4 giờ sáng rời giường, 11 giờ đêm tan tầm.
Công việc hằng ngày chắc chắn không thoải mái, Trần Kiết Nhiên đã sớm chuẩn bị tâm lý, có điều thời điểm đổ xe rác cuối cùng, cả người vẫn mệt mỏi co quắp.
Đủ loại rác chất đầy trên cái xe màu đen như một toà núi nhỏ, Trần Kiết Nhiên gầy gò dùng hết sức bình sinh mà đẩy, nàng cắn chặt hàm răng, gân trán nổi lên vài đường, mồ hôi hột theo thái dương nện xuống.
Lít nha lít nhít mấy ngôi nhà đang trong quá trình xây dựng và sửa chữa, trong ngõ bụi đường mịt mờ, đèn đường ảm đạm chiếu lên mái tóc, mồ hồi ngâm làn tóc ướt đẫm, biến nàng trở thành dáng dấp lôi thôi nhớp nháp, một sợi tóc bóng mỡ sà xuống mặt, lại như mặt nước gợn sóng, phút chốc con rết lớn càng thêm sinh động tươi sống.
Trên người bám mùi mồ hôi, tay phải không cách nào dùng sức, chỉ có thể dùng toàn bộ vai trái oán giận đẩy vào thân xe lấm lem bùn đất nhão bẩn, miễn cưỡng dịch chuyển bánh xe.
Người đi đường đứng từ đằng xa, nhìn thấy nàng đi tới, hắn vội vã bịt mũi né qua một bên, tìm một lối khác, đi đường vòng.
Cuối cùng đã xong việc, Trần Kiết Nhiên nới lỏng vai trái, tay chân mềm nhũn, suýt chút nữa trực tiếp ngã vào đống rác.
Nàng nhấc mấy bước ra ngoài, ngồi ở dưới mái hiên nghỉ ngơi hơn mười phút, cuối cùng không thể chống đỡ, cả người nằm ngửa trên nền xi măng, thở hồng hộc thêm mười phút nữa, sau đó mới có sức bò lên, mệt nhọc nhấc bước di chuyển.
Bộ quần áo bên trong đồng phục ướt đẫm, cơ thể vừa bẩn vừa hôi, bất chợt có người đi ngang, đều dồn dập sợ tránh không kịp, Trần Kiết Nhiên vừa đi vừa thở hổn hển, xuyên qua đường phố vẫn tính là phồn hoa, đi thẳng đến tiệm bánh gatô sắp đóng cửa.
Tiệm bánh không lớn, cửa kính trong suốt, ánh đèn lấp lánh chiếu rõ từng cái bánh bên trong, chưa bước vào đã ngửi thấy mùi bơ thơm ngọt.
Chạng vạng tối Trần Kiết Nhiên dùng bữa trễ, lao động chân tay 5 giờ đồng hồ không nghỉ, lúc này bụng đói cồn cào, yết hầu khô khốc khẽ giật, nàng muốn đẩy cửa bước vào, vì bản thân mà mua một cái bánh sinh nhật.
Không cần quá đẹp hay xa hoa, chỉ cần là một cái nho nhỏ to bằng lòng bàn tay là được, cũng không cần viết chữ, miễn là nàng nhận định đây là bánh sinh nhật của nàng thì đó chính là bánh sinh nhật của nàng, không cần trang trí hoa hay bất kì thứ dư thừa nào, đối với nàng thật không cần thiết.
Trần Kiết Nhiên chỉ muốn một cái bánh gatô thuộc về chính mình mà thôi.
Cánh tay phải đau đớn sắp nứt, nàng cắn răng, trong mắt lộ một điểm thống khổ.
Đau nhức từ bả vai lan tràn đến cổ tay, hoàn toàn vô lực, chỉ đành dùng tay trái mở cửa.
Tay trái cũng không khá hơn là mấy, run rẩy tê tái, Trần Kiết Nhiên muốn đẩy cửa đi vào, còn chưa chạm vào tay nắm, nhân viên trong tiệm đã chạy tới kéo cửa, phất phất tay ghét bỏ, nàng vô thức lùi về sau vài bước.
Hai chân run lên.
