Người nói chuyện thân hình cao lớn, thân trên lực lưỡng, trên cánh tay đen đúa có xăm một con quái thú, trên mặt hắn còn có một vết đao thật sâu, từ trái qua phải cũng chừng 20 cm, trông cực kỳ dữ tợn khủng bố. Người này trong giới hắc đạo Hongkong cũng rất nổi danh, là một dũng tướng của "Đông Thắng", biệt hiệu "Dã thú", vốn cùng Mã Sĩ Kiệt của "Hưng Nghĩa An" tại hắc đạo rất nổi danh, trong một hồi loạn chiến đã bị Mã Sĩ Kiệt chém trọng thương, vết đao trên mặt chính là lần đó bị chém, thiếu chút nữa bỏ mạng, từ đó về sau thanh danh cũng bị Mã Sĩ Kiệt áp xuống. Hắn đối với việc này vẫn ghi hận trong lòng, muốn tìm cơ hội báo thù, hôm nay thấy Hạng Kiều đưa đến tận cửa, mừng rỡ khôn xiết, cảm thấy cơ hội đã đến.
Hạng Kiều cũng nhận ra hắn, xem bộ dáng hôm nay mình đã xông nhầm vào ổ của "Đông Thắng" rồi, bất quá nàng ta cũng trời không sợ đất không sợ mà hỏi: "Dã thú, mày muốn thế nào?"
Dã thú cười nói: "Cô em đến phá chỗ của tôi, cũng nên để tôi hỏi cô muốn thế nào mới đúng, sao lại hỏi ngược lại tôi, một khi đã đến đây, vậy không cần đi nữa, tôi cùng các huynh đệ cũng phải chiêu đãi các cô cho tốt mới đúng".
Hạng Kiều cả giận nói: "Mày dám!"
Dã thú cười ha hả nói: "Tôi vì sao mà không dám? Cô đã đánh khách Nhật của tôi, chẳng lẽ muốn cứ như vậy mà đi sao, "Đông Thắng" chúng tôi về sau còn mặt mũi nào mà làm ăn ở Hongkong nữa" Rồi phân phó thủ hạ nói: "Đem bọn chúng trói lại, gọi điện thoại báo cho Mã Sĩ Kiệt biết, nói tam tiểu thư của lão nhân gia nhà chúng đang ở trong tay chúng ta, nói hắn tới nhận người, nếu không "Đông Thắng" chúng ta sẽ cùng "Hưng Nghĩa An" phải làm thông gia đó" Nói xong cùng đám người chung quanh cười ồ lên.
Một tên thủ hạ lấy ra điện thoại hỏi: "Anh Dã thú, bảo Mã Sĩ Kiệt một mình đến sao?"
Dã thú cũng không quan tâm nói: "Tùy tiện, đây là địa bàn của chúng ta, hắn dẫn người đến là tốt nhất, lão tử thu thập hết, nói đến có tam tiểu thư của bọn họ ở đây bồi chúng ta, sợ cái gì… ha ha… ha ha ha…" phảng phất như đã thấy Mã Sĩ Kiệt bị hắn chém đến huyết nhục mơ hồ, hưng phấn mà cười điên cuồng.
Hạng Kiều biết hôm nay cũng không ổn rồi, ngược lại bình tĩnh nói: "Tao có thể lưu lại, nhưng thả hai người kia đi".
Dã thú ngẩn ra, vỗ tay nói: "Không hổ là cháu gái Hạng lão nhân, có chút hương vị nữ trung hào kiệt, bất quá, hai tiểu muội của cô xinh đẹp như vậy, ta làm sao mà cho đi được, cho dù ta chịu, các huynh đệ của ta cũng không chịu".
Hạng Kiều cười lạnh nói: "Đừng nói tao không cảnh cáo trước, nhà của các nàng chúng mày không chọc vào được đâu".
Một người của "Đông Thắng" đi đến bên cạnh Dã thú, nói thầm vài câu, Dã thú sắc mặt biến đổi, cười nói: "Thì ra là tiểu thư Lý gia cùng Quách gia, khó trách bộ dáng xinh đẹp như thế, có thể để cho hai người bọn họ đi" Lý, Quách hai nhà tuy không phải nhân vật trong hắc đạo, nhưng cũng là gia tộc siêu hạng của Hongkong, hắn tuy không sợ hai nhà này, nhưng cũng không muốn chọc tới, tạo thêm phiền toái cho "Đông Thắng, ngược lại làm cho "Hưng Nghĩa An" ngư ông đắc lợi, các lão đại của "Đông Thắng" cũng sẽ không đồng ý cho hắn làm như vậy, động tới "Hưng Nghĩa An" thì không sao, "Đông Thắng" hiện tại đang cùng Yakuza Nhật Bản đạt thành quan hệ đồng minh, chính là muốn đem "Hưng Nghĩa An" vẫn đạp ở trên đầu "Đông Thắng" đánh sập xuống, hôm nay nếu mình có thể giải quyết Mã Sĩ Kiệt "Hưng Nghĩa An", tuyệt đối là một đại công. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi kéo tay Hạng Kiều nói: "Chúng mình không đi, đi thì phải cùng nhau đi".
