Chương 98: Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Phiên bản 11136 chữ

Có những người, vì quan điểm khác nhau mà trông có vẻ không ăn khớp, thế mà có những người quan điểm không đồng nhất nhưng lại trở nên yêu quý nhau. Niên Bách Ngạn là một người không giỏi biểu đạt tình cảm, Lục Bắc Thần cũng vậy. Thời gian hai người quen biết không dài như Niên Bách Ngạn với Kỷ Đông Nham nhưng những người tài giỏi thì luôn có cùng chung ngôn ngữ.

“Anh ở trong đây tu thân dưỡng tính đấy à?” Lục Bắc Thần cười: “Em nghĩ anh là người hiểu rõ nhất luật chơi của trò chơi sinh tồn. Công bằng, nhiều lúc phải nỗ lực mới có được.”

“Tôi biết rõ khả năng của cậu, cậu đã làm quá nhiều cho tôi rồi.” Niên Bách Ngạn nhìn anh: “Án ngồi tù mười năm là điều tôi đã dự liệu trước, thế nên ít nhất cậu đã cho tôi một hy vọng rất lớn.” Vốn dĩ tuyên án mười năm tù, nếu anh ấy biểu hiện tốt thì có thể giảm xuống bốn năm. Về chuyện này anh ấy chưa từng hỏi Lục Bắc Thần nhưng như thế không có nghĩa là anh ấy không biết ở phía sau Lục Bắc Thần bỏ ra bao nhiêu nhân lực, vật lực.

Dù là Kỷ Đông Nham hay Thịnh Thiên Vỹ thì việc làm ăn của họ đa phần vẫn phải dựa vào thị trường trong nước, thế nên rất nhiều chuyện lực bất tòng tâm. Nhưng Lục Bắc Thần thì khác, anh có thể lợi dụng thân phận đã thoát ly chốn thương trường để làm rất nhiều việc. Đương nhiên, đây đều phải là những việc nằm trong khả năng của anh.

Lục Bắc Thần nghe anh ấy nói như vậy thì cũng thôi, gạt tàn thuốc. Ánh lửa nơi đầu lọc nuốt liếm dần từng chút một vào điếu thuốc. Rất lâu sau, anh hỏi: “Làm vậy vì một người con gái, có đáng không?”

Niên Bách Ngạn không hề kinh ngạc. Nếu chuyện anh ấy ngồi tù, Lục Bắc Thần đã nhúng tay vào thì tất cả mọi tình tiết bên trong cũng không thể thoát khỏi đôi mắt đôi mắt anh. Anh ấy bèn cười hỏi: “Đổi lại là cậu, cậu có làm thế không?”

Đây vốn dĩ là một câu hỏi rất dễ trả lời, Lục Bắc Thần đã hỏi được thì chứng tỏ anh phản đối kiểu hy sinh của Niên Bách Ngạn. Nhưng sau khi câu hỏi kết thúc, anh lại trầm mặc, rất lâu vẫn không thể đưa ra một đáp án phản bác lại Niên Bách Ngạn.

Niên Bách Ngạn thấy vậy thì trong lòng đã sáng như ban ngày: “Tôi nghĩ chúng ta đều như nhau cả thôi. Tuy rằng cái thứ tình yêu này nói ra thì vừa sến sẩm lại rất hão huyền nhưng một khi chúng ta đã tin tưởng thì chúng ta sẽ dốc hết sức mình.”

“Tình yêu?” Lục Bắc Thần lặp lại hai từ ấy, tia sáng trong ánh mắt dần dần tắt ngấm: “Cái trò này đúng là vừa sến vừa hão huyền.”

Anh bất chợt nhớ lại gương mặt của Cố Sơ, còn cả hình ảnh cô hoảng hốt bỏ chạy tối hôm đó nữa. Anh làm cô sợ rồi sao? Hai ngày nay cô không nhận điện thoại của anh, anh thậm chí đã tới đập cửa nhà mà cô vẫn không chịu ra. Anh biết cô chắc chắn đang trốn biệt trong nhà, dù là khách sạn hay bệnh viện anh cũng đã tìm hết nhưng không thấy bóng dáng cô đâu, cô còn đi đâu được? Ngoài việc trốn kỹ trong nhà không dám gặp anh ra thì không còn việc gì khác. Nếu không phải vì mấy hôm nay lịch trình sắp xếp hơi dày đặc, anh phải cho nổ tung cái nhà của cô lên mới thôi.

