Chương 70: Bệnh Phú Quý

Phiên bản 16334 chữ

Mặc dù Lâm Huân đã quay về giường nhưng vẫn mỗi người một chăn với Khởi La, hắn xoay người muốn nói gì đó nhưng cảm nhận rõ ràng Khởi La rụt người lại.

Nàng ngủ sát vào bên trong, dùng chăn mền che chắn bản thân kín kẽ, ở giữa còn cách hắn khoảng một người, khi ngủ thì đưa lưng về phía hắn.

Nàng có chút sợ hắn, ngay cả lúc ngủ cũng phòng bị.

Lâm Huân bèn không động đậy nữa.

Hắn gối hai tay ra sau đầu chua chát nghĩ, mình đã quen với cảm giác thứ gì cũng nằm trong sự khống chế.

Nhưng đối với nữ nhân, hắn thật sự không có hề có kinh nghiệm đáng nói, thất bại đến rối tinh rối mù.

Trước kia đều là nữ nhân chủ động tới ôm ấp yêu thương, hắn chỉ cần đẩy ra là được.

Nhưng mà nữ nhân này lại là người hắn dùng trăm phương ngàn kế muốn có được, không cẩn thận dùng sức quá mạnh, đã phản tác dụng.

Bởi vì tối hôm trước không ngủ, cộng thêm một ngày giày vò, đêm này Lâm Huân vẫn ngủ thiếp đi nhưng ngủ cũng không ngon giấc.

Ngày hôm sau hắn vẫn dậy vào giờ Mão như thường, không đánh thức Khởi La, tự mình đi ra sân luyện kiếm.

Vu Khôn đứng bên cạnh thấy lá trúc rơi xuống ào ào, che trời lấp đất thì đều cảm thấy đau thay những lá trúc kia, ông không nhịn được mà hỏi Thấu Mặc: “Tâm tình của gia không tốt, ngươi có biết thế nào không?”

Thấu Mặc lắc đầu, thấp giọng nói: “Hôm qua hình như chỗ phu nhân xảy ra chút chuyện.”

Vu Khôn suy nghĩ, liên quan đến phu nhân thì không khó hiểu nữa.

Trước đó gia còn hỏi ông làm thế nào để khiến cô nương vui vẻ, ở phương diện này hắn thật sự chưa được dạy, nhưng ngày đầu tiên thành thân mà đã giận dỗi rồi à? Trông phu nhân rõ ràng là tính tình rất dịu dàng ngoan ngoãn.

Đợi đến khi Lâm Huân ném kiếm qua cho Thấu Mặc, Vu Khôn bưng khăn đi qua cho hắn lau, muốn hỏi một câu xem đã xảy ra chuyện gì để ông dễ hỗ trợ đưa ra biện pháp.

Một gã hộ vệ chạy tới quỳ gối ở một bên bẩm báo với Lâm Huân, Vu Khôn chỉ có thể nuốt lời nói xuống.

Lâm Huân dừng lại một chút: “Lục Vân Chiêu bị thương rồi?”

“Vâng, hôm qua trên đường xuất cung về nhà thì bị phục kích, mất nửa cái mạng.

Lúc đó Lục Hoàng tử đi cùng hắn.

Hôm nay khi Hoàng thượng lâm triều đã giận dữ, trách tội mấy người, hạ lệnh phải bắt được hung thủ.”

Lâm Huân lau tay, người của Thái tử cũng không phải chưa từng làm việc này.

Mấy năm trước, bản án thí sinh chết bất đắc kỳ tử kia cuối cùng cũng không giải quyết được gì, chính là tác phẩm của bọn họ, hắn còn bảo vệ cho Diệp Quý Thần.

Có điều thí sinh đó chỉ là vô danh tiểu tốt, Lục Vân Chiêu lại là mệnh quan triều đình, còn liên lụy đến Lục Hoàng tử, lá gan của bọn họ có lẽ vẫn chưa lớn đến thế.

Vậy thì đó là khổ nhục kế rồi.

“Đi xuống đi.” Lâm Huân vừa lau mồ hôi trên người vừa đi về phía nơi ở của Khởi La.

