4.
Sự thật thì Giang Tự nói cũng không sai.
Tôi không có bằng cấp. Nếu như rời xa anh thì tôi chỉ có thể bắt đầu từ con số 0.
Làm một ít công việc tay chân để kiếm sống.
Nhưng ngày hôm sau, tôi vẫn nộp đơn xin nghỉ việc.
Đôi mắt Giang Tự hiện lên một chút kinh ngạc, rất nhanh bị thay thế bằng nụ cười.
"Ghen đến mức này sao?"
"Sao lại chia tay? Sao lại muốn từ chức?"
Tôi thu dọn đống quần áo và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày của mình, xách vali lên chuẩn bị rời đi.
Anh chặn đường đẩy tôi vào góc tường.
Khẽ thở dài một tiếng.
"Được rồi, đừng náo loạn nữa có được không?"
"Lát nữa phải quay phim. Giúp anh lựa quần áo nhé?"
Tôi biết rằng đây là tín hiệu Giang Tự đang xuống nước.
Ba năm nay, mỗi lần anh làm tôi tức giận, mỗi lần dỗ dành tôi thì anh sẽ nói:
"Ngoan, đừng gây chuyện nữa."
Giống như đang đối xử với sủng vật của riêng mình.
"Em thích anh mặc màu xanh đúng không?"
Anh xoa nhẹ đầu tôi, cố giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Dùng hơi thở của bản thân thì thầm vào tai tôi:
"Vẫn còn sớm, chúng ta vào phòng ngủ nha?"
"..."
Tại sao anh chỉ luôn nghĩ về điều này vậy? Tôi không thể kìm chế được nữa mà nôn trước mặt anh.
Gương mặt của Giang Tự bỗng chốc trở nên khó coi.
Nhưng lại không tiện bộc phát
Chỉ có thể bất lực vỗ nhẹ vào lưng tôi.
"Đau dạ dày sao? Hôm qua đi bệnh viện về không uống thuốc?"
Giọng nói rất nhẹ nhàng.
Nếu không phải tối hôm qua anh cười nói, nếu có con thì sẽ phá đi.
Thì tôi thực sự có thể đã rơi vào tay giặc và nói ngay với anh rằng tôi đang mang thai.
Lúc này chuông cửa lại vang lên
Các nhân viên xách túi lớn túi nhỏ đứng ở trước cửa.
Tiểu Vương đưa bữa sáng cho tôi, bắt đầu nói chuyện phiếm.
"Chị Ninh, chị có biết hôm nay quay phim đã bị đổi thành buổi chụp ảnh CP chưa?"
"Chủ đầu tư muốn cọ nhiệt, muốn là người đầu tiên tuyên bố mối quan hệ sau khi công khai."
Tôi tựa người vào quầy bar uống một cốc nước, tiện tay đút miếng bánh sandwich vào lò nướng.
Cơn buồn nôn trong người rốt cuộc cũng được dập tắt.
"Biết. Nhưng đã không liên quan đến chị nữa rồi."
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Tiểu Vương, tôi vỗ vai cậu ấy.
"Chị xin từ chức rồi."
Những lời này vừa vặn lọt vào tai của người nào đó đang trang điểm.
Vốn dĩ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên mở ra, có chút tức giận.
Thật là, tôi cũng đã đề nghị rời đi hết lần này đến lần khác.
Giang Tự sớm đã phiền chán lắm rồi.
Anh lạnh lùng gạt tay thợ trang điểm ra.
"Sầm Ninh, anh không đồng ý, em nghe không hiểu sao?"
Ừ, là không đồng ý.
Không đồng ý để tôi từ chức, không đồng ý tôi nói lời chia tay.
Thậm chí cũng không đồng ý cho tôi có một đứa con.
Thật là độc đoán.
Anh đứng dậy đi về phía tôi, Tiểu Vương sợ đến mức đứng cách xa chúng tôi ba mét.
"Em là đang muốn chọc giận anh đúng không?"
