"Bác sĩ Lam, nếu Hi đã đến rồi, như vậy, tôi nghĩ cô cũng nên trở về rồi." Biết được quá khứ người khác kể rõ, An Cẩn không đợi Lam Mạt Lê phản ứng, trực tiếp mở miệng thì muốn cô rời khỏi.
Nếu như trước đây quan hệ của họ phức tạp như vậy, như vậy thì bây giờ, đứt đoạn mất sạch rồi, dù sao, cô chắc cũng là không muốn cùng chính mình có quan hệ nữa.
Tuy não là suy nghĩ bình tĩnh như thế, nhưng nội tâm lại truyền đến lôi kéo một chút, làm cô có chút khó chịu.
"Cẩn.."
"Hi, tôi muốn tắm rửa."
Nhìn An Cẩn hào phóng vén chăn lên, không một chút dáng dấp che giấu nào, Lam Mạt Lê chỉ cảm thấy lòng không ngừng trầm xuống, An Cẩn thật sự không để ý, cả thân thể của mình bị nhìn sạch cũng không để ý.
Mà đối với dấu hôn linh tinh trên người An Cẩn, Lạc Dư Hi chỉ là nhìn mấy lần, lời gì cũng không hỏi không nói, chỉ là mỉm cười, an toàn đỡ lấy nàng đến phòng tắm, toàn bộ hành trình cũng không nhìn Lam Mạt Lê một chút
Cô ấy biết Lam Mạt Lê, cũng biết Lam Mạt Lê trong miệng An Cẩn, càng biết người Lam Mạt Lê chân chính yêu là ai.
Nhưng cô ấy lựa chọn không nói.
Một người mà ngay cả mình yêu cũng phân biệt không rõ, còn không ngừng thương tổn người yêu mình, cho dù là người kia đê tiện vô liêm sỉ, nhưng đó cũng là chính mình lựa chọn bị ràng buộc, không phải sao?
Trách thì trách chính mình quá mức nhỏ yếu, dễ dàng bị người ta tóm lấy nhược điểm.
Lam Mạt Lê không ngừng bị lời của An Cẩn ngăn chặn, chỉ có thể trơ mắt nhìn An Cẩn, nhìn nàng được người dắt đi, nhìn nàng dựa vào ở trong lồng ngực người khác, sau đó thấy được bóng lưng trần trụi của nàng, cũng nhìn thấy vết sẹo của nàng.
Một khắc đó, trong nháy mắt đó, cho dù có lời nói nhiều hơn nữa, cho dù có nghiều suy nghĩ kéo lấy An Cẩn, Lam Mạt Lê cũng chỉ có thể đưa tay, một câu nói cũng không cách nào nói ra, trợn to mắt nhìn vết sẹo kia, quên mất động tác, quên mất ngôn ngữ.
Vết sẹo kia..
Vết sẹo đó nên là tồn tại trên xương vai của Trình Cẩm U, vì sao lại ở trên người An Cẩn?
Không..
Không đúng..
Có phải là ở đâu xảy ra sai lầm..
Có phải là chỗ nào sai lầm..
Cô muốn đi hỏi rõ ràng, cô muốn đi tìm Trình Cẩm U, cô muốn tìm nàng ấy, muốn hỏi rõ ràng chuyện năm đó..
Trong đầu hỗn loạn tưng bừng, Lam Mạt Lê vội vàng mặc quần áo tử tế, cầm lấy đồ vật của chính mình thì ra cửa phòng bệnh.
Dọc theo đường đi, Lam Mạt Lê không ngừng nhớ lại tai nạn năm đó, cô nhớ được rất rõ ràng, một ngày kia, họ là ở xã đoàn đi chơi trong tết thanh minh, cô gắng gượng không thoải mái cũng phải đi theo, kết quả gặp mưa to, cô giữa lúc hoảng thần bước chân đạp hụt, Trình Cẩm U vì kéo lấy chính mình, lại theo chính mình đồng thời ngã xuống, hai người ở phía dưới rất lâu, vừa lạnh vừa đói, cuối cùng cô nóng rần lên, mê man, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, thời gian trôi qua bao lâu cũng không biết, chỉ nhớ rõ người cõng lấy chính mình, có bao nhiêu ôn nhu, hơi thở trên người có bao nhiêu khiến người an tâm..
Hơi thở..
Khi đó hơi thở của người kia không giống là mùi thơm dịu mang theo trên người Trình Cẩm U, giống như..
Mùi hương lạnh lạnh của An Cẩn..
Sao lại thế? Cô rõ ràng nhớ được ngày đó, An Cẩn là phải đi nước ngoài thăm An Kính mới đúng..
Nàng làm sao có khả năng sẽ xuất hiện tại chỗ đó..
Làm sao có khả năng..
Đúng lúc như vậy thì ở đó..
Còn cứu mình và Trình Cẩm U?
Chẵng lẽ..
ngày đó nàng không có lên máy bay?
Làm sao có khả năng..
Không thể nào..
An Cẩn làm sao có khả năng sẽ làm như vậy..
Nàng làm sao có khả năng..
Sẽ kích động như vậy..
Hết chương 25.