Vu Khôn hỏi suốt đoạn đường, cuối cùng cũng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.

Ông đấm ngực giậm chân nói: “Gia của ta ơi, muốn khiến cho trong lòng nữ nhân có ngài thì phải từ từ, tỉ mỉ che chở giống như hoa vậy.

Ngài thì hay rồi, xem là hành quân đánh giặc, động một tí là xử trí theo quân pháp à?”

Lâm Huân tự biết đuối lý, không lên tiếng.

Cứng rắn quả thật là tác phong trước sau như một của hắn.

Nhưng dùng trên người tiểu thê tử của hắn thì rõ ràng là không thích hợp.

Vu Khôn lại thao thao bất tuyệt nói với hắn rất nhiều, hắn lắng nghe, rất nhanh đã đi tới nơi ở của Khởi La.

Nha hoàn bẩm báo nói nàng vẫn chưa dậy.

Lâm Huân nhìn người trên giường một chút, rón rén đi đến phòng tắm, dựa đầu lên thùng gỗ nhắm mắt dưỡng thần.

Thái tử đã mấy lần lấy lòng muốn lôi kéo hắn, Lục Hoàng tử cũng muốn lôi kéo hắn, Tứ Hoàng tử cả ngày không ôm chí lớn, thật ra lại là người thâm tàng bất lộ.

Tuy hắn có thể duy trì trung lập nhưng mỗi một quyết sách, nhân sự của hắn đều sẽ ảnh hưởng đến lập trường của hắn.

Rất rõ ràng Lục Vân Chiêu đã đầu nhập cho Lục Hoàng tử Triệu Tiêu.

Lâm Huân biết tướng thủ Bàng Xung ở phủ Viễn Hưng, là người tham lam nhưng quả thật cũng biết đánh trận.

Trước kia hắn còn muốn bảo vệ ông ta, nhưng thấy Chu Minh Kỳ đã đi mấy tháng mà không có chút tiến triển nào thì biết vụ án này không phải lớn bình thường.

Nếu không tại sao phải cố ý quấy nhiễu việc điều tra? Hoàng thượng để Lục Vân Chiêu sang năm đi phủ Viễn Hưng đảm nhiệm chức An Phủ sứ vốn dĩ cũng là muốn hỗ trợ Chu Minh Kỳ, ắt phải loại bỏ cục u ác tính này.

Điều hắn lo lắng chính là sau khi Lục Vân Chiêu đến đó điều tra Bàng Xung, đám tướng sĩ dưới tay ông ta chắc chắn sẽ không phục, gây nên bạo động biên cảnh.

Hai ngày nay hắn không được ngủ ngon giấc, sáng hôm nay luyện kiếm lại dùng lực lớn, thật sự quá mệt mỏi, lại ngủ thiếp đi, hơn nữa còn ngủ rất say.

Khởi La bị Ninh Khê đánh thức, đầu nàng mờ mịt bởi vì đêm qua ngủ không được ngon giấc.

Nhưng cơn đau trên người ngược lại đã tốt hơn nhiều.

Ninh Khê nói bên tai nàng: “Tiểu thư có muốn đi vào phòng tắm xem sao không? Hầu gia vào đó rất lâu rồi, vẫn chưa ra, có phải có chuyện gì không? Chúng ta cũng không dám đi vào…”

Khởi La nghe xong thì vội vàng xuống giường khoác áo, cũng không lo được nhiều, đi thẳng vào trong phòng tắm.

Lâm Huân tựa đầu lên thùng gỗ, không nhúc nhích.

Khởi La tiến lên đẩy vai hắn, thấy hắn không có phản ứng, nàng vội vàng nâng mặt hắn: “Hầu gia mau tỉnh lại, nước nguội rồi.”

Lâm Huân từ từ mở mắt, nhìn thấy người trước mặt thì vô thức đưa tay muốn ôm nàng.

Hắn vừa mơ thấy nàng.

Khởi La kinh ngạc thốt lên một tiếng, còn chưa kịp né tránh thì bọt nước trên người hắn đã làm ướt hết áo khoác ngoài và áo trong của nàng.

