Tiêu Chiến không sửa được thói quen này, không đến đúng giờ thì căn bản không ngồi dậy nổi. Khi trời còn mờ sáng đã tỉnh dậy một lần, bên cạnh loạt xoạt, là Vương Nhất Bác rời giường mặc y phục. Y mơ mơ màng màng, mắt nhắm nghiền không mở ra được, tay khoác lên bên gối, cảm giác một góc y phục lướt qua lòng bàn tay ngưa ngứa, y hít nhẹ một tiếng, lại chui rúc trong chăn.
Trong cơn buồn ngủ mơ màng, y nghe loáng thoáng giọng Vương Nhất Bác.
"Vào đi."
Y phục hắn chỉnh tề, chuẩn bị vào tảo triều. Bởi vì chuyện thích khách mấy ngày trước mà cả triều hiện giờ bắt đầu cuồn cuộn sóng ngầm, bầu không khí trong cung nhìn bằng mắt thường cũng thấy nghiêm trọng. Nếu không có mặt, Việt Đế vốn đa nghi, lại thêm chuyện này, không ai biết hắn sẽ nghĩ gì, có tính toán gì không, vì vậy các bè phái trong triều gần đây đều thận trọng từ lời nói đến việc làm, cẩn thận vẫn hơn.
Vương Nhất Bác mở cửa, tiểu gia hỏa đã chờ sẵn, thân trước phủ trên đất, đuôi ở phía cuối vung qua vung lại, tạo thành tư thế chuẩn bị săn mồi, cửa vừa mở ra, nó bỗng dưng nhảy lên lao thẳng đến, bị Vương Nhất Bác đưa tay xua đuổi, thập phần chê bai xách lên trong tay, dự định hất ra.
Đan Đan ngược lại không phối hợp, liên tục vặn vẹo trong tay hắn, chuông nhỏ theo đó dao động, đinh đinh vang lên không ngừng, rất nhanh đánh thức Tiêu Chiến đang nằm trên giường.
"Có chuyện gì vậy..."
Thanh âm kèm giọng mũi mềm mại.
Nghe tiếng y, Đan Đan càng kích động hơn, liều mạng muốn giãy khỏi tay Vương Nhất Bác, gào ô ô nghe vô cùng thê thảm, giống như bị ngược đãi. Tiêu Chiến vẫn còn mơ màng, thân thể đã theo bản năng ngồi dậy, "Đừng bắt nạt nó, điện hạ..."
Vương Nhất Bác nói: "Ta không hề bắt nạt nó."
Đang nói chuyện, hổ con thấy có sơ hở, dùng sức bịch bịch thoát khỏi tay hắn. Tiêu Chiến bên kia vừa ngồi dậy đã bị Đan Đan bổ nhào đến đành phải nằm xuống, y vui vẻ cọ cọ nó, râu hổ thô ráp cọ đến cọ đi trên mặt, ngưa ngứa khiến y nhịn không được cười, "Đừng nháo..."
Sáng sớm thế này, mặt Vương Nhất Bác so với y phục hắn còn đen hơn.
Tiêu Chiến ôm Đan Đan một lần nữa ngồi dậy, vẫn là dáng vẻ buồn ngủ mơ màng, đuôi mắt phiếm hồng, suối tóc xõa đầy vai, đến mỉm cười cũng tràn ngập dáng vẻ kiều diễm khi vừa thức giấc.
"Điện hạ sắp đi rồi sao?"
Y vừa nói vừa cầm chân trước của Đan Đan giơ lên huơ huơ, dịu dàng nói: "Vậy cùng từ biệt điện hạ nào, điện hạ khổ cực rồi."
—— không thể không nói, về chuyện làm cách nào để dỗ hắn, Tiêu Chiến đúng là đã tìm ra rồi. Bộ dạng này khiến ai cũng không hà khắc nổi, huống hồ Vương Nhất Bác đường đường là Thái tử điện hạ, nếu thật sự tính toán với hổ con thì có chút mất phẩm giá. Hắn lập tức thu hồi ánh mắt, nói: "Một lát nữa ta sẽ cho Lý Uy đưa dược đến."
Phương thuốc hôm qua Tiêu Chiến kê đã ổn, chỉ cần bốc theo là được.
Tiêu Chiến gật đầu.
Vẫn còn sớm, cách thời gian thường ngày y rời giường rất dài, sau khi Vương Nhất Bác rời đi, y rất nhanh lại buồn ngủ, nằm xuống chuẩn bị ngủ thêm một lát.
Bên giường vẫn còn chút hơi ấm, y nhích đến phía ấy tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại. Đan Đan nằm trên đệm dần yên tĩnh, cuộn tròn, không cử động nữa.
Trên bàn chỉ còn ngọn đèn đồng nho nhỏ, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt trong phòng, dưới sắc trời lờ mờ mang đến cảm giác thư thái ấm áp.