Có lúc ngồi trong xe anh lại nghĩ tới một cảnh tượng như thế này: Cố Sơ trốn trong một góc phòng như một con ốc sên, mỗi lần nhìn thấy điện thoại của anh hay nghe thấy tiếng anh đập cửa là cô lại chui tọt vào chăn, không dám thò đầu ra. Anh cảm thấy, cô có thể làm được như vậy.

Niên Bách Ngạn đâu có ngốc, nhận ra được chút thay đổi nhỏ nhặt trong tâm trạng của anh. Anh ấy mỉm cười, trả lời giúp: “Nếu là cậu, cậu nhất định cũng sẽ làm vậy.”

“Em không lớn lên với anh từ nhỏ, đừng nói như anh hiểu em lắm vậy.” Lục Bắc Thần trở lại với dáng vẻ thờ ơ.

Niên Bách Ngạn từ đầu tới cuối vẫn cười khẽ. Cuối cùng, anh ấy dập tắt đầu lọc trong tay: “Thân nửa vời càng tốt, thân quá lại hiểu quá, quan tâm quá mức.”

Lục Bắc Thần lắc đầu ngán ngẩm.

“Cô ấy là người như thế nào?” Niên Bách Ngạn hỏi.

Câu hỏi chẳng rõ ràng gì nhưng Lục Bắc Thần hiểu được ý anh ấy, nhướng mày: “Trước nay anh đâu thích hỏi mấy chuyện tầm phào?”

“Nếu đối phương là một người đáng để cậu hy sinh tất cả thì một người bạn như tôi tìm hiểu qua loa chắc là được chứ?” Niên Bách Ngạn bổ sung một câu.

Lục Bắc Thần bấu đầu thuốc lá, nhả ra làn khói cuối cùng, đầu mày nhíu lại nặng nề, rất lâu sau mới đáp: “Không có gì. Mọi chuyện trên đời này vốn là vậy, anh yêu bao nhiêu thì sẽ hận bấy nhiêu.”

Niên Bách Ngạn nhìn anh, ngẫm nghĩ: “Xem ra, món quà cưới cậu tặng chúng tôi không cam tâm tình nguyện lắm thì phải. Không giống phong cách của cậu chủ Lục, vượt ngàn dặm xa xôi tới, bỏ một số tiền lớn để đấu giá Trăm hoa đua nở, không có nhẽ chỉ vì muốn cổ vũ tôi?”

Lục Bắc Thần hùng hồn nói: “Có những chuyện chúng ta phải nói cho rõ ràng. Chiếc vòng tay làm bằng đá sapphire kashmir, Giang Mạc Viễn lại là người si mê sưu tập vòng tay, em có thể cướp của anh ấy không? Mẫu thiết kế chính Trăm hoa đua nở, đến kẻ ngốc cũng đoán ra là công cụ để anh và Kỷ Đông Nham lợi dụng tranh giành phụ nữ, em cũng đâu thể chen một chân vào? Thế anh nói cho em nghe xem, Trăm hoa đua nở còn lại cái gì? Cô ấy lại không có lỗ tai, chẳng nhẽ vừa mới gặp nhau, việc đầu tiên em làm là xuyên một lỗ trên tai cô ấy? Anh cảm thấy có hợp lý không?”

Niên Bách Ngạn giơ tay đầu hàng: “Được được được, là lỗi của tôi, không suy nghĩ chu toàn về công dụng khi thiết kế trang sức. Thế này đi, cậu cần món gì, chính tay tôi sẽ làm cho cậu một mẫu, thế nào?”

“Câu này nghe cứ kỳ lạ sao ấy.” Lục Bắc Thần xoa xoa tay.

Niên Bách Ngạn cũng cảm thấy hơi lạ bèn dừng chủ đề này lại, chân thành nói với anh: “Có lúc những suy nghĩ cố chấp của con người rất đáng sợ. Tôi không thể khuyên cậu buông bỏ thù hận, chỉ có thể nói với cậu rằng thù hận sẽ hủy diệt một con người. Bắc Thần à, dẫu sao tôi cũng lớn hơn cậu mấy tuổi, con đường tôi đã đi qua không muốn cậu tiếp tục đi nữa.”

