Thạch Thiên thấy nàng không có hứng học, hắn cũng không miễn cưỡng, học võ đúng là rất gian khổ, cũng không phải một sớm một chiều là có thể học được. Hắn nghĩ thầm dù sao nàng chỉ muốn đi làm thôi, cũng không phải là tham gia quân ngũ hoặc làm kẻ trộm, lại biết một vài "Thạch gia quyền", ở công ty cũng không ai bắt nạt được nàng, nếu ai dám khi dễ nàng, cùng lắm thì lão tử tự mình đi bóp nát đầu hắn.
Hắn lại nghĩ Thạch Lệ là cảnh sát, chắc cũng dạy nàng một ít môn công phu phòng thân, nhìn bộ dáng của nàng duyên dáng như vậy chắc chưa học qua nội gia công pháp, một cô bé có được bao nhiêu khí lực chứ, chỉ học được vài món quyền cước khẳng định là thiếu, buổi tối chờ khi nàng về hắn phải dạy cho nàng một bộ nội gia công pháp mới được, thế nhưng dạy nàng món gì đây? Thạch Lệ năm nay đã hai mươi tám tuổi rồi, bây giờ học từ đầu công pháp đã không còn thích hợp nữa, vả lại công tác hiện tại của nàng đều phải phí rất nhiều năng lực trí óc, cũng không thể tĩnh tâm luyện công, mà để nàng luyện trong vòng ngắn ngủi ba năm cũng không có thành quả gì.
Mà công pháp sở học của mình cũng không tích hợp đối với phụ nữ, bât quá vạn pháp cũng không rời khỏi kỳ tông, Thạch Thiên có rất nhiều nội công tâm pháp, hắn cũng có hiểu qua "Thái Ất Mật Điển", nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là tiểu thuật nông cạn bên ngoài mà thôi. Thẳng thắn tự nghĩ ra một bộ tâm pháp nội công thích hợp cho các nàng cũng không phải là khó, bớt chút thì giờ là được rồi.
Thạch Hiểu Mẫn đánh dấu mấy địa điểm thông báo tuyển dụng, sau đó ôm tập báo chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên thấy Thạch Thiên nhăn hàng lông mày lại, nàng cuống quít hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Thân thể khó chịu à?" Nàng liền dùng bàn tay đặt lên trán Thạch Thiên, xem trán hắn có bị nóng hay không.
Thạch Thiên đang nghĩ ngợi sáng tạo một bộ tâm pháp mới, hắn liền nghiêng người tránh ra, nói: "Ta không sao, đang suy nghĩ một số thứ thôi."
Thạch Hiểu Mẫn phun phi phi nói: "Tuổi còn nhỏ mà nghĩ nhiều thứ như vậy không tốt đâu, lại nhớ tới nữ bạn học sao? Được rồi, ta hỏi ngươi, tại sao ngươi không đến trường vậy?"
Thạch Thiên nhất thời phiền muộn, liếc nàng một cái nói: "Ta không muốn đi thì không đi, ngươi quản được sap." Hắn liền cầm lấy một miếng bánh ga-tô đút vào trong miệng, sau đó trở về phòng mình, đỡ phải nghe nàng dong dài. Thạch Hiểu Mẫn tức giận chạy ra khỏi cửa, đạp vài cái lên cánh cửa sau đó mới rời đi.
Thạch Thiên ngồi trên giường, nghĩ thầm thân phận của mình hiện tại là một học sinh, muốn chiếu cố cho các nàng quá bất tiện rồi. Lại bị các nàng trách là không đến trường nữa, nếu như đổi lại là người khác bản thân mình sáng sớm đã bị người ta nói dong dài như vậy hắn đã sớm hạ thủ rồi, buồn phiền nhất là người này lại là hậu nhân của mình, không thể ra tay được, hắn phải nghĩ một biện pháp khác mới được. Dù sao hiện tại dưới sự trợ giúp của Tiêu Vi, chữ giản thể mình đã nhận biết được kha khá rồi, mấy thứ khác căn bản hắn không có hứng thú, không bằng sớm nghỉ học, để tránh bị Hạng Kiều các nàng quấy rối, chính là nhất cử lưỡng tiện.
Sau khi hạ quyết tâm Thạch Thiên liền điện cho Pierre Ni, để hắn giúp mình xinh nghỉ học, lý do thì để tự hắn suy nghĩ, miễn là mình không đi học nữa, hoặc là để nhà trường khai trừ cũng không quan hệ. Sau khi nói một hồi, hắn liền bắt tay vào việc sáng tạo ra một môn công pháp mới cho hai nàng tu luyện, Thạch Thiên trước đây trên giang hồ cũng đụng tới nữ tử có võ học cao thủ, có mấy nàng cùng với hắn thân mật quan hệ, Thạch Thiên cũng chỉ đạo một số điểm cho các nàng, cho nên đối với nội công tâm pháp của các nàng đại thể có chút lý giải, hiện tại cũng không theo rập khuôn như cũ mà hắn trôn lẫn với điều trong đầu mình nghĩ để tạo ra một bộ tâm pháp mới.