“Mau đứng lên, sắp cảm lạnh rồi!” Khởi La tức giận nhìn hắn, lại thấy ánh mắt hắn rơi trên người mình.

Áo trong bị làm ướt để lộ ra cái yếm bên trong, hoa sen màu hồng như ẩn như hiện.

Nàng theo bản năng đưa tay che lại, xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt: “Không được nhìn!”

Khóe mắt Lâm Huân mang theo ý cười, không kiêng dè mà từ trong thùng tắm đứng lên, Khởi La vội vàng xoay người, đầu ầm một tiếng, vừa rồi hình như đã nhìn thấy… Sau đó một tấm vải đã bao trùm xuống.

Nàng sững sờ, người kia ôm lấy nàng từ sau lưng, nàng vùi trong lồng ngực rộng lớn của hắn, thân thể cứng đờ.

Hắn hôn từng cái nhỏ lên cổ nàng, thùy tai, nơi bị hắn hôn qua rất nhột rất ngứa.

Bàn tay nàng nắm chặt cánh tay tráng kiện của hắn, hít thở dồn dập.

Hắn nâng một tay lên, nhẹ nhàng giữ cằm nàng rồi cúi đầu hôn lên môi nàng.

Trên người ướt sũng, hơi thở của hai người nóng như lửa quấn lấy nhau, Khởi La sa vào trong sự dịu dàng cực hạn này, dù cho vẫn chưa buông được khúc mắc ngày hôm qua nhưng lại không ngăn được nhịp tim nhảy nhót vì hắn.

Kỹ thuật hôn của người này quá cao siêu.

Nàng cảm nhận được bàn tay nóng hổi của hắn vươn vào trong áo, đang giữ lấy nơi đẫy đà, toàn thân nàng run lên… Bỗng nhiên Lâm Huân buông nàng ra.

Tựa như bị quay đầu giội nước lạnh, đầu óc ngâm trong tình dục lập tức tỉnh táo lại.

“Ra ngoài thay quần áo, đừng để bị cảm.” Hắn lui ra, cầm lấy áo trong trên kệ mặc vào rồi đi ra ngoài trước.

Khởi La gần như run chân, vịn vào thùng tắm mới đứng vững được.

Nàng kéo căng lớp vải trên người mình, bất chấp khó khăn mà đi ra ngoài, người này quả thật muốn làm nàng tức chết mà!

Bữa sáng hôm nay quả nhiên đơn giản hơn rất nhiều, chỉ có năm món ăn, nàng húp cháo, hắn ăn bánh bao.

Khởi La ăn hai miếng cháo rồi vụng trộm nhìn Lâm Huân.

Rõ ràng là một người cao lớn như vậy, tướng ăn lại rất ưu nhã, khi ăn cơm tuyệt đối không nói chuyện.

Chờ dùng bữa xong, Khởi La vẫn phải đi đến Phúc Vinh Uyển thỉnh an Gia Khang Quận chúa.

Theo lý mà nói Lâm Huân không cần đi, nhưng hắn vẫn cùng Khởi La đi qua đó, thuận tiện dẫn nàng đi làm quen Hầu phủ.

Lâm Huân dẫn nàng đi giới thiệu các nơi, hạ nhân trong phủ qua lại đều cung kinh hành lễ, ánh mắt lại không dám nhìn nhiều.

Trong lòng bàn tay của hắn có vết chai, cọ vào lòng bàn tay nàng có chút không thoải mái, nhưng nàng cũng rất thích đôi bàn tay lớn này.

Nó có thể giương cung vung kiếm, có thể giục ngựa trên sa trường, có thể viết văn chương gấm vóc, có thể chơi cờ rất giỏi.

Người này, ngoại trừ có được tài hoa ngút trời như Lục Vân Chiêu thì còn có sự cố gắng khắc khổ của sau này.

Tất cả những thứ sau này hắn có được không phải là do gặp may.

Lâm Huân cảm nhận được ánh mắt của Khởi La, cúi đầu nhìn nàng: “Trên mặt ta có gì à?”