"Ôi, ôi, ôi! Cô không thể vào!" Nhân viên bán hàng tuổi không lớn, nàng đuổi Trần Kiết Nhiên ra xa, đưa tay bịt mũi, cau mày nhăn nhó: "Ồ...Bẩn chết tôi rồi, vừa bẩn vừa thối, khẳng định mang theo rất nhiều vi khuẩn, tiệm của chúng tôi là tiệm bánh ngọt, nhìn mấy cái móng tay trát đầy bùn đen kia đi! Vạn nhất dẫn theo bệnh gì ám vào bánh, khách ăn rồi nhất định đau bụng, cô muốn ngăn cản cửa hàng chúng tôi làm ăn hay sao?"
Trần Kiết Nhiên xoè bàn tay trước mắt, lòng bàn tay dính đầy màu đen dơ bẩn, thẩm thấu vào từng đường chỉ tay, kẽ móng tay bám riết thứ gì đó đen kịt, khó coi.
Nàng xấu hổ giấu hai tay sau lưng, lại nhìn bộ đồng phục trên người một lượt, ánh huỳnh quang vàng chanh, đông một khối tây một khối ố bẩn, bùn đen, cũng khó trách người ta không cho nàng vào cửa.
"Tôi không vào." Trần Kiết Nhiên nắm vạt áo, khẩn cầu: "Tôi muốn mua một cái bánh gatô, mỹ nữ, tôi đứng ngoài này, cô lấy bánh ra đây giúp tôi có được không?"
Nàng ngẩng đầu, nhân viên bán hàng bị doạ đến nói lắp: "Cô...Cô muốn mua bánh gatô thế nào?" nàng chỉ thấy vẻ mặt dữ tợn này trong phim khủng bố, nếu không phải giờ khắc này đang ở chốn phố xá náo nhiệt, không chừng nàng còn tưởng mình gặp quỷ, bị hù chết rồi.
"Cái bánh lớn bằng này là được." Trần Kiết Nhiên dùng tay mô phỏng: "Không cần quá lớn, không cần quá đẹp, tôi...Tôi ăn một mình, nhiều quá sợ ăn không hết."
"Vậy cũng được, cô chờ một chút, tôi đi lấy cho cô." Nhân viên vào cửa không quên quay đầu nhắc nhở: "Cô tuyệt đối đừng vào cửa hàng a."
Trần Kiết Nhiên đứng bên ngoài quan sát những việc xảy ra trong tiệm, tận mắt thấy nhân viên bán hàng lấy một cái bánh kem trắng tinh, mặt trên còn trang trí hai hạt châu tròn, hôm nay là lễ giáng sinh, cửa hàng ứng cảnh, hộp bánh thiết kế riêng biệt, màu sắc rực rỡ xinh đẹp.
Trần Kiết Nhiên thấy bánh sinh nhật của mình được đặt cẩn thận vào hộp, sau đó lại chồng vào cái cái túi có hình cây thông noel, nhân viên cửa hàng lấy thêm một cái muỗng nhỏ, in hoá đơn cho vào túi, đi ra, đem túi cho Trần Kiết Nhiên: "Vâng, bánh của cô đây, 17 tệ."
Trần Kiết Nhiên nhận lấy, miệng hơi giương ra, thật giống còn muốn gì đó.
"Cô còn cần gì nữa sao?"
Trần Kiết Nhiên gật gù, ngữ điệu mang theo chút thỉnh cầu: "Xin hỏi tôi có thể mua mấy cây nến không?"
"Được a, 5 tệ một bao, bên trong có khoảng 20 cây, cô muốn lấy không?"
"Tôi...Tôi không cần nhiều như vậy..." Trần Kiết Nhiên quẫn bách, siết chặt quai túi, lúng túng hỏi: "Có thể...Có thể bán cho tôi một cây được không?"
"Như vậy sao được?" Nhân viên cửa hàng xem thường: "Nếu như xé ra bán cho cô một cái, mười chín cây nến còn lại chúng tôi biết bán cho ai?"
Trân Kiết Nhiên cũng nhận thức được yêu cầu của mình không hợp lý, đỏ mặt ấp a ấp úng xin lỗi, sau đó thanh toán chuẩn bị xoay người rời đi.
Nhân viên cảm thấy nàng quá đáng thương, không đành lòng, gọi với theo: "Ôi.
Chờ một chút, lần trước tiệm chúng tôi có người tổ chức sinh nhật, nến đốt chưa hết, nếu như cô muốn, tôi sẽ đưa cho cô, chỉ là đều đã cháy được một đoạn, cô đừng ghét bỏ a."