Nhìn thì giống như anh đang lấy bánh sandwich ở trong lò nướng nhưng thực ra tay của tên đàn ông này đang véo mạnh vào eo tôi.
Anh lại hạ giọng xuống nói:
"Sầm Ninh, có phải anh đối xử với em quá tốt rồi đúng không?"
"Cho nên em mới kiêu ngạo như thế?"
"..."
Không có cách nào để nói chuyện tiếp.
Tôi bình tĩnh rời khỏi anh nhưng lại bị nắm chặt cổ tay.
Sức chịu đựng của anh đã đạt tới giới hạn.
"Không sao, em không đi làm cũng được. Anh sẽ nuôi em."
"Nhưng đừng mang cảm xúc cá nhân vào công việc có được không?"
Tiểu Vương thò đầu ra nhìn chúng tôi.
Tôi cười gượng, tách mình ra khỏi Giang Tự.
"Được rồi."
Bối cảnh quay phim vẫn chưa được dọn dẹp nên tôi đứng ở một bên lựa quần áo cho Giang Tự.
Liếc mắt qua thì thấy Chu Vãn Vãn như có như không đang chuyển động cơ thể dựa vào người anh.
Giang Tự vẫn đang nhìn tôi, cánh tay của anh như cố ý đặt lên vai cô ta.
Chu Vãn Vãn mỉm cười ngọt ngào.
Toàn bộ phim trường ăn cơm chó đến sung sướng.
Tôi cười tự giễu rời khỏi phim trường.
Không biết qua bao lâu, phía sau vang lên giọng nói quen thuộc:
"Đứng ở đây nhìn gì thế?"
Giang Tự đốt điếu thuốc làm tôi vô thức lấy tay che mũi.
Anh giả vờ như không thấy, cười lạnh một tiếng:
"Em vẫn còn tức giận sao?"
"Từ tối hôm qua đến bây giờ anh vẫn không hiểu lý do tại sao em cứ luôn đòi rời khỏi anh?"
5.
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì một hương thơm xộc đến.
Nồng nặc đến mức làm tôi thấy phản cảm, vội vàng che miệng chạy đi wc.
Chu Vãn Vãn trừng mắt nhìn tôi, nhỏ giọng kêu Giang Tự trở về.
Lúc súc miệng, có một bịch khăn giấy được đưa tới.
Là Tiểu Vương.
Cậu làm ra vẻ mặt thân thiện.
"Chị Ninh, chị có cần đi bệnh viện không?"
Tôi khoác khoác tay, sửa soan lại một chút rồi đi đến phim trường.
Lúc này Chu Vãn Vãn đang ôm lấy cổ Giang Tự.
Đôi môi đỏ mọng kia đang dán lên gò má anh.
Trong lòng tôi đau đớn, ngay cả tâm tư cũng bắt đầu hốt hoảng.
Tôi liền nghĩ tới cuộc đời đen tối trước kia.
Giang Tự là ánh sáng duy nhất trong khoảng trời đen tối của tôi.
Lúc Chu Vãn Vãn cướp mất cây dù của tôi, anh sẽ mỉm cười vươn tay ra hỏi tôi có muốn cùng đi với anh không.
Lúc Chu Vãn Vãn xé mất vở bài tập tiếng anh của tôi, anh sẽ thoải mái đứng lên đi theo tôi ra ngoài cùng nhau đứng phạt.
Lúc Chu Vãn Vãn nhấc chân đạp vào bụng của tôi, là anh kéo tôi dậy rồi ôm lấy tôi, ở bên tai không ngừng an ủi.
"Sầm Ninh, đừng sợ."
"Anh sẽ mãi mãi bảo vệ em."
"Anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em."
Người đối xử tốt với tôi như vậy.
Bây giờ đang ở bên cạnh cái người đánh tôi lúc trước.
Ngay cả hôn cô ta anh cũng không từ chối.
Thật là châm chọc mà.
