Giang Lan quan sát yêu nữ đột nhiên tiến vào này hồi lâu.
Bề ngoài nàng trông có vẻ không kém, tu vi đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ.
Thực lực của nàng so với đám đệ tử đời thứ nhất tính toán không kém mà thôi.
Đối với toàn bộ Côn Lôn mà nói, nàng quả thực chính là một tiểu động vật.
Đối phương sợ hãi như vậy cũng là chuyện bình thường.
Bởi vì ở chỗ này rất dễ dàng gặp được tu tiên giả cường đại.
Kim Đan, Nguyên Thần, Luyện Thần Phản Hư, nơi nào cũng có.
Cho dù gặp được Tiên, cũng là rất bình thường.
Thân là yêu quái, khó nói sẽ có kết cục gì.
"Xem ra nàng là đang mạo hiểm tới đây, không biết vì cái gì."
Giang Lan tuy rằng cũng hơi tò mò, nhưng cũng không muốn suy nghĩ sâu xa nhiều.
Vì mục đích của hắn đến đây là để mua rượu.
"Cho, cho ta một bình rượu bình thường." Yêu nữ phát ra âm thanh nhẹ nhàng.
Nàng đứng ở trước quầy, đang đưa ra một cái hồ lô và một khối linh thạch.
Linh thạch được nàng bao bọc rất tốt, như thể sợ nó chạy trốn vậy.
Giang Lan cúi đầu, không để ý nữa.
Im lặng chờ đợi.
Kẹt ~
Két~
Lúc này, lại có thêm một người khác đẩy cửa đi vào.
Là một nữ tử, đối phương đột nhiên đi vào, dọa cho nữ yêu đang đứng trước quầy giật mình một cái, run lẩy bẩy.
Phảng phất trời sinh bị áp chế.
Long Uy.
Giang Lan nhanh chóng cảm nhận được.
“Ngao Long Vũ?”
Khi người kia đi vào, Giang Lan liền biết người tới là ai.
Lúc này, Ngao Long Vũ vẫn như cũ làm cho người ta kinh diễm, vết thương ở má phải của nàng giống như đã biến mất, nếu lại nhìn kĩ liền thấy còn có một phần rất nhạt ấn ký.
Dường như chỉ là tiêu tan tạm thời.
Ngao Long Vũ tiến vào, nàng trước tiên nhìn Giang Lan một cái, sau đó lại nhìn nữ yêu kia một cái.
Nữ yêu kia tóc đều dựng thẳng lên, nàng lập tức cúi đầu mang theo rượu đi ra ngoài.
Khi đi, trên người của nàng còn run rẩy.
Tựa như rất sợ Ngao Long Vũ sẽ đột nhiên động thủ với nàng.
Nhưng mà Ngao Long Vũ chỉ là nhìn cái kia nữ yêu rời đi, nàng cũng không có động thủ.
Sau đó.
Nàng cũng đi tới quầy:
"Một bình rượu ngon hảo hạng."
Giang Lan cho rằng đối phương cũng sẽ cần phải chờ đợi như hắn.
Nhưng hắn cảm thấy mình sai rồi.
"Đây là rượu ngon của tiên tử." Thiếu niên kia đưa một bình rượu cho Ngao Long Vũ.
Giang Lan: "..."
Hắn cảm giác mình bị phân biệt đối xử.
Ngao Long Vũ cầm rượu, liền quay đầu nhìn về phía Giang Lan, mở miệng nói:
"Sư đệ cũng mua rượu hảo hạng sao?”
Giang Lan lập tức đứng dậy, gật đầu nói:
"Đúng vậy."
Kỳ thật hắn cũng không biết rượu hảo hạng là rượu gì.
Sư phụ nói mua như thế nào thì hắn cũng mua như thế đó.
"Sư đệ tốt nhất là nên nói trước một ngày, như vậy thì trước khi lão bản rời đi sẽ chuẩn bị tốt, bằng không chỉ có thể chờ lão bản trở về." Ngao Long Vũ nhắc nhở một câu.
"Đa tạ sư tỷ nhắc nhở." Giang Lan cảm tạ một câu.
Bây giờ hắn đã hiểu rõ được vì sao mà Ngao Long Vũ có thể trực tiếp lấy được rượu.
Nhưng sư phụ hắn lại không nói cho hắn biết trước chuyện này.
Có điều vẫn có thể mua trong ngày, vấn đề cũng không lớn.
Chỉ cần đợi một chút mà thôi.