Cổ trùng trong cơ thể Mông Triết có hiệu quả rõ rệt, chỉ cách một ngày mà tình trạng đã tốt hơn rất nhiều. Hôm nay sau khi tỉnh lại, hắn rốt cuộc có chút ý thức, không giống lúc trước chưa được bao lâu đã bất tỉnh. Xem ra trùng đã thành công dung hợp vào tâm mạch, nối lại sinh khí cho hắn —— cuối cùng giữ được mạng sống.
Hắn mở mắt ra, đầu đau muốn nứt, cả người vô lực. Ý thức như lơ lửng trong hư không, trì trệ không biết gì, ký ức trong đầu lộn xộn vô cùng, chỉ nhớ rõ bị tra tấn đến ngất đi... Bộ dạng này, có vẻ đã bất tỉnh rất lâu.
"Ngươi tỉnh rồi sao?"
Lúc này, bên cạnh có người hỏi rất khẽ.
Hắn vốn cho rằng mình vẫn còn đang trong ngục tối, nhưng chớp mắt lần nữa lại thấy một người lạ đứng trước mặt, bốn phía có ánh nến yếu ớt, không gian trống trải, hiển nhiên không phải trong ngục; hắn đang nằm trên bàn dài, không còn xiềng xích hay khóa sắt.
Người lạ kia chợt bước đến gần. Nương theo ánh nến mới miễn cưỡng thấy được một gương mặt thanh thoát, toàn thân lấp lánh, không hợp với khung cảnh u ám nơi đây.
Nữ nhân...?
Mông Triết mê man nghĩ.
Nữ nhân ở đâu ra?
Tất nhiên Tiêu Chiến không biết hắn đang nghĩ gì, thấy hắn vẫn mở to mắt đờ ra, lại hỏi: "Đã đỡ hơn chưa?"
"... Ngươi là ai?" Một lát, Mông Triết khàn khàn hỏi.
Giọng hắn trầm dày, có lẽ vì bị thương nên nói không rõ chữ, phải nghe kỹ mới hiểu được. Tiêu Chiến nhẹ nhàng khuấy dược, nói: "Ân nhân cứu mạng của ngươi."
"..." Dù sao cũng là Đại tướng quân chinh chiến sa trường, Mông Triết rất nhanh hiểu được tình hình trước mắt, biết mình hẳn là được người khác cứu ra khỏi ngục. Hắn động đậy thân thể, phát hiện tứ chi bủn rủn vô lực, động nhẹ đã đau nhức bất thường, nhất thời cau mày.
"Thương thế của ta?"
"Rất nặng." Tiêu Chiến nói, "Ta chỉ vừa nối mạch cho ngươi, đừng lộn xộn."
Mông Triết thở mạnh, chốc lát lại hỏi tiếp: "Đây là nơi nào? Rốt cuộc ngươi là ai?"
Từ trên xuống dưới Mông gia vì tội mưu nghịch mà bị diệt môn, hiện chỉ còn một mình hắn, nhưng chẳng qua là vì chưa biết tung tích binh phù. Mạng sống sớm đã gần đến đoạn đầu đài, chỉ khác ở thời điểm hạ đao —— dưới tình huống như vậy, còn ai dám cứu hắn?
Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Chiến trước mặt, trong mắt tràn ngập đề phòng.
Tiêu Chiến vẫn khuấy dược, cũng không nhìn hắn, chỉ nói: "Vừa tỉnh đã nhiều lời như vậy, ngươi không mệt sao."
Vừa dứt lời, dược đã khuấy xong, liền đưa tới.
Người này thoạt nhìn không có ác ý, cũng không có tính công kích, Mông Triết thả lỏng một chút, do dự, nhưng vẫn nhận lấy chén. Hắn không dùng sức được nhiều, chịu đau nghiêng người nâng lưng, tay run run đỡ đáy chén, khó khăn uống hết, Tiêu Chiến đứng một bên thu xếp dược liệu còn thừa, không hề có ý định giúp hắn uống.
Mông Triết khó nhọc uống xong, lại chật vật đưa chén, khàn khàn nói: "Đa tạ cô nương."
"..." Tiêu Chiến khựng lại một chút.
Chuyện này khó trách Mông Triết. Tiêu Chiến một thân bạch y cùng trang sức diễm lệ, cũng không búi tóc, hơn nữa thanh âm nói chuyện rất nhẹ, nhã nhặn gia giáo, lạnh lùng xen lẫn dịu dàng, thoạt nhìn đúng là khiến người khác khó phân biệt, nhiều lắm chỉ nghĩ vóc người cao gầy.
Nhưng Tiêu Chiến cũng chỉ dừng một chút, chẳng biết tại sao không sửa lời hắn, im lặng không lên tiếng tiếp tục thu dọn.