Buổi tối Giang Tự và Chu Vãn Vãn cùng nhau tham gia ghi hình một chương trình tạp kỹ.
Tôi lái xe trở về nhà anh, thu dọn hết tất cả đồ đạc của mình.
Toàn bộ đem về căn phòng trọ đơn sơ.
Tôi đã đặt lịch hẹn một tuần sau sẽ đi ph.á th.ai.
Đem tất cả cách thức liên lạc với Giang Tự cho vào danh sách đen.
Làm xong hết tất cả, tôi co rúc ngồi ở trong góc khóc không thành tiếng.
Tôi đang tạm biệt với nguồn ánh sáng duy nhất của đời tôi.
Giang Tự.
Em sẽ không thích anh nữa.
Lúc khóc đến không thở nỗi nữa, trước mặt tôi xuất hiện một đôi giày màu trắng.
Tôi dùng đôi mắt đỏ hoe vì khóc nhìn anh làm anh kinh ngạc mất vài giây.
"Anh đi cùng Chu Vãn Vãn khiến em đau lòng đến vậy sao?"
Tôi không hỏi Giang Tự làm thế nào mà vào được đây.
Căn phòng này là lúc trước khi mới bắt đầu làm trợ lý cho anh, là anh giúp tôi xem qua.
Đánh thêm một chìa khóa dự phòng cũng không có gì là kỳ lạ.
Anh ngồi xổm xuống, vẻ mặt tràn đầy không nỡ dùng bàn tay lau nước mắt của tôi.
"Sau khi hợp đồng kết thúc, chúng ta kết hôn đi có được không?"
Lại là giọng điệu thỏa hiệp này.
Nếu như là trước kia. tôi sẽ rất vui vẻ ôm lấy anh.
Bởi vì đã ba năm tôi không được thấy ánh sáng rồi, tựa như con chuột cống trốn ở dưới cống.
Tôi cũng muốn làm một người bình thường, tán tỉnh một lúc rồi công khai yêu nhau.
Nhưng giờ đây tôi lại quay mặt đi chỗ khác không để cho anh động đến tôi.
"Em nói là chia tay. Giang ảnh đế một chữ cũng nghe không hiểu sao?"
"Sầm Ninh!"
Lúc tức giận Giang Tự sẽ rất đáng sợ.
Ngay cả khi hôn cũng mang theo ý tứ trả thù.
"Buông ra --"
Ngón tay xẹt qua xương quai xnah của tôi.
"Không buông."
"Anh đã nói rồi, chúng ta sẽ kết hôn với nhau."
"Rốt cuộc em muốn gây sự cái gì đây?"
Tôi đang gây sự cái gì.
Giang Tự, anh thật sự không biết sao?
6.
Thời điểm Giang Tự tức giận thì sẽ không thương tiếc tôi.
Bụng tôi hình như đang đau lên, tôi chống tay lên tường đi vào wc kiểm tra.
Không phát hiện vết máu mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi ngồi bên cạnh bồn tắm, đờ người ra nhìn chằm chằm vào tường.
Nhớ đến cái đêm cùng Giang Tự chính thức xác nhận mối quan hệ.
Cao hứng nhảy cẫng lên.
Sao có thể tưởng tượng được người là ánh sáng trong cuộc đời mình, người duy nhất đối xử tốt với mình.
Đứng ở trước mặt mình nói:
"Sầm Ninh, mỗi ngày em đều ở trước mặt anh lắc lư."
"Làm sao bây giờ đây? Hình như anh có chút thích em rồi."
Lúc đó tôi còn rất tự ti, cảm thấy rất chán nản.
Có chỗ nào xứng với ảnh đế đỉnh lưu vạn người mê này chứ.
Nhìn dáng vẻ anh phiền não, tôi gấp đến mức ăn nói loạn xạ:
"Nếu không, nếu không... Anh điều em đi chỗ khác đi."
Nói một câu rất ngu có đúng không?
Anh cười khẽ một tiếng, như là bị tôi chọc cười.
