Đúng là giọng nam nhân.
Nghe rất trẻ, vẫn còn dính chút giọng mũi, lại có phần khả ái.
Vừa nghe thanh âm này, Lý Uy sững sờ tại chỗ.
Một lát, hắn thận trọng hỏi: "... Cơ công tử?"
"Ân Sở" kia vẫn vừa chạy vừa gào: "Nuôi hổ lúc nào vậy! A a a đừng cắn ta!!"
Đan Đan nhe răng đuổi theo, hành lang tẩm điện lại lớn, đầu kia bị Lý Uy chặn, hắn chỉ có thể chạy tới chạy lui ở bên này không sao thoát được.
"Kêu nó dừng lại mau! Xuỳ, sao còn đứng trơ ra vậy hả! Mau đuổi nó đi!"
Lý Uy đương nhiên là không dạy được Đan Đan, đúng lúc này, Tiêu Chiến mở cửa gọi Đan Đan vào.
Người nọ chưa kịp hoàn hồn dựa vào tường thở dốc. Tiêu Chiến nhìn thoáng qua, quả thật là mặt của Ân Sở, trên người cũng là y phục màu vàng nhạt mà nàng thường mặc, hơn nữa giọng nói giống nhau như đúc, hoàn toàn có thể biến giả thành thật.
Lúc nãy y vừa kịp nhớ ra mấy ngày trước Vương Nhất Bác từng nói, qua một thời gian ngắn sẽ có vị dịch dung sư đến đây, tên là Cơ Vô.
—— nhìn như vậy, đúng là hắn rồi.
Phương thức chào sân cũng rất khác biệt...
Nghĩ như vậy, y lại nhịn không được nhìn người kia thêm lần nữa. Dù đã biết đây chắc chắn là Ân Sở giả, nhưng liếc mắt nhìn qua vẫn cảm thấy kinh động. Quá giống, quá chân thật, quả nhiên là tài nghệ xuất chúng khiến người ta phải âm thầm thán phục.
Cơ Vô hỏi: "Sao lại nuôi hổ trong tẩm điện?"
Lý Uy lúng túng ho khan, có lẽ hắn cũng không biết trước hôm nay Cơ Vô sẽ đến, nhìn sang Tiêu Chiến, lại nhìn Cơ Vô, nhất thời không biết trả lời thế nào, thấy Cơ Vô trong bộ dạng Ân Sở nhưng giọng nói lại là của nam nhân, cảm giác vô cùng quái dị, đành nhân tiện nói: "Cơ công tử, hay là đổi lại trang phục trước đã?"
Nghe vậy, Cơ Vô cũng hiểu được, "Ừm" một tiếng. Chỉ thấy hắn cúi thấp người, hai tay hơi cong, tự mình dùng sức, vài tiếng sột soạt vang lên, cả người hệt như con rối được giật dây, cứng đờ động đậy vài cái, hắn thẳng người dậy, vóc dáng trở nên cao lớn hơn vừa nãy, ngang bằng với Lý Uy.
... Thuật co xương.
Tiêu Chiến ở bên cạnh nhìn, không lên tiếng.
Lý Uy nói: "Thuộc hạ có vài bộ y phục dự phòng, nếu Cơ công tử không chê có thể thay."
Đương nhiên không thể nào lấy thường phục của Vương Nhất Bác... Chỉ có thể đưa của mình. Cũng may Cơ Vô không khách sáo, đáp "Được" hai tiếng, lại ha ha nói: "Trước lúc đến đây ta cũng không ngờ nhanh như vậy đã phải thay y phục, nên không mang nam trang đến."
Nhân lúc hắn đi thay y phục, Lý Uy giới thiệu sơ lược về người này cho Tiêu Chiến.
Vị Cơ công tử này là Cơ Vô, là bằng hữu thân thiết mấy năm gần đây của điện hạ. Mấy năm trước điện hạ đến Tây Vực tác chiến, trong lúc vây thành mười ngày, điện hạ rời khỏi quân doanh tự mình kiểm tra khu vực xung quanh, vô tình gặp được một vị giang hồ du sĩ, không biết làm quen thế nào, sau đó còn kết thành bằng hữu.