Làm sao Trần Kiết Nhiên có thể ghét bỏ, nhân viên cửa hàng chịu cho miễn phí, nàng vô cùng cảm kích.
Hai tay tiếp nhận mấy cây nến cũ, Trần Kiết Nhiên lê bước chân nặng nề kéo thân thể về căn phòng dưới tầng hầm, với tay bật đèn huỳnh quang, khoá cửa từ bên trong, cẩn thận đặt hộp bánh lên bàn.
Nàng liếc nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rưỡi, còn nửa tiếng nữa.
Nàng nhấc cái bình thủy mới mua bên cạnh bàn, rót hết nước ấm vào thùng nhựa, xả thêm nước lạnh, xách tới nhà tắm, tắm rửa gội đầu, dùng bàn chải cọ rửa từng kẽ móng tay, mãi đến khi sượt đến rách da, làn da trắng nõn không còn một điểm bùn đen, lại thơm ngát mùi sữa tắm, mới yên tâm lau khô thân thể, đổi quần áo sạch, bưng cái ghế nhựa màu đỏ ngồi ở cạnh bàn, thành kính mở hộp bánh.
Căn phòng âm lãnh so với đêm qua có một chút biến hoá, xem ra là dáng vẻ có người ở.
Thời điểm nghỉ trưa, Trần Kiết Nhiên tìm quán tạp hoá, mua nhu yếu phẩm.
Bên cạnh bàn là cái bình thủy cũ màu hồng nhạt hoạ tiết hoa cỏ, tấm đệm mới tinh mang theo mùi vải trải ngay ngắn trên giường, ga, gối, còn có khay gia vị, bình gas, cùng với ấm nấu nước bằng nhôm.
Vật giá ở Lâm Uyên quá cao, nếu như một ngày ba bữa đều ăn ở ngoài, mỗi ngày ít nhất phải dùng 30 tệ, nếu nàng tự mình làm cơm, phỏng chừng gói gọn trong 10 tệ, như vậy đến đầu tháng 9 năm sau, nàng đã tích góp đủ học phí.
Cái gì có thể tiết kiệm thì không hoang phí, chờ đến khi nàng lên đại học, sẽ còn rất nhiều chỗ cần dùng đến tiền.
Thời khắc mở bánh, trong nháy mắt khắp phòng phiêu phiêu hương sữa, Trần Kiết Nhiên liếm môi, từ trong mớ nến cháy dở chọn ra một cây cao nhất, mới chỉ cháy được vài milimet, nàng trịnh trọng cắm nó vào bánh, móc bật lửa ra, đốt nến, sau đó đứng dậy, tắt công tắc đèn.
Gian phòng đen kịt, chỉ có ánh nến nho nhỏ trên bàn toả ra ánh sáng ấm áp vi quang, giống như hoàng hôn nơi chân trời vĩnh viễn không tắt, quá xinh đẹp, Trần Kiết Nhiên không thể tin được, bản thân mình có thể nắm giữ một thứ tốt đẹp đến thế.
Không cha không mẹ, không em gái, không bằng hữu, đây là thứ duy nhất thuộc về nàng, một khắc an tâm, không cần lo lắng bị người khác cướp đi.
Cũng không cần lo lắng có người đùng cành cây tàn nhẫn quất xuống thân thể, buộc nàng khóc lóc xin tha, cũng không tiếp tục mơ tới đồ vật của em gái.
Hai tay bắt chéo thành hình chữ thập, Trần Kiết Nhiên kê cằm lên góc bàn, ánh nến lập loè in hằn trong ánh mắt.
Căn phòng dưới tầng hầm lạnh lẽo lại yên tĩnh, ánh nến bé nhỏ này là điểm sưởi ấm duy nhất, nàng nhẹ nhàng mở miệng, hát bài hát mừng sinh nhật.
Thanh âm nghẹn ngào đứt quãng, từng bắp thịt đau nhức, hai chân và bụng rỗng còn đang run rẩy, nàng nhìn ánh nến, tâm triệt để thanh tĩnh.
Bài hát sinh nhật đều đều trôi qua, lại rất nghiêm túc, hai chữ "Vui vẻ" cuối cùng nàng kéo dài âm tiết, khoé miệng theo đó mà giương lên, thật giống như nàng rất hạnh phúc.
Mặt mày cong cong, vết sẹo chen lấn thành một đoàn.
Trần Kiết Nhiên nhắm mắt ước nguyện.