Bên trong phòng hóa trang không có ai, giơ tay lên nhéo nhéo gương mặt tôi.
"Thật đáng yêu, thả ra ngoài bị người khác bắt nạt thì phải làm sao đây?"
Anh hơi cúi người xuống, hai tay chống lên bàn, đem cả người tôi khóa chặt bên trong.
"Sầm Ninh, điều quan trọng ở đây là --"
"Anh thích em."
Nhìn cái nhan sắc vạn người mê này ở khoảng cách gần, tôi không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Anh cười cười tháo cây kẹo mút, hứng thú miêu tả từng chút từng chút môi tôi.
Sau đó cúi đầu xuống hôn tôi.
"Thật ngọt."
"Sầm Ninh, tới lượt em."
Anh đưa kẹo cho tôi, chỉ vào đôi môi mình, để cho tôi học theo dáng vẻ của anh...
Nhưng có vẻ như anh chịu không nổi.
Ôm lấy eo tôi hôn thật sâu.
"Đây là trao đổi tín vật."
"Bạn gái à, đừng có quỵt nợ đó."
Giang Tự rất biết chơi trò lãng mãn, tín vật lúc chúng tôi xác định mối quan hệ, là nụ hôn.
Bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật ngây thơ.
Ngoài cửa phòng tắm vang lên tiếng bước chân, kéo suy nghĩ của tôi trở về.
Giang Tự thấy tôi không mang dép, liền cau mày.
Ôm lấy tôi đặt lên giường.
"Coi chừng bị cảm lạnh."
Tôi chui vào chăn, buồn bực trùm kín đầu.
Lát sau trên đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dài bất đắc dĩ.
"Sầm Ninh, anh chỉ có mỗi em thôi. Vẫn luôn thích em mà."
"Chúng ta làm hòa đi có được không? Đừng tức giận với anh nữa mà."
Thật kỳ lạ.
Giây phút Giang Tự nói thích tôi.
Vậy mà một chút vui sướng tôi cũng không có.
4.
Sự thật thì Giang Tự nói cũng không sai.
Tôi không có bằng cấp. Nếu như rời xa anh thì tôi chỉ có thể bắt đầu từ con số 0.
Làm một ít công việc tay chân để kiếm sống.
Nhưng ngày hôm sau, tôi vẫn nộp đơn xin nghỉ việc.
Đôi mắt Giang Tự hiện lên một chút kinh ngạc, rất nhanh bị thay thế bằng nụ cười.
"Ghen đến mức này sao?"
"Sao lại chia tay? Sao lại muốn từ chức?"
Tôi thu dọn đống quần áo và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày của mình, xách vali lên chuẩn bị rời đi.
Anh chặn đường đẩy tôi vào góc tường.
Khẽ thở dài một tiếng.
"Được rồi, đừng náo loạn nữa có được không?"
"Lát nữa phải quay phim. Giúp anh lựa quần áo nhé?"
Tôi biết rằng đây là tín hiệu Giang Tự đang xuống nước.
Ba năm nay, mỗi lần anh làm tôi tức giận, mỗi lần dỗ dành tôi thì anh sẽ nói:
"Ngoan, đừng gây chuyện nữa."
Giống như đang đối xử với sủng vật của riêng mình.
"Em thích anh mặc màu xanh đúng không?"
Anh xoa nhẹ đầu tôi, cố giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Dùng hơi thở của bản thân thì thầm vào tai tôi:
"Vẫn còn sớm, chúng ta vào phòng ngủ nha?"
"..."
Tại sao anh chỉ luôn nghĩ về điều này vậy? Tôi không thể kìm chế được nữa mà nôn trước mặt anh.
Gương mặt của Giang Tự bỗng chốc trở nên khó coi.
Nhưng lại không tiện bộc phát
Chỉ có thể bất lực vỗ nhẹ vào lưng tôi.
"Đau dạ dày sao? Hôm qua đi bệnh viện về không uống thuốc?"