Nếu như tự nghĩ ra chiêu thức mà nói, Thạch Thiên tùy tiện có thể tạo ra bảy, tám loại, thê nhưng nội công tâm pháp lại không đơn giản như vậy, hơi có sai lầm là khiến người tu luyện tẩu hỏa nhập ma ngay. Thạch Thiên đương nhiên không dám khinh thường, mỗi ngày tự giam mình ở trong phòng khổ tư, chỉ có khi đói bụng mới ra khỏi phòng.
Chị em Thạch Lệ thấy hắn trở nên khác lạ như vậy, cũng không biết xảy ra chuyện gì, liền hỏi hắn bị sao vậy, vid sao không đi học nữa, Thạch Thiên chỉ "Ừ ừ, a a..." Vài tiếng, sau đó lại quay trở về phòng, chị em Thạch Lệ dù sao cũng mới vừa quen biết Thạch Thiên, cũng không tiện trách cứ hắn điều gì, chỉ càng ngày càng lo lắng.
Thạch Thiên nhốt mình trong phòng đủ bốn ngày cuối cùng cũng sáng tạo ra một bộ tâm pháp, bộ tâm pháp này cũng không phải là có uy lực vô cùng, ngược lại, uy lực cũng không bằng bộ tâm pháp năm đó mình truyền cho con trai, bất quá nó có thể kéo dài tuổi thọ, tăng cường sức dẻo dai, rất thích hợp để phụ nữ tu luyện, chủ yếu là nó không cần nền móng cũng có thể luyện, đối với Thạch Lệ là người hiện đại chưa bao giờ tiếp xúc với tâm pháp, lại càng dễ dàng nhập môn.
[ rất nhiều người nghĩ Thạch Thiên vì sao không đem Thái Ất Mật Điển có năng lực trường sanh bất tử truyền cho người nhà, không phải là Thạch Thiên không muốn, mà là người thường không thể học được, nhớ lại năm đó sư phụ của Thạch Thiên, một đạo nhân kỳ nhân này cũng không thể lĩnh ngộ mảy may Thái Ất Mật Điển, trải qua nhiều năm mới tìm được Thạch Thiên là người có duyên mới có thể học được. ]
Hai chị em thấy thần thái của Thạch Thiên rốt cục cũng đã khôi phục lại bình thường, liền mỉm cười ngồi bên người hắn, hơi yên tâm lại, sắc mặt trở nên có chút nghiêm túc, Thạch Lệ nói: "Mấy ngày nay ngươi rốt cuộc là làm cái gì vậy? Nếu như ngươi còn coi chúng ta là người một nhà thì có chuyện gì cả nhà thương lượng, cư như vậy đem bản thân tự nhốt mình trong phòng, khiến chúng ta rất lo lắng."
Thạch Hiểu Mẫn cũng đồng thanh nói: "Đúng nha, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, có đúng hay không ở trường học có người khi dễ ngươi, để ta giúp ngươi xả giận..."
Thạch Lệ lại nói: "Bất kể như thế nào, không thể không đi học được, mấy ngày nay ngươi không đến trường, đã muộn không ít tiết học rồi, không đi học sẽ không theo kịp chương trình đâu."
Thạch Thiên thấy hai người bọn họ mỗi người một câu liên tục nói, mặc dù có chút đáng ghét, thế nhưng đều là lời quan tâm tới vị tổ tông là mình, cho nên trong lòng cũng thấy cảm động, cười nói: "Không nên đoán mò, ta không sao, mà là muốn tìm cho hai người các ngươi một thứ đồ, mà thoáng cái lại nghĩ không ra, cho nên mới ở trong phòng như vậy, bây giờ rốt cuộc đã nghĩ ra rồi."
Thạch Hiểu Mẫn kỳ quái nói: "Vật gì vậy, sao lại phải mất bốn ngày mới nghĩ ra được? Vật gì mà cần nghĩ lâu như vậy chứ..."
Thạch Lệ nói: "Ta biết ngươi đối với chúng ta rất tốt, bất quá cũng không muốn có vật gì của ngươi nữa..."
Thạch Thiên đoán được Thạch Lệ sẽ nói như vậy, cho nên hắn xua tay nói: "Thứ này vốn là của các ngươi mà."
Thạch Lệ và Thạch Hiểu Mẫn nghe vậy ngẩn ngơ, không rõ bản thân có vật gì, mà bây giờ lại nằm ở trên người vị họ hàng từ mấy trăm năm này. Thạch Thiên cười đi tới giữa phòng khác, đột nhiên hắn tung quyền, đó chính là một phần của bộ quyền pháp năm đó hắn đã truyền cho con trai mình, đánh xong bài quyền này, hắn trở lại bên người hai chị em này, ngồi xuống nói: "Đó chính là Thạch gia quyền mà các ngươi đã học sap?" Nguồn: http://truyenfull.vn
Thạch Lệ gật đầu, sau lại lắc đầu nói: "Có điểm tương tự, nhưng rất nhiều chỗ không giống khi baba dạy ta." Nàng ngược lại cũng không kì quái tại sao Thạch Thiên lại biết được bài quyền này, dù sao Thạch gia cũng lf người nhà cả.