Phát hiện thiếu hai vị thuốc, y liền quay đầu gọi: "Lý Uy."
Lý Uy?
Mông Triết lại giật giật lông mày, cảm giác cái tên này khá quen tai.
Dù sao cũng là thị vệ bên cạnh Thái tử từ bé đến lớn, trong cung rất nhiều người biết Lý Uy, huống chi Mông Triết cũng từng là Đại tướng quân. Hắn hẳn là có ấn tượng, chỉ là không nhớ rõ tên, đến khi Lý Uy xuất hiện, hắn mới nhận ra người này.
Ngữ khí rõ ràng trầm xuống, "... Lý thị vệ."
Hắn ngày thường cũng xem như anh tuấn, tướng mạo thủ lĩnh chuẩn mực, mày kiếm mắt hổ, oai phong nghiêm nghị, cho dù đang bị trọng thương không thể động đậy vẫn tỏa ra khí thế bất khả xâm phạm. Gương mặt lạnh lúc này thật khiến người ta sợ hãi.
Sắc mặt Lý Uy vẫn như thường, cung kính hành lễ: "Mông Tướng quân."
"Đã không còn là Mông Tướng quân." Hắn thản nhiên nói, "Gọi ta Mông Triết là được."
Lý Uy đáp: "Không dám mạo phạm."
Mông Triết không muốn nói nhiều với hắn, trực tiếp hỏi: "Là Thái tử điện hạ cứu ta?"
"Đúng vậy."
"Tại sao."
"Điện hạ tự có suy tính."
Mông Triết cười lạnh.
"Nếu là vì binh phù," hắn thản nhiên nói, "ta nói thẳng, tuyệt đối không thể."
Lý Uy cúi đầu, không biết đáp lời thế nào, chỉ nói: "Vâng."
"Vậy còn ngươi," Mông Triết quay đầu, nhìn sang Tiêu Chiến bên cạnh vẫn đang yên tĩnh bận việc, "Ngươi là ai nữa? Là gì của Thái tử điện hạ?"
Có lẽ hắn và Vương Nhất Bác có khúc mắc không nhỏ, sau khi biết Vương Nhất Bác cứu mình, không chỉ không cảm kích, ngược lại còn thể hiện rõ thái độ chán ghét. Ngay cả với Tiêu Chiến, hắn cũng hoàn toàn không còn khách khí như lúc nãy, ngữ khí lạnh băng.
Tiêu Chiến liếc nhìn hắn, không đáp.
Lý Uy ở bên cạnh Tiêu Chiến ngần ấy thời gian, thấy y có chút phản ứng, bộ dạng này rõ ràng là không muốn đáp lời, liền chắp tay thay y đáp: "Hồi Mông Tướng quân, đây là Tiêu phi nương nương."
Mông Triết nhất thời sửng sốt, "Nương nương?"
Hắn nghi ngờ quan sát, "Đã là nương nương trong cung, tại sao lại xuất hiện ở đây?"
Chờ đã ——
Thái tử cứu hắn ra khỏi ngục, sau đó vị nương nương này trị liệu cho hắn... Nơi này bốn phía trông như mật thất, hiển nhiên là nơi tư mật của Thái tử, mà Lý Uy thân là cận vệ của Thái tử, thoạt nhìn cũng tất cung tất kính với vị nương nương này, cảm giác quen thuộc lạ thường...
Hắn suy nghĩ một hồi, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo là vướng mắc, sau đó là không thể tin được, cuối cùng là tỉnh ngộ ghét bỏ.
Mông Triết hắn chinh chiến sa trường từ bé, tính tình ngay thẳng thuần hậu, chính trực cứng rắn, mắt không chứa được một hạt cát, tất không nhìn nổi những việc dơ bẩn. Một nương nương ở hậu cung sao có thể cùng Thái tử điện hạ làm ra chuyện đồi phong bại tục vô liêm sỉ thế này... Hắn trợn tròn mắt, tuy chưa mở miệng, nhưng ánh mắt chính trực kia rõ ràng khắc ba chữ to —— cẩu nam nữ.
Nếu không phải trong lòng vẫn còn tôn kính thiên tử hoàng thất, sợ là đã trực tiếp phun ra ba chữ này.
Hắn quay đầu nói với Lý Uy: "Vô liêm sỉ!"
Lý Uy: "..."
Tiêu Chiến vẫn đứng ở chỗ cũ, cứ như vậy mặt không đổi sắc nhìn hắn đổi sắc liên tục, dừng một chút, rốt cuộc mở miệng: "Ngươi còn gì muốn nói không? Không thì nên ngâm dược rồi."
Mông Triết hỏi: "Cái gì?"
"Ngâm dược." Tiêu Chiến kiên nhẫn lặp lại, quay đầu đưa một tờ giấy cho Lý Uy, dặn hắn bổ sung những vị thuốc còn thiếu, nấu xong lại đưa thùng tắm đến.