Hy vọng...
Hy vọng nàng có thể trở lại làm một người bình thường.
Nguyện vọng ngày trước quá lớn, quá tham lam, ước ao có một người thích mình, nhưng không biết trân trọng những gì bản thân đang có, vì vậy nên trời cao mới trừng phạt nàng, đoạt hết những thứ nàng từng có.
Rốt cuộc, Trần Kiết Nhiên hiểu ra, nàng không xứng để nguyện vọng xa vời, đặc biệt là dựa vào dáng vẻ này, càng không dám mơ mộng cái gọi là tình yêu.
Ước mơ lớn nhất của nàng lúc này, chính là làm một người bình thường, không bất đắc dĩ thu hút sự chú ý của người khác, không bị người ta tùy tiện đánh giá, sợ sệt hoặc thương hại nhìn nàng là tốt rồi.
Lúc trước nàng có phúc mà không biết hưởng, rõ ràng được làm một người bình thường vô hình là chuyện đáng để vui sướng, nhưng nàng không biết đủ, còn ảo tưởng ái tình.
Nàng rút ngọn nến, ngón tay dính một vệt bơ đưa vào trong miệng, thơm ngọt mềm mại, Trần Kiết Nhiên hạnh phúc mắt nheo lại, vết sẹo trên mặt lại uốn lượn dữ tợn.
Tự mình mua bánh sinh nhật đúng là ngon nhất a, chỉ có tự lực cánh sinh, mới không bị người khác cướp đi.
Nàng dồn toàn lực cười tươi, không cho bi thương thừa cơ xuất hiện.
Một mình, kỳ thực rất tốt.
Nàng...
Nàng thương chính mình là tốt rồi!
Trần Kiết Nhiên cười, nàng vui vẻ và hạnh phúc.
Lúc trước là nàng cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, không biết thân biết phận.
Trần Kiết Nhiên mới 19 tuổi, nhưng đối với nàng được làm một người bình thường cũng đã là đòi hỏi thái quá.
Bây giờ nàng đã biết, trên đời, có một số người không xứng để hạnh phúc, không phải của mình không nên đòi hỏi, bằng không ắt phải gánh tai hoạ.
Hiện tại nàng không dám mơ tưởng cao xa, nàng chỉ muốn làm người bình thường mà thôi.
Không ai yêu cũng không sao, sau này nàng sẽ không yêu thêm ai nữa, dùng hết tình cảm tự yêu lấy mình, như thế sẽ không mất đi.
...
Cố gia tổ chức lễ giáng sinh đặc biệt long trọng.
Đời này Cố Hoa Viễn chưa từng kết hôn, nhưng có rất nhiều tình nhân, thời điểm dùng bữa tối, tất cả ngồi trên bàn lớn, cùng nhau cạn ly, duy trì vẻ ngoài vui vẻ ung dung.
Con cả của Cố Hoà Viễn năm nay đã ngoài bốn mươi, ngồi cạnh hắn, phía tay phải là con gái thứ tám - Cố Nhược, nàng lớn hơn Cố Quỳnh sáu, bảy tuổi, đầu tháng 9 vừa rồi nàng nhậm chức CEO trụ sở chính của tập đoàn y dược Cố thị, cách làm việc dứt khoát, thủ đoạn trác tuyệt, quả thật là mặt lạnh tâm lạnh, khí thế bức người, dù núi Thái Sơn có sụp trước mặt, nàng cũng không biến sắc, nhìn qua có mấy phần giống Cố Hoà Viễn khi còn trẻ, bất quá luận mưu tính sâu xa còn hơn hắn một bậc.
Cố Nhược là tiểu thư có năng lực xuất chúng nhất trong Cố gia, cho nên, nàng là người mà Cố Hoà Viễn coi trọng nhất, sẽ không bất ngờ nếu như sau này phần lớn thực quyền của Cố gia đều rơi vào tay nàng.
Khó trách mẹ của Cố Quỳnh lại bức bách nàng như vậy, bà đánh bại tất cả tình nhân bên cạnh Cố Hoà Viễn, trở thành nữ nhân cuối cùng đầu ấp tay gối cạnh hắn, chính vì vậy tin tức thu được so với người khác càng nhiều hơn một chút.
Cố Quỳnh là con gái út trong gia tộc.