Hạng Kiều vội la lên: "Các bạn mau đi đi, mình không sao đâu, nhớ đừng báo cảnh sát, sẽ có người tới cứu mình" Nàng dù sao cũng là người của Hạng gia, nếu xảy ra chuyện lại tìm cảnh sát hỗ trợ, vậy danh dự của Hạng gia trong giới hắc đạo cũng mất hết. Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi cũng không biết Hạng Kiều nói có phải là thực, hay là lo lắng cho mình, nhưng không để cho các nàng lựa chọn, Dã thú đã lệnh cho thủ hạ đem các nàng đẩy ra ngoài, miễn khỏi ngộ thương đến các nàng.
Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi bị đuổi ra ngoài, trong lòng vạn phần lo lắng, các nàng cùng Hạng Kiều tỷ muội tình thâm cũng không phải là giả, nhưng các nàng không biết ngoại trừ báo cảnh sát thì còn có thể làm gì bây giờ, Hạng Kiều lại cố tình không cho bọn họ báo cảnh sát, tìm người trong nhà đến hỗ trợ cũng vô dụng, trưởng bối trong nhà vốn đã không thích các nàng cùng Hạng Kiều quá thân cận, cho dù trong nhà phái vệ sĩ đến, cũng sẽ không đi cứu Hạng Kiều, mà là đem các nàng đưa đi khỏi đây. Đang lo lắng thì Quách Thiến Vi bỗng nhiên thấy một người cũng không phải là quá quen, nhưng vẫn như là chụp được một cái phao cứu mạng mà tiến lên hô: "Thạch Thiên".
Người nọ đúng là Thạch Thiên đang đi mua cơm, thấy người gọi hắn là Quách Thiến Vi, liền hoảng sợ quay đầu muốn chạy, lại nghe thấy Quách Thiến Vi hô: "Thạch Thiên… cứu mạng…" Thạch Thiên cũng nghe ra trong giọng của nàng tràn ngập sự lo lắng, đành phải quay đầu lại hỏi: "Có chuyện gì? Lão tử còn chưa có ăn cơm!"
Quách Thiến Vi cùng Lý Hiểu Lệ một trước một sau vọt tới trước mặt Thạch Thiên, đưa tay ôm lấy cánh tay của hắn, Thạch Thiên kinh hãi tránh ra, xua tay nói: "Có chuyện gì cứ nói, không cần động tay động chân".
Quách Thiến Vi vẻ mặt lo lắng nói: "Hạng Kiều bị người bắt đi, mau nghĩ biện pháp cứu nó".
Thạch Thiên ngạc nhiên nói: "Cô ta hung như vậy mà cũng có người dám bắt đi?"
Lý Hiểu Lệ cũng vội la lên: "Không có đùa đâu, thực là do người của "Đông Thắng" bắt đi".
Thạch Thiên hỏi: "Đông Thắng là cái gì vậy?"
Lý Hiểu Lệ nói: "Là xã hội đen, người nọ bộ dáng rất hung hãn, mau nghĩ biện pháp đi".
Thạch Thiên dù sao cũng đã làm mấy đời đại hiệp, cho dù không làm đại hiệp nhưng khi gặp lại người khác gặp nguy cũng sẽ ra tay tương trợ, tuy cảm thấy các nàng vừa dã man lại vừa phiền phức, nhưng nói như thế nào thì cũng coi như là bạn học của mình, bất đắc dĩ nói: "Ở nơi nào?"
Quách Thiến Vi nói: "Ở quán bar phía trước".
Thạch Thiên gật đầu nói: "Được rồi, các cô cứ ở chỗ này chờ, đừng chạy loạn, có bị bắt tôi cũng mặc kệ đó, lão tử đang đói muốn chết đây".
Quách Thiến Vi cả kinh nói: "Cậu… cậu cứ như vậy mà đi? Bọn họ có cả trăm người, đều là người lớn".
Thạch Thiên mắng: "Lão tử không phải mà người lớn sao? Lão tử so với chúng còn lớn hơn".
Quách Thiến Vi còn muốn nói gì, lại phát hiện Thạch Thiên đã không thấy đâu nữa, vẻ mặt mờ mịt hỏi Lý Hiểu Lệ: "Hắn… hắn đâu rồi?"
Lý Hiểu Lệ đương nhiên cũng không thấy Thạch Thiên đã đi như thế nào, mờ mịt nói: "Không biết, chắc đi cứu Hạng Kiều rồi, chúng ta làm gì bây giờ, ở đây đợi sao?"
Quách Thiến Vi tâm loạn như ma, làm sao có chủ ý gì được, sau khi ngẩn ra một lúc, thì cắn răng nói: "Cùng bọn họ liều mạng, đi… chúng ta cũng đi".