“Anh có thể ngồi uống trà tán gẫu với anh cả của em đấy.” Lục Bắc Thần khéo léo nói.

Niên Bách Ngạn nghe ra ý của anh, bật cười: “Đông Thâm vẫn khỏe chứ?”

“Rất ổn.” Lục Bắc Thần nói: “Nhưng mà anh cũng biết đó, ai bận việc người nấy. Hơn một năm rồi em chưa gặp anh ấy.”

Niên Bách Ngạn gật đầu. Điều này có thể hiểu được. Thế giới này vì khoa học kỹ thuật và những thiết bị truyền tin càng ngày càng tiện dụng mà trở nên bé nhỏ nhưng khoảng cách giữa con người với con người trái lại bị kéo xa. Mỗi người đều tự bôn ba cho tiền đồ của mình mà quên mất cần phải ngồi xuống ôn lại chuyện cũ.

“Nam Thâm càng ngày càng xuất sắc rồi, có phong thái của ‘mãnh hổ’ nhà họ Lục.”

Đường nét trên gương mặt Lục Bắc Thần trở nên ôn hòa, nụ cười tan vào tận đáy mắt: “Nó sẽ là niềm kiêu hãnh của nhà họ Lục.”

Niên Bách Ngạn biết tình cảm của họ trước nay luôn rất tốt, suy nghĩ một lát lại hỏi: “Bắc Thâm sao rồi?”

Nụ cười lập tức tan đi trong đôi mắt Lục Bắc Thần, gương mặt cũng trở nên nặng nề. Anh không nói gì, chỉ châm một điếu thuốc, để cho khói thuốc lượn lờ, cằm anh cứng đờ. Niên Bách Ngạn nhìn thấy vậy cũng hiểu ra, nét mặt cũng không thoải mái hơn là bao, rất lâu sau mới nói: “Sẽ được như cậu mong muốn thôi.”

“Hy vọng là vậy.” Lục Bắc Thần khẽ đáp.

Hai người chìm vào bầu không khí trầm mặc trong giây lát, cuối cùng Lục Bắc Thần lên tiếng trước: “Trợ lý của anh bị Thịnh Thiên Vỹ cướp mất, anh biết không?” Anh không nhắc tới chuyện của Lục Bắc Thâm nữa.

Niên Bách Ngạn cũng hùa theo: “Hứa Đồng? Cô ấy nên đi theo Thịnh Thiên Vỹ từ lâu rồi.”

“Xét về năng lực em tin tưởng Giản Ngôn nhưng xét về tình cảm đối với công ty, Hứa Đồng tuyệt hơn.” Lục Bắc Thần nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên, còn vì tình cảm đặc biệt của cô ấy với vị nào đó trong công ty.”

“Niên mỗ tôi có tài đức gì mà lại kết giao được với một người bạn như cậu, sắp điều tra hết gốc rễ của gia đình tôi rồi.” Niên Bách Ngạn trêu đùa: “Chuyện này phải trao đổi ngang giá mới được.”

“Ví dụ?”

“Ví dụ cậu có rất nhiều bí mật mà tôi không biết.”

“Tình bằng hữu của đàn ông trong như nước.”

Niên Bách Ngạn cười, đương nhiên, anh ấy cũng không có ý định hỏi rõ ngọn ngành.

“Chuyện của Niên Thị anh không cần lo, sau lưng Niên Thị còn có một Lục Môn, cho dù Lục Môn không nhúng tay vào thì quỹ tài chính của em cũng sẽ chống đỡ được.” Lục Bắc Thần nói nhẹ tênh: “Nhưng mà em tin rằng anh muốn được tận mắt chứng kiến ngày Niên Thị lên sàn hơn. Đợi anh ra tù đi!”

Niên Bách Ngạn mỉm cười: “Cảm ơn rất nhiều!”

“Trở về chuyện của Hứa Đồng.” Tư duy của Lục Bắc Thần nhảy tanh tách: “Cô ấy theo Thịnh Thiên Vỹ tới Nội Mông, anh không lo sao?”

“Nếu đổi lại là người khác, tôi sẽ lo.”