Khởi La vội vàng ngoảnh mặt đi: “Không, không có.” Kiếp trước nàng đã ngước nhìn hắn như vậy, cũng đã quen với việc ngửa mặt lên nhìn hắn như vậy.

Cho nên hắn từ xa không với tới cho đến sóng vai cùng nàng, nàng vẫn cảm thấy không chân thực.

Lần đầu tiên Khởi La tới Phúc Vinh Uyển, liếc mắt đã nhìn ra cả sân đều trồng hoa hải đường.

Trùng hợp thay, Quách Nhã Tâm cũng thích nhất là hoa hải đường, cho nên ngay cả chủng loại gì nàng cũng biết.

Còn có một vài bông hoa nở muộn chưa tàn, Khởi La hái một đóa, nâng trong lòng bàn tay cho Lâm Huân xem: “Đây là hải đường trắng nhiều cánh, vào tháng tám tháng chín là mùa nở rộ nhất, không nghĩ tới lại còn đang nở hoa.

Hoa này có đẹp không? Trắng như tuyết vậy, còn có mùi thơm.”

Lâm Huân cầm bông hải đường nhiều cánh lên cẩn thận cắm vào búi tóc của nàng, nhìn vào nàng thật sâu: “Rất đẹp.”

Khởi La bị hắn nhìn đến mức ngại ngùng, lầu bầu nói: “Rõ ràng là bảo chàng nhìn hoa… Mẫu thân cũng thích hải đường sao?”

“Là phụ thân ta thích.” Lâm Huân nhìn thoáng qua vườn.

Phải nói là nữ nhân mà phụ thân yêu, thích hoa này.

Khởi La cẩn thận hỏi: “Xem ra tình cảm của phụ thân và mẫu thân rất tốt?”

Lâm Huân không trả lời.

Bắt đầu từ khi hắn có ký ức thì cha mẹ luôn cãi nhau, chiến tranh lạnh, phụ thân rất ít khi về nhà, ngoại trừ trở về chỉ điểm hắn làm bài tập.

Sau đó ông lén nuôi ngoại thất, bị mẫu thân biết được đi làm ầm ĩ, phụ thân dứt khoát đưa nữ nhân kia đi.

Sau đó thì ông chết trên chiến trường.

Khởi La nhìn thấy vẻ mặt hơi có vẻ bi thương của Lâm Huân thì biết đáp án này không làm người ta cao hứng lắm, nàng không nhịn được mà cầm tay hắn.

Mặc dù nàng đã nghe qua những việc hắn đã trải qua trong kiếp trước nhưng lại biết khá ít về chuyện của phủ Dũng Quan hầu và người nhà hắn.

Những bí mật của nhà công hầu hiển hách này trừ phi ầm ĩ lớn, nếu không cũng sẽ không bị truyền ra dân gian.

Còn chưa đi tới minh đường của Phúc Vinh Uyển là đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười vui.

Lâm Huân và Khởi La đi vào thì thấy Lăng Vương Triệu Sâm và Thế tử Triệu Triết ngồi bên trong, đang phân phát lễ vật cho mọi người.

Gia Khang Quận chúa đóng hộp gấm lại, nói với Triệu Sâm ngồi ở đối diện: “Mỗi lần huynh trưởng tới đều phải tốn kém.”

Triệu Sâm cười nói: “Huynh chỉ có một muội muội là muội thôi, không thương muội thì thương ai? Hôm qua đúng lúc có việc, không kịp tới uống rượu mừng của Huân Nhi, việc này xem như là nhận lỗi đi.”

Trên mặt Gia Khang Quận chúa hiếm khi lộ ra nụ cười.

Lâm Cẩn nhìn thấy Khởi La trước, chạy tới kéo tay nàng hỏi Lăng Vương: “Vương gia, tam tẩu có quà không?” Ở đây nhiều tẩu tẩu, nàng ấy cứ gọi dựa theo thứ hạng trong nhà.

Triệu Sâm nhìn về phía Khởi La, tiểu cô nương thật sự là càng ngày càng đẹp, rực rỡ chói mắt.