Hắn cũng không việc gì gấp gáp cả.
Tiếp đó Ngao Long Vũ liền xoay người rời đi.
Đối với đệ tử Đệ Cửu Phong, nàng vẫn vô cùng ấn tượng.
Nhưng mà đệ tử của Đệ Cửu Phong còn có thể xuống núi sao?
Sau khi chuyện của sáu năm trước phát sinh, vị đệ tử Đệ Cửu Phong này đều không tham gia những sự kiện khác của Côn Lôn nữa, dường như là để tránh cho việc xảy ra sáu năm trước lặp lại lần nữa.
Giang Lan nhìn Ngao Long Vũ rời đi.
Những người của các Phong khác, một người duy nhất mà hắn biết tên đầy đủ, chỉ có sư tỷ Ngao Long Vũ này.
Đương nhiên, hắn không muốn quen thân với vị sư tỷ này, hắn chỉ cần bế quan tu luyện là được rồi.
Im lặng đánh dấu, im lặng tu luyện.
Đợi đến khi hắn thành Tiên, hắn liền có thể ra ngoài đi lại nhiều hơn.
Tất nhiên, ở thế giới Đại Hoang, Thần, Ma chồng chất.
Vẫn vô cùng nguy hiểm.
Chờ đến khi nào hắn vượt qua Tiên, có lẽ hắn sẽ đi ra ngoài khám phá.
Đến lúc đó, chắc không còn vấn đề gì.
Nghĩ đến đây, Giang Lan liền tạm dừng suy nghĩ của mình.
Mà bắt đầu nhắm mắt lại tu luyện tâm tính.
Chẳng bao lâu, đã đến buổi chiều.
Giang Lan vẫn luôn ngồi tại một chỗ chờ đợi, chưa từng động đậy một tơ nào.
Thiếu niên ở quầy tò mò nhìn Giang Lan, hắn cảm giác người này không giống những người khác.
Quá yên tĩnh.
"Chẳng lẽ hắn đã ngủ thiếp rồi ư?" Thiếu niên có chút hiếu kỳ.
Hắn nhìn Giang Lan nửa buổi chiều, vẫn không thấy đối phương cử động và cũng không nghe đối phương phát ra âm thanh nào.
Như vậy thì chỉ có chắc chắn là đang ngủ rồi.
"Bình rượu ở phía sau ngươi sắp rớt." Giang Lan mở mắt ra, nhìn về phía thiếu niên, tốt bụng nhắc nhở một câu.
Lúc này, thiếu niên mới hồi phục tinh thần rồi nhìn về phía đằng sau.
Phát hiện quả thật có bình rượu đang lắc lư, phảng phất tùy thời đều có thể rơi xuống đất.
Thiếu niên không nói hai lời, cầm lấy bình rượu.
“Đa tạ, à đúng rồi, gia gia của ta hẳn là sắp trở về rồi."Thiếu niên cất bình rượu xong, quay đầu nói:
"Mỗi lần bình rượu chuẩn bị ngã thì y rằng chút nữa gia gia của ta sẽ trở về, có vẻ như nó đang nhắc nhở ta. ”
Giang Lan khẽ gật đầu.
Hắn cảm thấy không phải là đang nhắc nhở thiếu niên này, mà là đang xem thiếu niên này có lười biếng hay không.
Bất quá hắn có thể phát hiện, cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.
Vừa rồi tâm tính của hắn bỗng nhiên đột phá.
Muốn đột phá Nguyên Thần, chỉ cần có đủ thời gian, hẳn sẽ không có vấn đề gì nhiều.
Giang Lan luôn ở trong động U Minh nên hắn rất để ý những thứ này.
Tâm ma tuy rằng cách hắn rất xa, nhưng chung quy không thể quá mức lơ là.
Đi thuyền ngược dòng, không tiến thì lùi.
Không bao lâu sau, Giang Lan nghe được âm thanh từ phía sau quán trọ truyền đến.
Có lẽ lão bản đã trở về.
Y như rằng là vậy.
Có một lão già từ cửa sau quán trợ đi vào.
Từ bên ngoài mà xem thì tinh thần của lão bản rất tốt.
Giang Lan lập tức đứng dậy đi tới quầy.
"Gia gia, hắn muốn mua rượu ngon." Lúc này, thiếu niên kia lập tức nói ra yêu cầu của Giang Lan.
Lão già kia ngược lại không có nhìn Giang Lan, mà chỉ nhìn bình rượu không có bị ngã vỡ.