Giọng nói rất nhẹ nhàng.
Nếu không phải tối hôm qua anh cười nói, nếu có con thì sẽ phá đi.
Thì tôi thực sự có thể đã rơi vào tay giặc và nói ngay với anh rằng tôi đang mang thai.
Lúc này chuông cửa lại vang lên
Các nhân viên xách túi lớn túi nhỏ đứng ở trước cửa.
Tiểu Vương đưa bữa sáng cho tôi, bắt đầu nói chuyện phiếm.
"Chị Ninh, chị có biết hôm nay quay phim đã bị đổi thành buổi chụp ảnh CP chưa?"
"Chủ đầu tư muốn cọ nhiệt, muốn là người đầu tiên tuyên bố mối quan hệ sau khi công khai."
Tôi tựa người vào quầy bar uống một cốc nước, tiện tay đút miếng bánh sandwich vào lò nướng.
Cơn buồn nôn trong người rốt cuộc cũng được dập tắt.
"Biết. Nhưng đã không liên quan đến chị nữa rồi."
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Tiểu Vương, tôi vỗ vai cậu ấy.
"Chị xin từ chức rồi."
Những lời này vừa vặn lọt vào tai của người nào đó đang trang điểm.
Vốn dĩ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên mở ra, có chút tức giận.
Thật là, tôi cũng đã đề nghị rời đi hết lần này đến lần khác.
Giang Tự sớm đã phiền chán lắm rồi.
Anh lạnh lùng gạt tay thợ trang điểm ra.
"Sầm Ninh, anh không đồng ý, em nghe không hiểu sao?"
Ừ, là không đồng ý.
Không đồng ý để tôi từ chức, không đồng ý tôi nói lời chia tay.
Thậm chí cũng không đồng ý cho tôi có một đứa con.
Thật là độc đoán.
Anh đứng dậy đi về phía tôi, Tiểu Vương sợ đến mức đứng cách xa chúng tôi ba mét.
"Em là đang muốn chọc giận anh đúng không?"
Nhìn thì giống như anh đang lấy bánh sandwich ở trong lò nướng nhưng thực ra tay của tên đàn ông này đang véo mạnh vào eo tôi.
Anh lại hạ giọng xuống nói:
"Sầm Ninh, có phải anh đối xử với em quá tốt rồi đúng không?"
"Cho nên em mới kiêu ngạo như thế?"
"..."
Không có cách nào để nói chuyện tiếp.
Tôi bình tĩnh rời khỏi anh nhưng lại bị nắm chặt cổ tay.
Sức chịu đựng của anh đã đạt tới giới hạn.
"Không sao, em không đi làm cũng được. Anh sẽ nuôi em."
"Nhưng đừng mang cảm xúc cá nhân vào công việc có được không?"
Tiểu Vương thò đầu ra nhìn chúng tôi.
Tôi cười gượng, tách mình ra khỏi Giang Tự.
"Được rồi."
Bối cảnh quay phim vẫn chưa được dọn dẹp nên tôi đứng ở một bên lựa quần áo cho Giang Tự.
Liếc mắt qua thì thấy Chu Vãn Vãn như có như không đang chuyển động cơ thể dựa vào người anh.
Giang Tự vẫn đang nhìn tôi, cánh tay của anh như cố ý đặt lên vai cô ta.
Chu Vãn Vãn mỉm cười ngọt ngào.
Toàn bộ phim trường ăn cơm chó đến sung sướng.
Tôi cười tự giễu rời khỏi phim trường.
Không biết qua bao lâu, phía sau vang lên giọng nói quen thuộc:
"Đứng ở đây nhìn gì thế?"
Giang Tự đốt điếu thuốc làm tôi vô thức lấy tay che mũi.
Anh giả vờ như không thấy, cười lạnh một tiếng:
"Em vẫn còn tức giận sao?"
"Từ tối hôm qua đến bây giờ anh vẫn không hiểu lý do tại sao em cứ luôn đòi rời khỏi anh?"