Chẳng trách đứa con trai ngốc kia nhớ mãi không quên, đến nay không chịu nghị thân nữa.

Đôi mắt của ông sâu thêm mấy phần, lập tức nói: “Đương nhiên là có.

Đây cũng là quà gặp mặt cho nàng dâu của cháu trai ta.”

Ông ra lệnh cho tùy tùng lấy hộp gấm tới, Khởi La mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay trân châu.

Mỗi một hạt trân châu có kích thước giống nhau, tựa như móng tay, màu trắng muốt, vô cùng quý giá.

Khởi La khom người nói cảm ơn, khi đứng dậy thì nhíu mày một cái, Lâm Huân vội vàng đỡ lấy nàng.

Vẫn còn hơi đau.

Gia Khang đã nghe Khấu ma ma nói về chuyện ngày hôm qua, hai phu thê sinh hoạt không biết nặng nhẹ, tiểu nha đầu bị thương.

Hôm nay nhìn thấy Khởi La, cảm thấy khí sắc của nàng vẫn tốt, chút lo lắng ấy cũng tiêu tan.

Tiểu cô nương mới trải qua việc đời, phương diện đó của Huân Nhi lại khác với người thường, đương nhiên nàng sẽ chịu không nổi, làm quen mấy lần là tốt rồi.

Gia Khang nhìn thấy Khởi La dựa sát vào Lâm Huân, Lâm Huân còn đưa tay ôm eo nàng, trong chốc lát không chịu buông thì biết con trai vô cùng quan tâm đến nàng dâu này, sau này sinh hoạt chắc chắn cũng sẽ cẩn thận.

“Ôi, hoa hải đường trên đầu tam đệ muội thật là đẹp.” Doãn thị kêu lên một tiếng, mọi người đều nhìn về phía tóc của Khởi La.

Tóc như mực đen, mỹ nhân như tranh.

Triệu Triết không khỏi nhìn đến ngây dại, nhưng cảm nhận được một ánh mắt lạnh như băng bắn tới thì lập tức giật cả mình, giả vờ như nói chuyện với La thị.

Khởi La cẩn thận ngồi xuống, nói chuyện với Doãn thị và Lâm Cẩn.

Doãn thị chấp nhất với vòng tay của Lâm Cẩn nói: “Tam đệ muội đừng thiên vị nha.

Làm vòng tay đẹp như vậy tặng cho Tiểu Cẩn, sao ta không có?”

Khởi La cười nói: “Ta tùy tiện làm chơi thôi, không ra gì cả.

Nếu như nhị tẩu thích thì hôm nào đó ta cũng tặng cho tẩu một cái là được.”

“Vậy thì đã nói rồi đấy, ta chờ muội.” Doãn thị cười nói.

Lâm Cẩn chu môi nói: “Nhị tẩu không biết đâu, ta vốn muốn đi tìm tam tẩu chơi, thuận tiện học hỏi tam tẩu.

Nhưng mà tam ca ca bảo vệ chặt chẽ, ta còn chưa tới gần chỗ ở của tam tẩu thì đã bị hộ vệ ngăn cản rồi.

Nói là không thể đi quấy rầy tam tẩu nghỉ ngơi.”

Khởi La sửng sốt, gần chỗ ở của nàng có hộ vệ sao? Nàng không hề biết gì cả.

Triệu Sâm đưa ánh mắt ra hiệu cho Lâm Huân, hai người đi tới dưới hiên ngoài cửa, giả vờ như thưởng thức phong cảnh và nói chuyện phiếm, lại để cho Huyền Ẩn và Thấu Mặc trông chừng ở cách đó không xa.

Triệu Sâm nói: “Vân Chiêu và Lục Hoàng tử gặp chuyện, con có biết không?”

“Biết.”

“Lần này Triệu gia gặp xui xẻo rồi, phải đẩy một kẻ chết thay ra.

Hoàng thượng đã phái Thị Ngự sử Thôi Hộ điều tra vụ án này, thủ đoạn của Thôi Quỷ phán cũng không bình thường.” Triệu Sâm sâu xa cười nói.