Thời gian này ngày ngày thoa dược, toàn bộ đều dùng loại thượng hạng, vết thương ngoài da của Mông Triết gần như khỏi hẳn. Tuy chỉ còn lại nội thương nhưng cũng là khó chữa trị nhất, e phải phí chút thời gian mới chữa khỏi.
Lúc trước ở Lâu Lan Tiêu Chiến thường xuyên ngâm dược, tuy không biết vùng Trung Nguyên bên này thế nào nhưng y thấy đây là phương thức điều dưỡng ôn hòa hữu hiệu nhất, nên quyết định cho Mông Triết ngâm thử. Có điều lúc trước Mông Triết vẫn luôn bất tỉnh nên không tiện, hiện giờ tỉnh lại rồi, đương nhiên phải thử một lần.
Lý Uy từ trước đến nay nói gì nghe nấy, nhẫn nại chịu khó, không hỏi thêm nhiều. Chưa đầy một lát đã thấy thùng tắm nóng thả dược liệu được đưa tới, trong nháy mắt, toàn bộ mật thất ngập tràn mùi thuốc đông y nóng hổi.
Sắc mặt Mông Triết vô cùng khó coi.
Hắn cũng không muốn được Vương Nhất Bác cứu, nếu có thể, hắn thà rằng hiện tại vẫn đang bị nhốt trong ngục. Nhưng sự tình đã thế này... Hắn đã được Tiêu Chiến kéo khỏi quỷ môn quan, vết thương trên người cũng khỏi hơn phân nửa, lúc này bảo hắn ngoan cố nói không cần thì hắn không tài nào nói được.
Vừa quay đầu, Tiêu Chiến vẫn còn đứng bên cạnh, không nói lời nào.
Lý Uy ở một bên thử nước, nói: "Tướng quân, được rồi."
Thấy Mông Triết bất động, hắn lại nói: "Tướng quân yên tâm, điện hạ là thành tâm muốn cứu ngài."
Cứ thế đợi một lát, đến khi nước không còn ấm nữa, Mông Triết rốt cuộc cũng ngồi dậy.
Đã đến nước này, cứ vướng mắc mãi quả thật không hề sáng suốt, đối với ai cũng không có lợi. Tính tình hắn cương trực nhưng không có nghĩa cứng nhắc như khúc gỗ.
"Xem như ta nợ hắn một mạng." Hắn cứng rắn nói, "Không có nghĩa là ta sẽ cảm kích hắn."
Lý Uy nói: "Thuộc hạ hiểu."
Mông Triết vốn không có ý kiến với chuyện ngâm dược, nếu đã chấp nhận, tất nhiên sẽ nghe theo an bài, nhưng hắn đã đi sang, ngồi vào, chuẩn bị cởi y phục, mà Tiêu Chiến bên kia vẫn không nhúc nhích, không hề có ý định rời đi.
Mông Triết: "Tiêu phi nương nương, có phải người nên tránh đi một lát?"
Nghe vậy, đầu mày Lý Uy giật giật, muốn nói lại thôi.
Tiêu Chiến nói: "Ta phụ trách trị liệu cho ngươi, phải xem ngươi tắm rửa."
Mông Triết giật mình run tay. Tuy rằng nội tâm hắn đã liệt Tiêu phi nương nương này vào hạng người vô liêm sỉ không biết thẹn, nhưng thế nào cũng không ngờ lại lớn mật như vậy, nhất thời im bặt: "Ngươi, ngươi..."
Bộ dạng hắn đỏ mặt nghẹn lời nhìn chằm chằm rốt cuộc khiến Tiêu Chiến buồn cười, y thu hồi ánh mắt, khẽ nở nụ cười. Y cười như thế, Mông Triết căn bản không biết y muốn làm gì, cứ ngồi cứng đờ ở kia, trông rất giống phụ nữ nhà lành bị ác bá đoạt trinh tiết.
Lúc này, Lý Uy phía sau rốt cuộc không nhìn nổi, bất đắc dĩ nói: "Mông Tướng quân tính tình cương trực, nương nương đừng trêu hắn."
Hắn đương nhiên có thể đoán được chuyện gì xảy ra —— ở gần Tiêu Chiến lâu như vậy, cũng bị trêu vài lần, sao lại không biết Tiêu Chiến thỉnh thoảng thích đùa. Nhưng Tiêu Chiến không chủ động vạch trần, xem ra tạm thời không có ý định làm rõ, hắn là thuộc hạ, không nên lắm lời, chỉ có thể thuận theo hứng thú của chủ tử.
Trong lòng rõ ràng, nhưng cũng nhịn không được âm thầm lắc đầu.
Nương nương hiện tại thật đúng là... ngày càng được nuông chiều.