Lục Bắc Thần dập tắt nửa điếu thuốc dang dở, nhìn Niên Bách Ngạn: “Đâu phải anh không biết tin đồn liên quan tới Thịnh Thiên Vỹ. Tuy rằng em không thân thiết với Hứa Đồng nhưng cũng biết cô ấy là một nhân tài, không muốn tới lúc phải thở dài thương tiếc.”

“Cậu cũng nói đó mà, chỉ là đồn đại thôi.”

“Trợ lý liên tục đi lấy chồng, anh cảm thấy có bình thường không?”

“Có gì bất thường?”

“Trực giác nghề nghiệp nói cho em biết, chuyện này không hề đơn giản.”

Niên Bách Ngạn giơ tay day day trán: “Cậu đang nghi ngờ Thịnh Thiên Vỹ?”

“Em chỉ không muốn một ngày nào đó anh ấy lại bị liệt vào danh sách điều tra của công an.”

“Tôi tin tưởng vào con người cậu ấy.”

Lục Bắc Thần suy tư rất lâu, rồi khẽ đáp: “Mong là vậy.”

***

Quỳnh Châu, trong khu thành cũ, nhà của Cố Sơ.

Đã mấy ngày rồi cô không dám ra khỏi cửa, từ buổi tối Lục Bắc Thần bày tỏ rõ ràng ý định theo đuổi cô, cô như một con thỏ bị dọa cho hết hồn, chỉ biết nấp trong hang của mình, đến di động cũng không dám bật tiếng.

Xem tivi ư?

Càng đừng nghĩ tới chuyện được xem vui vẻ thảnh thơi, chỉ có thể vặn nhỏ volume tới mức không thể nhỏ hơn, đến nỗi cô chỉ có thể ghé sát vào màn hình đọ khẩu hình miệng. Sau đó cô lại cảm thấy bản thân quá ngốc nghếch, vì sao không cắm tai nghe vào máy tính?

Là bị Lục Bắc Thần dọa nạt.

Khí thế tối đó của anh khiến người ta quá kinh hoàng, sức tiến công mạnh mẽ làm cô trở tay không kịp. Sau khi về tới nhà cô đã mất ngủ, lăn đi lăn lại như con nhộng mà vẫn không sao chợp mắt được, đầu óc chỉ văng vẳng câu nói của Lục Bắc Thần: Tôi sẽ theo đuổi em.

Nếu không thì chính là câu: Có tôi ở đây, em không thể thuộc về ai khác.

Không đúng, sao anh có thể theo đuổi cô? Thật ra cô nghĩ mãi không hiểu điểm này.

Mà tối đó, gần đến một giờ sáng rồi, di động của cô đột ngột sáng lên. Trong lòng có dự cảm đó là Lục Bắc Thần, cô với lấy xem, quả nhiên là anh gửi tin nhắn đến: Ngủ ngon nhé.

Rắp tâm không để cô ngủ đây mà.

Mang đôi mắt thâm quầng thức tới tận sáng, vừa lim dim thì di động lại rung lên, vẫn là tin nhắn của anh: Dậy chưa đấy? Nửa tiếng nữa tôi sẽ tới đón em. Cố Sơ phát rồ, cô không biết anh định tới đón cô làm gì, cũng chẳng hiểu xuất phát từ tâm lý gì bèn giật mình tắt máy.

Cô kéo rèm cửa lại, tắt hết đèn đi, vùi mình vào trong chăn, nhưng không sao cảm thấy yên tâm. Thế là cô lại len lén mở di động lên, không có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào của anh, có chút giải thoát, nhưng phần nhiều là căng thẳng. Nửa tiếng đồng hồ qua đi, đúng vào lúc cô đang lo sợ thì di động lại bất thình lình vang lên, làm cô hoảng hốt tới độ vội vàng tắt máy.

Chỉ chưa đầy năm phút sau, chuông cửa đã inh ỏi, từng tiếng từng tiếng như ma quỷ tới gọi hồn. Cô tròn mắt kinh hãi, cảm thấy sống lưng lạnh toát: Kỳ lạ thật, lần nào anh cũng chỉ đưa cô tới dưới nhà thôi, cớ làm sao lại biết cô ở nhà nào?

Bạn đang đọc Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc của Ân Tầm

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!