Khi nàng được sinh ra, Cố Hoà Viễn đã hơn 60 tuổi, cái tuổi một chân đã bước vào quan tài, nàng là đứa trẻ duy nhất được sinh ra trong vòng tay của hắn, mãi đến năm 4, 5 tuổi mới rời nhà.
Hắn cưng chiều con gái út, Cố Quỳnh chính là viên ngọc quý được Cố gia nâng trên tay, cho dù sau đó ra ngoài học tập, ngày tháng trở lại liền được Cố Hoà Viễn yêu thương chiều chuộng, hỏi han ân cần, chỉ lo nàng ở bên ngoài phải nhận oan ức, bởi vậy vị trí bên tay trái hắn chính là Cố Quỳnh, ngay cả mẹ nàng cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh nàng mà thôi.
Bữa tiệc hôm nay, Cố Quỳnh mất tập trung, ngoại trừ lúc Cố Hoà Viễn hỏi cô về tình hình học tập, còn lại chỉ cười phụ hoạ, bồi thêm vài câu hờ hững.
Cố Hoà Viễn vuốt tóc cô, nhẹ nhàng khuyên cô nỗ lực phấn đấu, đừng chỉ biết những kiến thức được học trong sách giáo khoa: "Có rất nhiều người muốn đi theo A Nhược, con bé biết cách nhìn người hơn con, từng trải sự đời, con hãy đi theo con bé để học hỏi kinh nghiệm."
Cố Quỳnh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Nhược, Cố Nhược cũng nhàn nhạt nhìn nàng một chút.
Khi còn trẻ, Cố Hoà Viễn là người đàn ông có vẻ ngoài điển trai lại cực kỳ thích chưng diện, người yêu của hắn đều là những cô gái xinh đẹp động lòng.
Bởi vậy, con gái của hắn đều có tượng mạo xuất chúng.
Cố Quỳnh còn hơn hẳn mẹ mình, ngũ quan tinh xảo mà anh khí, hốc mắt thâm thúy, dáng vẻ thâm tình, Cố Nhược thì càng giống Cố Hoà Viễn khi còn trẻ, giữa hai lông mày lạnh lẽo, đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, con ngươi đen kịt, đừng nói là đứa em một năm gặp một lần, mà ngay cả trước mặt Cố Hoà Viễn thì sắc mặt nàng cũng không thay đổi.
Hai chị em trái ngược, Cố Nhược tính tình lạnh lẽo cứng rắn, còn Cố Quỳnh trời sinh mặt mày thâm tình lại bất cần đời, trăm phần trăm dáng dấp nhị thế tổ.
Hai người không ai vừa mắt ai, Cố Quỳnh vì để ba Cố cao hứng, hư tình giả ý khách sáo một phen, ngược lại, ngay cả khách sáo Cố Nhược cũng không muốn, chỉ lạnh nhạt gật đầu, trầm giọng để lại một câu: "Con còn có việc cần phải làm." rồi đi mất.
Cố Quỳnh nói thêm vài câu, sau đó xin phép rời đi, cô trốn trong phòng, ngăn cách ồn ào bên ngoài, nằm trên giường thở dài một hơi, hôm nay là sinh nhật của Trần Kiết Nhiên.
Trần Kiết Nhiên thích ăn bánh gatô, sinh nhật năm nay nàng một thân một mình, không biết có tự mua cho mình một cái hay không?
Nàng từng nói với cô, hàng năm chỉ có một ước nguyện duy nhất, hi vọng trên thế giới này có người yêu nàng.
Cố Quỳnh tự diễu, cười khẽ, một tay kê sau gáy, tay khác xoa trước ngực, muốn ép nhịp tim bình ổn.
Hành động này bất tri bất giác biến thành thoi quen của cô.
Cố Quỳnh phụ Trần Kiết Nhiên, dĩ nhiên cô cũng không trông mong nàng tha thứ cho mình, đời này e không thể trở về Tây Triều định cư, lại càng không thể nối lại tình duyên cùng Trần Kiết Nhiên.
Để lại tiền cho nàng là vì muốn chuộc lỗi cho những việc làm vô liêm sỉ của mình, hy vọng nàng có thể quên cô và bắt đầu lại cuộc đời của chính mình.
Sau này, nguyện vọng nhất định thành hiện thực, Trần Kiết Nhiên sẽ gặp được người yêu thương nàng, chỉ tiếc, người đó không phải là Cố Quỳnh.
