 tuổi, đã ly hôn, còn có một đứa con trai. Mẹ tôi nói, tôi chỉ hợp với người như vậy."
"À, người ta còn ngại tôi có một đứa em trai học tiểu học, sau khi kết hôn thì nhà cửa phải đứng tên con trai anh ta.”
Anh nghe xong thì cau mày.
"Sao không tìm người khác thích hợp hơn?"
"Tôi đã 30 rồi, bọn họ đều nói tôi không còn lựa chọn nào khác, chẳng phải anh cũng không thích tôi đấy sao?"
Anh cúi đầu, "Chúng ta không hợp."
"Chúng ta quả thật không hợp, chúc anh ngày Lễ Tình nhân vui vẻ."
Anh tình nguyện mập mờ với Ngô San San còn hơn trả lời tin nhắn WeChat của tôi.
Anh chỉ còn thiếu nước chính miệng nói với tôi rằng không thích tôi mà thôi.
[Còn tiếp...]