5.
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì một hương thơm xộc đến.
Nồng nặc đến mức làm tôi thấy phản cảm, vội vàng che miệng chạy đi wc.
Chu Vãn Vãn trừng mắt nhìn tôi, nhỏ giọng kêu Giang Tự trở về.
Lúc súc miệng, có một bịch khăn giấy được đưa tới.
Là Tiểu Vương.
Cậu làm ra vẻ mặt thân thiện.
"Chị Ninh, chị có cần đi bệnh viện không?"
Tôi khoác khoác tay, sửa soan lại một chút rồi đi đến phim trường.
Lúc này Chu Vãn Vãn đang ôm lấy cổ Giang Tự.
Đôi môi đỏ mọng kia đang dán lên gò má anh.
Trong lòng tôi đau đớn, ngay cả tâm tư cũng bắt đầu hốt hoảng.
Tôi liền nghĩ tới cuộc đời đen tối trước kia.
Giang Tự là ánh sáng duy nhất trong khoảng trời đen tối của tôi.
Lúc Chu Vãn Vãn cướp mất cây dù của tôi, anh sẽ mỉm cười vươn tay ra hỏi tôi có muốn cùng đi với anh không.
Lúc Chu Vãn Vãn xé mất vở bài tập tiếng anh của tôi, anh sẽ thoải mái đứng lên đi theo tôi ra ngoài cùng nhau đứng phạt.
Lúc Chu Vãn Vãn nhấc chân đạp vào bụng của tôi, là anh kéo tôi dậy rồi ôm lấy tôi, ở bên tai không ngừng an ủi.
"Sầm Ninh, đừng sợ."
"Anh sẽ mãi mãi bảo vệ em."
"Anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em."
Người đối xử tốt với tôi như vậy.
Bây giờ đang ở bên cạnh cái người đánh tôi lúc trước.
Ngay cả hôn cô ta anh cũng không từ chối.
Thật là châm chọc mà.
Buổi tối Giang Tự và Chu Vãn Vãn cùng nhau tham gia ghi hình một chương trình tạp kỹ.
Tôi lái xe trở về nhà anh, thu dọn hết tất cả đồ đạc của mình.
Toàn bộ đem về căn phòng trọ đơn sơ.
Tôi đã đặt lịch hẹn một tuần sau sẽ đi ph.á th.ai.
Đem tất cả cách thức liên lạc với Giang Tự cho vào danh sách đen.
Làm xong hết tất cả, tôi co rúc ngồi ở trong góc khóc không thành tiếng.
Tôi đang tạm biệt với nguồn ánh sáng duy nhất của đời tôi.
Giang Tự.
Em sẽ không thích anh nữa.
Lúc khóc đến không thở nỗi nữa, trước mặt tôi xuất hiện một đôi giày màu trắng.
Tôi dùng đôi mắt đỏ hoe vì khóc nhìn anh làm anh kinh ngạc mất vài giây.
"Anh đi cùng Chu Vãn Vãn khiến em đau lòng đến vậy sao?"
Tôi không hỏi Giang Tự làm thế nào mà vào được đây.
Căn phòng này là lúc trước khi mới bắt đầu làm trợ lý cho anh, là anh giúp tôi xem qua.
Đánh thêm một chìa khóa dự phòng cũng không có gì là kỳ lạ.
Anh ngồi xổm xuống, vẻ mặt tràn đầy không nỡ dùng bàn tay lau nước mắt của tôi.
"Sau khi hợp đồng kết thúc, chúng ta kết hôn đi có được không?"
Lại là giọng điệu thỏa hiệp này.
Nếu như là trước kia. tôi sẽ rất vui vẻ ôm lấy anh.
Bởi vì đã ba năm tôi không được thấy ánh sáng rồi, tựa như con chuột cống trốn ở dưới cống.
Tôi cũng muốn làm một người bình thường, tán tỉnh một lúc rồi công khai yêu nhau.
