Buổi tối sau khi tan sở, Thạch Hiểu Mẫn đã đem hành động đùa bỡn tình cảm thiếu nữ của Thạch Thiên là hành động của phần tử cực ác, dọc theo đường về nàng đối với hắn đều lãnh mi trợn mắt, luôn gây bất hoàn với hắn, Thạch Thiên lại tương đối trầm tĩnh, nàng như vậy hắn cầu còn không được, vẻ mặt hắn có vẻ ung dung, Thạch Hiểu Mẫn nhìn vậy càng thêm tức giận.
Nơi làm việc của Thạch Lệ cũng gần nhà, chỉ cần không tăng ca, sẽ về sớm hơn hai người bọn họ, Thạch Hiểu Mẫn mới vừa vào cửa liền ra sức thuật lại hành vi phạm tội của Thạch Thiên. Thạch Lệ nghe được liền nhíu mày, nhưng nghĩ đến Thạch Thiên đối với chị em các nàng lại có tình có nghĩa, đối với người khác cũng không đến mức bạc tình như vậy chứ, nàng nhịn không được hỏi Thạch Hiểu Mẫn có thể là hiểu lầm Thạch Thiên hay không.
Thạch Hiểu Mẫn khẳng định nói: "Em chính mắt thấy mà, thế nào mà lầm được, chị nếu như không tin, chờ ba cô nương đó chị hãy tự mình hỏi đi." Nói xong nàng lại hướng tới Thạch Thiên cả tiếng chất vấn: "Tự ngươi nói đi, có đúng là ngươi hoa tâm hay không?" Thạch Lệ cũng muốn nghe Thạch Thiên tự nói, con mắt nhìn về phía hắn.
Vấn đề này Thạch Thiên cũng không biết trả lời thế nào, nghĩ hành vi của mình quả thật có thể dùng từ hoa tâm để nói, nhưng nếu như thừa nhận là hoa tâm, chuyện này càng không thể vãn hồi nữa, hắn chỉ có thể nói: "Dù sao ta không hoa tâm đối với ba người các nàng."
Thạch Hiểu Mẫn trách mắng: "Phi! Người ta là tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, ngươi không đi trêu chọc, chẳng lẽ các nàng lại đi trêu chọc ngươi?"
Thạch Thiên nói: "Các nàng mặt dày, ta không có biện pháp!"
Thạch Hiểu Mẫn giận dữ: "Ngươi..."
Thạch Lệ thấy hai người mồm qua miệng lại không ngớt, vội vàng ngăn lại, nói: "Hai người thôi đi, loại chuyện này người ngoài chen miệng vào cũng không lọt, bất quá ta tin tưởng Thạch Thiên không phải là người như thế, e là có nguyên nhân khác, Thạch Thiên ngươi có thể nói cho chúng ta biết là chuyện gì xảy ra không?"
Thạch Thiên dù sao cũng là tổ tông các nàng, ít nhất chính hắn nghĩ là như vậy, hắn cũng không thể không biết xấu hổ cùng hai tiểu cô nương hậu nhân đàm luận chuyện này, hắn không nhịn được nói: "Đều không phải rồi sao, các nàng mặt dày, cứ quân quýt lấy lão tử, tin hay không là tùy các ngươi." Chợt nghe có tiếng bước chân, là tiếng bước chân của ba người. Nhưng lại có điểm quen thuộc, sắc mặt hắn nhất thời đại biến, liền xoay người chạy trở về phòng của mình, đóng cửa lại.
Thạch Hiểu Mẫn nói: "Chị, chị thấy chưa, hắn không còn lời nào để nói nữa nên trở về phòng rồi."
Tiếng chuông cửa vang lên, Thạch Hiểu Mẫn chạy ra mở cửa, vừa nhìn chính là ba cô nương lúc sáng mới gặp, nàng vui vẻ nói: "Bọn em thự sự tới rồi sao, mau vào đi." Nàng nghĩ thầm lần này nhìn xem ba giờ còn có cái gì để nói.