Lâm Huân ngơ ngẩn, nghiêng đầu nhìn ông: “Triệu gia? Con tưởng là…”

“Con tưởng là khổ nhục kế à? Vân Chiêu quả thật là người sắp xếp, nhưng mà Triệu gia ra tay ác hơn.

Chỉ là bọn họ không biết Lục Hoàng tử cũng đi cùng Vân Chiêu.

Đứa trẻ này mất đi chướng ngại vật, quả nhiên lại khôi phục bản tính rồi.” Triệu Sâm nói xong, nhìn thấy Lâm Huân hơi nhíu mày lại thì mới kịp phản ứng chướng ngại vật mà mình nói là thê tử của hắn, ông vỗ vai hắn cười cười.

Ngày mai chính là thời gian lại mặt, Khởi La phải mang theo Lâm Huân về nhà ở ngõ Chu Tước trước, sau đó lại cùng cha mẹ đi đến phủ Quốc công.

Lâm Huân ở phòng ngoài xử lý công vụ, do dự một chút rồi vẫn quyết định không nói cho nàng biết chuyện của Lục Vân Chiêu.

Khởi La ngồi trên giường la hán trong phòng, cùng Ninh Khê kiểm tra đối chiếu danh mục lễ vật ngày mai mang về nhà.

Hình ma ma không biết chữ nhưng cũng ở bên cạnh nghe.

Bỗng nhiên một cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, hình như có hạt cát rơi vào mắt Khởi La.

Nàng không mở mắt ra được, nước mắt không ngừng trào ra, cứ dùng tay dụi mãi.

“Tiểu thư, đừng dụi, cẩn thận hỏng mắt, nô tỳ thổi cho người.” Ninh Khê muốn cúi người, lại bị người ta kéo ra.

Lâm Huân ngồi sau lưng Khởi La để nàng dựa vào ngực mình, sau đó dùng tay mở mí mắt của nàng ra, cẩn thận thổi hai cái: “Đỡ hơn chưa?”

Khởi La nhắm mắt rồi lại mở ra, gật đầu, hình như không sao rồi.

Lâm Huân cầm lấy cổ tay nàng, sắc mặt không bớt giận: “Ai bảo nàng dùng tay dụi mắt? Không học điều tốt gì cả.” Giọng điệu của hắn giống như phụ thân đang dạy dỗ con gái vậy.

Khởi La nhìn qua hắn, không nhịn được cười.

Lâm Huân nghiêm mặt: “Nghiêm túc một chút.

Đây là vấn đề nguyên tắc.”

Khởi La lại không sợ hắn chút nào, ôm bụng cười dữ dội: “Ta cũng không phải trẻ con ba tuổi, sau này chàng giữ lại dạy con trai chàng đi…” Nàng nói xong thì đưa tay che miệng.

Ninh Khê và Hình ma ma không biết đã lui ra ngoài từ lúc nào.

Trong phòng nhất thời trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Khởi La cuống quýt muốn chạy trốn, Lâm Huân lại cúi người ôm lấy nàng, ôm rất chặt, nàng suýt nữa không thở nổi.

Hắn dán vào tai nàng hỏi: “Nàng… nguyện ý sinh con cho ta?” Sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, hắn cho rằng nàng sẽ không đồng ý cho hắn chạm vào nữa.

Chuyện như vậy là thứ nàng nguyện ý hay không là có thể quyết định sao? Tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ có con.

Khởi La gối lên vị trí tim đập của hắn, nghĩ đến nếu như sinh ra một đứa trẻ giống hắn thì sẽ là một chuyện rất tốt.

Thế là nàng đưa tay ôm lấy eo hắn, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng: “Chàng đừng giống như hôm qua nữa…”

Nàng nguyện ý sinh con cho hắn, trong lòng nàng có hắn! Đối với phát hiện này Lâm Huân quả thật mừng như điên.

Hắn hôn khuôn mặt Khởi La nói: “Sau này ta tuyệt đối sẽ không làm việc tổn thương đến nàng nữa, tin tưởng ta.”.

Bạn đang đọc Bệnh Phú Quý

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!