Nghĩ đến việc sau này Trần Kiết Nhiên sẽ nằm trong vòng tay của một người phụ nữ khác hay một tên nam nhân nào đó, lòng Cố Quỳnh thực khó chịu, cô trở mình chôn mặt vào gối, trầm thấp nói một câu: "A Nhiên, sinh nhật vui vẻ."
Khi Cô Quỳnh ở chung với Trần Kiết Nhiên thì không nhớ những gì nàng từng nói, càng không nhớ bản thân mình nói gì.
Nhưng sau khi rời đi, đâu đâu cũng là hồi ức, những câu nói hiện hữu rõ ràng.
Ví dụ như nguyện vọng của Trần Kiết Nhiên, như nàng không thích chữ "Kiết", bởi vì quá cô đơn, nàng sợ cô đơn.
Không chỉ sợ cô đơn mà nàng còn sợ hoàn cảnh giam cầm, Cố Quỳnh si ngốc muốn, sau này Trần Kiết Nhiên sẽ may mắn gặp được ai đó, mà tâm nàng có thể thảnh thơi, không bị giam cầm.
Thời điểm hai người ở bên nhau, Cố Quỳnh thuận miệng nói vài lời ngon tiếng ngọt, tuy không phải giả nhưng cũng không hoàn toàn là thật, rất ít khi cô dùng chân tâm đối đãi với nàng, những lúc nghiêm túc nghe nàng nói chuyện thì càng không có.
Những lời dối trá trơn tru kia, đổi lại là nói cho người khác cũng chẳng ai tin, chỉ có Trần Kiết Nhiên yêu mùa quáng mới đâm đầu.
Hầu như Trần Kiết Nhiên không có yêu cầu gì, một miếng bánh kem cũng khiến nàng thoả mãn, một bó hoa cũng đủ để hai mắt long lanh.
Cố Quỳnh hỏi Trần Kiết Nhiên thích ăn gì nhất, nàng ngượng ngùng đáp " Thịt kho tàu".
Quá dễ nuôi.
Cố Quỳnh thuận miệng hứa hẹn sau này sẽ nấu cho nàng một nồi thịt kho tàu, đáng tiếc lời hứa còn không bằng một câu nói láo.
...
Giáng sinh qua đi, tết gần đến, đối với nhiều người, kỳ nghỉ Tân Niên là thời điểm thích ý ung dung nhất, một năm bận rộn rốt cuộc cũng có thể thả lỏng vài ngày, ở bên người nhà, chuẩn bị câu đối xuân, đốt pháo, ăn cơm tất niên, hạnh phúc đoàn viên mỹ mãn.
Nhưng với công nhân bảo vệ môi trường, đó là khoảng thời gian mệt mỏi nhất, lượng rác thải nhiều lên mấy lần, gần như không thể nghỉ tay.
Nơi Trần Kiết Nhiên sinh sống là thôn Thành Trung, dân ngoại lai chiếm 80%, giữa tháng chạp họ bắt đầu chuẩn bị về quê ăn tết, các cửa hàng cũng lần lượt ngừng kinh doanh, nên công việc của nàng ung dung hơn một chút.
Có điều nhân lực ở thành phố Lâm Uyên không đủ, cần điều phối người đến hỗ trợ, hình như dì Ngô có thân thích làm trong cục bảo vệ môi trường, nên thời điểm thực hiện công văn, họ chỉ điều những thanh niên cường tráng, để cho dì ở lại khu Lâm Tây này.
Vốn dĩ, Trần Kiết Nhiên chỉ phụ trách quét dọn bốn ngõ nhỏ, hiện tại lại phải đảm đương toàn bộ khu vực, may mắn là đa số người dân đã rời khỏi, nên nhìn chung cũng nhàn rỗi, có thể kết thúc ca làm sớm hơn bình thường.
Tập tục ở Tây Triều là tết phải ăn sủi cảo, còn ở Lâm Uyên là ăn bánh chưng, xế chiều hôm đó Trần Kiết Nhiên tan làm, bấm bụng mua một miếng thịt ba chỉ và hương liệu, chuẩn bị nấu nồi thịt kho tàu mà nàng thèm nhỏ dãi bấy lâu, muốn tự chúc mừng năm đầu tiên thoát khỏi Trần gia, vừa về tới cổng lớn, đã chạm mặt dì Ngô, trên tay cầm cái bánh chưng lớn, kín đáo nhét cho nàng:
"Tiểu Trần, tết đến rồi, dì cũng không có gì cho cháu, vừa vặn trong nhà mới nấu bánh chưng xong, đừng khách khí, hãy nếm thử tay nghề của dì."