Hạng Kiều tam nữ thân thiết gọi Thạch Hiểu Mẫn là "Chị Thạch..." Rồi cùng theo nàng vào, thấy Thạch Lệ mấy nàng liền giật mình, Thạch Hiểu Mẫn giới thiệu nói: "Đây là chị gái của chị, Thạch Lệ, sau này các em cứ gọi nàng là chị như gọi chị Hiểu Mẫn vậy."
Tam nữ vội vã gật đầu, Quách Thiến Vi hỏi: "Thạch Thiên đâu rồi ạ? Anh ấy chẳng phải là cũng ở đây sao?"
Thạch Hiểu Mẫn chỉ vào cửa phòng của Thạch Thiên nói: "Đó, hắn ở bên trong, trước tiên đừng động đến hắn, bọn em đem chuyện của hắn nói cho bọn chị biết, bọn chị sẽ thay các em làm chủ chuyện này."
Thạch Lệ nhíu mày mắt trắng dã liếc Thạch Hiểu Mẫn, nghĩ thầm ba tiểu cô nương các nàng đối với loại chuyện này sao có thể nói, người ta không biết xấu hổ mơi nói a. Nàng sao có thể đoán được Hạng Kiều các nàng và Thạch Thiên trong lúc đó vốn không có phát sinh chuyện xấu hổ và quan hệ mờ ám, chỉ đơn giản là ái mộ Thạch Thiên mà thôi. Hơn nữa thường gây sự cùng với hắn, đã sớm không biết "Nói rõ lí lẽ" rồi, nghe Thạch Hiểu Mẫn muốn thay các nàng làm chủ, tam nữ hài liên tục gật đầu, làm ra một bộ thỉnh hai vị "Thanh Thiên đại tỷ tỷ" Giải oan làm chủ cho mình vậy.
Tam nữ bảy miệng tám lưỡi??? Nói Thạch Thiên ngày đầu tiên đến trường đã các nàng các nàng rồi, nói đến đoạn Thạch Thiên đem mông Hạng Kiều đánh cho sưng vù, Thạch Hiểu Mẫn nghe được lòng đầy căm phẫn, đã nghĩ chạy ào vào gian phòng của Thạch Thiên thay Hạng Kiều báo thù. Sau đó nói lại nghe chuyện Thạch Thiên một mạch xông vào vòng vây hai trăm người cứu Hạng Kiều, Thạch Hiểu Mẫn và Thạch Lệ đều rất là giật mình, các nàng mặc dù biết Thạch Thiên có một thân hảo võ nghệ, lại không nghĩ rằng hắn có lợi hại như thế, có thể dễ dàng đánh bại hai trăm tên xã hội đen vây quanh, lại còn một tay không rảnh vì phải ôm Hạng Kiều nữa, tam nữ nói lên tình cảnh lúc đó như sự thực không có khác biệt gì mấy, chỉ có một vài điểm hơi khoa trương một chút.
Ba nàng lại nói tiếp đến chuyện Thạch Thiên tham gia thi đấu bóng đá, uy phong đem đích tình trọng tài bị "Phạt", Thạch Hiểu Mẫn nghe được ôm lấy bụng lăn lộn trên ghế sa lon, không ngừng cười lớn, ngay cả Thạch Lệ cũng phải bật cười. Cuối cùng tam nữ nói đến chuyện chủ động yêu cầu làm bạn gái của Thạch Thiên, kết quả bị Thạch Thiên kiên quyết cự tuyệt, đồng thời còn tỏ thái độ hung ác đối với các nàng không có chút ôn nhu nào còn có một chút hành vi phạm tội nữa phụ bạc ý tốt của các nàng. Đáng hận nhất chính là Thạch Thiên đột nhiên không đến trường nữa, làm hại các nàng tìm kiếm rất lâu may là rốt cuộc cũng tìm được, muốn hai vị chị cả làm chủ thay các nàng.