Nhưng giờ đây tôi lại quay mặt đi chỗ khác không để cho anh động đến tôi.
"Em nói là chia tay. Giang ảnh đế một chữ cũng nghe không hiểu sao?"
"Sầm Ninh!"
Lúc tức giận Giang Tự sẽ rất đáng sợ.
Ngay cả khi hôn cũng mang theo ý tứ trả thù.
"Buông ra --"
Ngón tay xẹt qua xương quai xnah của tôi.
"Không buông."
"Anh đã nói rồi, chúng ta sẽ kết hôn với nhau."
"Rốt cuộc em muốn gây sự cái gì đây?"
Tôi đang gây sự cái gì.
Giang Tự, anh thật sự không biết sao?
6.
Thời điểm Giang Tự tức giận thì sẽ không thương tiếc tôi.
Bụng tôi hình như đang đau lên, tôi chống tay lên tường đi vào wc kiểm tra.
Không phát hiện vết máu mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi ngồi bên cạnh bồn tắm, đờ người ra nhìn chằm chằm vào tường.
Nhớ đến cái đêm cùng Giang Tự chính thức xác nhận mối quan hệ.
Cao hứng nhảy cẫng lên.
Sao có thể tưởng tượng được người là ánh sáng trong cuộc đời mình, người duy nhất đối xử tốt với mình.
Đứng ở trước mặt mình nói:
"Sầm Ninh, mỗi ngày em đều ở trước mặt anh lắc lư."
"Làm sao bây giờ đây? Hình như anh có chút thích em rồi."
Lúc đó tôi còn rất tự ti, cảm thấy rất chán nản.
Có chỗ nào xứng với ảnh đế đỉnh lưu vạn người mê này chứ.
Nhìn dáng vẻ anh phiền não, tôi gấp đến mức ăn nói loạn xạ:
"Nếu không, nếu không... Anh điều em đi chỗ khác đi."
Nói một câu rất ngu có đúng không?
Anh cười khẽ một tiếng, như là bị tôi chọc cười.
Bên trong phòng hóa trang không có ai, giơ tay lên nhéo nhéo gương mặt tôi.
"Thật đáng yêu, thả ra ngoài bị người khác bắt nạt thì phải làm sao đây?"
Anh hơi cúi người xuống, hai tay chống lên bàn, đem cả người tôi khóa chặt bên trong.
"Sầm Ninh, điều quan trọng ở đây là --"
"Anh thích em."
Nhìn cái nhan sắc vạn người mê này ở khoảng cách gần, tôi không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Anh cười cười tháo cây kẹo mút, hứng thú miêu tả từng chút từng chút môi tôi.
Sau đó cúi đầu xuống hôn tôi.
"Thật ngọt."
"Sầm Ninh, tới lượt em."
Anh đưa kẹo cho tôi, chỉ vào đôi môi mình, để cho tôi học theo dáng vẻ của anh...
Nhưng có vẻ như anh chịu không nổi.
Ôm lấy eo tôi hôn thật sâu.
"Đây là trao đổi tín vật."
"Bạn gái à, đừng có quỵt nợ đó."
Giang Tự rất biết chơi trò lãng mãn, tín vật lúc chúng tôi xác định mối quan hệ, là nụ hôn.
Bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật ngây thơ.
Ngoài cửa phòng tắm vang lên tiếng bước chân, kéo suy nghĩ của tôi trở về.
Giang Tự thấy tôi không mang dép, liền cau mày.
Ôm lấy tôi đặt lên giường.
"Coi chừng bị cảm lạnh."
Tôi chui vào chăn, buồn bực trùm kín đầu.
Lát sau trên đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dài bất đắc dĩ.
"Sầm Ninh, anh chỉ có mỗi em thôi. Vẫn luôn thích em mà."
"Chúng ta làm hòa đi có được không? Đừng tức giận với anh nữa mà."
Thật kỳ lạ.
Giây phút Giang Tự nói thích tôi.
Vậy mà một chút vui sướng tôi cũng không có.