Mặt dì Ngô vui vẻ: "À đúng rồi, năm nay đơn vị có phát thêm gạo, mì và gia vị, nhà dì cũng ăn không nhiều, chút nữa cháu lên lầu chú sẽ đưa cho cháu, dì đi đánh bài đây."
Dì Ngô thích Trần Kiết Nhiên, nàng rất thành thật, ban đầu thấy nàng còm nhom, thầm khẳng định qua 2 ngày ắt sẽ chạy trốn, không ngờ nàng lại rất chịu khó, có thể kiên trì đến tận bây giờ, ngay cả đội trưởng cũng khen ngợi.
Dì Ngô dùng 1200 tệ để mướn nàng, còn được việc hơn người mướn 2000 tệ trước đó, vì thế hễ trong nhà có bánh bao, bánh hấp đều muốn cho nàng một phần, những thứ đơn vị phát xuống, người trong nhà chê không ngon, liền đem tất cả nhét cho Trần Kiết Nhiên.
Chính vì vậy, Trần Kiết Nhiên tiết kiệm được một khoản tiền, vì cảm kích dì Ngô, nàng càng ra sức làm việc chăm chỉ.
Hôm nay là giao thừa, đã có bánh chưng không cần nấu cơm, nàng chỉ cần nấu xong nồi thịt kho tàu, là đã hoàn thành bữa cơm tất niên thuộc về riêng mình.
Kết thúc một năm.
Trần Kiết Nhiên vừa cắt thịt vừa cảm khái, chỉ cần kiên trì thêm bảy tháng nữa, là nàng có thể đi học.
Giao thừa năm ngoái, có Cố Quỳnh bên cạnh, đêm đó cũng là lần đầu tiên Cố Quỳnh hôn nàng.
Lúc ấy, Trần Kiết Nhiên có chút hoảng, còn thất thủ giáng cho Cố Quỳnh một cái tát, cuối cùng lại bị nhốt trong thang máy không ra được, cho đến tận hôm nay nàng vẫn không dám đi thang máy thêm một lần nào nữa.
Kỳ thực trong lòng rất cao hứng, nàng giống như con nai nhỏ, đụng phải chuyện cũ sẽ không thở nổi, một mặt căng thẳng nhưng mặt khác lại không nhịn được cười cười.
Đột nhiên đầu ngón tay đau nhói, Trần Kiết Nhiên cúi đầu nhìn, hoá ra cắt trúng tay.
Nàng bình thản mở vòi nước, rửa sạch vết máu, đây chính là nhắc nhở nàng, đừng nghĩ đến Cố Quỳnh, chỉ làm bản thân bị thương mà thôi.
Thời gian hầm thịt kho tàu rất lâu, nắp nồi cũng không ngăn được mùi thơm tản trong không khí, Trần Kiết Nhiên ngồi chờ đồng hồ báo thức vang lên, tắt bếp, múc ra, lột bánh chưng, đây là bữa cơm tất niên của nàng.
Thịt kho mềm mại bóng loáng, chiếc đũa nhẹ nhàng cắm xuống đã xuyên thấu, Trần Kiết Nhiên không thể chờ đợi được nữa, bèn nhân lúc còn nóng cắn một miếng.
Vừa vào miệng, cảm giác đầu tiên chính là mùi hương của gia vị, nhai nhai vài cái, gia vị nhạt bớt, mùi thịt bắt đầu lộ ra...Tanh? Nàng cảm thấy mùi tanh của thịt xông lên tận não, cưỡng không được, phun miếng thịt ra ngoài.
Ăn không ngon.
Từ trước đến giờ nàng không quen ăn thức ăn có nhiều dầu mỡ, chỉ cần một miếng nhỏ đã lập tức muốn ói.
Thịt kho tàu nàng mơ ước hơn 10 năm, thì ra khó ăn như vậy.
Trần Kiết Nhiên ngồi đó, lặng lẽ nghe động tĩnh xung quanh, vốn dĩ thời điểm này phải náo nhiệt nhất trong năm, nhưng bốn phía lại yên tĩnh lạ thường.
Nàng vừa ăn bánh chưng vừa hy vọng có ai đó bồi tiếp bên cạnh mình..