Thạch Lệ mỉm cười, Thạch Hiểu Mẫn còn lại là là giương mắt mà nhìn, sửng sốt một hồi lâu sau đó hỏi: "Là...Là như vậy sao?"
Tam nữ nhìn nhau một chút, sau đó Hạng Kiều nói: "Là, là...Là như vậy, bọn em đều nói hết rồi."
Lý Hiểu Lệ nói: "Được rồi được rồi, anh ấy còn đem một vị giáo viên ném ra khỏi cửa sổ nữa cơ."
Thạch Hiểu Mẫn nói: "Chuyện tình của vị giáo viên kia trước tiên không cần để ý, ý của chị là... Là ...Hắn không làm những chuyện khác đối với các em sao? Tỷ như cùng các em nói lời yêu thương, hoa ngôn xảo ngữ chiêm tiện nghi của các em và vân vân..."
Tam nữ cùng nhau lắc đầu, Quách Thiến Vi đỏ mặt nói: "Nếu như anh ấy đồng ý nói lời yêu thương để bọn em làm bạn gái của anh ấy, chúng em đã không giận anh ấy rồi..."
Hạng Kiều nói: "Anh ấy thấy bọn em gây phiền, cho nên làm anh ấy giận..." Hai nàng kia vội vàng gật đầu phụ họa, cùng kêu lên yêu cầu hai chị cả làm chủ.
Thạch Hiểu Mẫn trong lòng xấu hổ vạn phần, nhìn một chút cửa phòng của Thạch Thiên, nghĩ thầm xem ra chính mình thật là hiểu lầm Thạch Thiên rồi, đối với tam nữ nói: "Vậy... Loại chuyện này không thể miễn cưỡng rồi, Chị...Chị cũng không biết làm thế nào để giúp các em được, hơn nữa... Một người đàn ông sao có thể cùng yêu ba người phụ nữ chứ, bọn em xinh đẹp như vậy, chẳng phải là quá...Quá thiệt thòi hay sao."
Tam nữ trăm miệng một lời nói: "Bọn em không sợ thiệt thòi." T.r.u.y.ệtruyenfull.vn
Hạng Kiều nói tiếp: "Bọn em đã thương lượng rồi nhất định phải làm bạn gái của anh ấy, anh ấy không đáp ứng cũng không được."
Thạch Hiểu Mẫn cảm thấy da đầu có chút tê dại, biết Thạch Thiên tại sao phải lại cảm thấy các nàng đáng ghét rồi, xác thực có điêm đồng tình với hắn, nhưng hiện tại mình đã dẫn "Sói" vào nhà rồi, trước hết nghĩ một biện pháp khuyến nhủ các nàng, hơn nữa còn phải ngẫm lại một hồi tại sao nói lời xin lỗi cùng Thạch Thiên đây, vừa rồi bản thân tức giận, khẩu khí tựa hồ có chút quá phận. Bất quá nàng đối với tình cảm cũng không có kinh nghiệm gì, một thời không biết không biết khuyên nhủ ba cô bé này như thế nào, vội vàng đem ánh mắt xin giúp đỡ tới Thạch Lệ, liền nhẹ giọng nói: "Chị...Chị xem xem lên làm sao bây giờ?"
Thạch Lệ liếc nàng một cái, đột nhiên hỏi Hạng Kiều: "Hạng tiểu thư, em là cháu gái của Hạng Hoa Cường tiên sinh sao?"
Hạng Kiều các nàng vừa vào cửa liền giới thiệu tên rồi, thế nhưng vẫn chưa báo gia thế, cho nên lúc này vô cùng kinh ngạc gật đầu nói: "Đúng ạ, chị Lệ làm sao biết vậy?"
Thạch Lệ sắc mặt trầm trọng lại hỏi: "Thạch Thiên lúc cứu em có phải là ở quán bar đường Phú Mỹ không?"
Hạng Kiều gật đầu nói: "Đúng ạ, là Thạch Thiên nói cho chị biết sao?"
Thạch Lệ khẽ lắc đầu, tiếp tục hỏi: "Bên trong đám người bắt cóc em có phải có một người Nhật Bổn, Thạch Thiên có đúng là đáng bị thương hắn hay không?"
Hạng Kiều tam nữ đều gật đầu, Thạch Lệ hơi chấn động, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Có thể đem chuyện Thiên Thạch làm thế nào cứu em kể lại một lần nữa hay không?"
Hạng Kiều tuy rằng nghĩ giọng nói nàng có chút kì quái, nhưng hiện tại các nàng có chuyện cần nhờ, hạnh phúc của mình phải nhờ hai vị chị cả này hỗ trợ, vì vậy liền đem chuyện mình làm sao phát sinh tranh chấp với người Nhật Bổn, bị Dã Thú bắt, sau đó Thạch Thiên đột nhiên xuất hiện đem những người này tất cả đều đánh bại nói đến đoạn Thạch Thiên dùng tay không chặt đứt tay của người Nhật Bổn, Hạng Kiều và hai cô bé kia sắc mặt đều sợ hãi, ngay cả sắc mặt của Thạch Hiểu Mẫn đều sợ đến độ có chút tái nhợt.
Cách một hồi lâu, Thạch Lệ mới nói với các nàng: "Cảm ơn vốn các em lần đầu tiên tới đến chơi, hẳn là nên lưu lại ăn cơm, bất quá ta bây giờ chị phải đi nói một số chuyện với Thạch Thiên, cho nên bọn em về trước đi, được không? Lúc rảnh rỗi cứ đến chơi!"
Hạng Kiều tam nữ cho rằng Thạch Lệ tới nói chuyện với Thạch Thiên là vì các nàng, như thế cầu còn không được, vô cùng cảm ơn rồi nói lời tạm biệt hai chị em trong ánh mắt đều lóe lên quang mang hưng phấn, tựa hồ đã đem Thạch Thiên thu phục,quỳ gối dưới gấu váy các nàng xin tha thứ vậy.
Thạch Hiểu Mẫn tiễn các nàng ra khỏi cửa, thở dài nói: "Nguyên lai... Nguyên lai chuyện lại như vậy, tiểu tử này mị lực cũng quả là lớn, thậm chí có loại sự tình này nữa, mình đã trách oan hắn rồi." Nàng đi tới trước cửa phòng Thạch Thiên, gõ cửa nói: "Đại tình thánh... Đại tình thánh... Đi ra đây, các nàng đã rồi."
Thạch Thiên mở cửa nói: "Kêu cái gì, nha đầu ngươi cùng các nàng kia đều đáng ghét như nhau."
Thạch Hiểu Mẫn đỏ mặt, thè lưỡi cười nói: "Vừa nãy là là ta trách oan ngươi, không nên giận ta nữa, được không?"
Thạch Thiên thấy khuôn mặt nàng có vẻ xấu hổ, đúng là thật tâm xin lỗi, hắn cười nói: "Quên đi, ai bảo lão tử là trưởng bối của ngươi, sau này ít nói chuyện dong dài đi là được."
Thạch Hiểu Mẫn buồn bực nói: "Tiểu tử ngươi lại thừa cơ chiêm tiện nghi của ta, ai làm hậu bối của ngươi, cứ tưởng bở. Kỳ thực cũng không thể trách toàn bộ lên người ta, thật nhìn không ra ngươi có chỗ nào tốt mà khiến các nàng mê mệt như vậy, nhất định không tiếc việc ba nàng đều nguyện ý chung một chồng...Hừ.... Kỳ lạ quá..."
Thạch Lệ tiến lên phía trước nói: "Bọn họ còn nhỏ, đối với tình cảm còn ngây thơ, mà lại được nuông chiều từ bé so với thường nhân tùy hứng, có lẽ chỉ một thời gian hưng khởi mới quấn quít lấy Thạch Thiên thôi. Thạch Thiên, ngươi tới phòng ngủ của ta, ta có lời muốn hỏi ngươi."