Cơ Vô là năng nhân dị sĩ Tây Vực điển hình, biết bói toán, biết dịch dung, biết giả giọng, biết nhiều thứ hiếm lạ, còn biết các trò vặt trong giang hồ, biết cả chế độc nhưng không tinh thông. Không một ai biết hắn đến từ đâu hay muốn đi đâu, hắn ngao du khắp nơi, không sầu không lo, rất tiêu dao.
Có điều, bản thân chữ "Cơ" đã là một cái họ rất xưa, Lý Uy đoán xuất thân của người này cũng không đơn giản. Hắn tuy lợi hại, nhưng nhiều năm phiêu bạt giang hồ, khó tránh khỏi dính vào các thói xấu... Tỷ như trộm vặt hay ham mê cờ bạc.
Nói đến đây... Thật sự là một lời khó nói hết. Cơ Vô cực kỳ mê đánh bạc, nhưng vận may chẳng ra làm sao. Lẽ ra hắn là thầy bói, đi đánh bạc sẽ có chút ngón nghề gì đó, nhưng mà sự thực lại không như vậy, theo điện hạ nói, hắn đổ mười lần, ít nhất đến tám chín lần thua, nên thường phải dịch dung thành đủ loại người để trốn nợ.
Hắn và điện hạ giao hảo nhiều năm nhưng rất ít khi gặp mặt, chủ yếu là vì hắn không có nơi ở cố định, thích bay nhảy khắp nơi, thỉnh thoảng đến Đại Tấn thì mới viết thư cho điện hạ rồi vào cung gặp. Với năng lực của hắn, ra vào hoàng cung cũng không phải là việc khó gì.
Hơn nữa mỗi lần tới còn sờ mó lấy trộm ít đồ của điện hạ... Có khi là vàng bạc trân bảo, có khi là mấy món đồ chơi quý giá, lấy về đi đánh bạc tiếp. Điện hạ không buồn tính toán với hắn, muốn lấy cứ lấy, ngược lại Thái tử cũng không thiếu tiền, cứ mặc hắn lấy.
Nói đến đây, Lý Uy dặn dò tỉ mỉ: "Nương nương, lát nữa Cơ công tử thay xong, chúng ta ở ngoài thư phòng trò chuyện là được, đừng để Cơ công tử vào tẩm điện."
Đồ đạc bên trong tẩm điện đều rất quý...
Tiêu Chiến nhất thời không nói gì, chỉ gật đầu.
Cơ Vô thay thường phục màu đen, lúc trở ra lại là bộ dạng thanh niên nhẹ nhàng khoan khoái. Ngoài dự tính, khuôn mặt hắn rất thanh tú, nhìn thoáng qua thậm chí có nét trẻ con, cười rộ lên có hai lúm đồng tiền mờ nhạt, đôi mắt rất sáng.
"Nghe nói điện hạ sắp thành thân với Ân tiểu thư, còn định thừa dịp trêu hắn một phen." Cơ Vô nói, "Ta phải vẽ mặt của Ân tiểu thư rất lâu, mà nhanh như vậy đã bị phát hiện, phí công quá đi."
Cũng không biết làm thế nào hắn vào được Đông cung, lại còn đến gần tẩm điện. Lúc này đã qua lâu như vậy mà không ai đuổi theo kiểm tra. Có điều, với năng lực của Cơ Vô... Có lẽ cũng không có gì phải lo lắng.
Lý Uy nói: "Là vì Cơ công tử chưa hiểu tính cách của Ân tiểu thư."
Nói thì nói thế, hắn là hạ nhân, cũng không dám tự ý bình luận tính cách của tiểu thư, chỉ nói một câu như vậy chứ không nói tiếp.
Cơ Vô lại hỏi: "Tính cách? Rốt cuộc làm sao các người phát hiện ra?"
Thấy Lý Uy không đáp, hắn liền dời mắt sang Tiêu Chiến bên cạnh.
Vừa rồi không để ý, lúc này mới có thời gian quan sát. Đánh giá xong, thần sắc hắn thả lỏng hơn chút, dễ dàng nhận ra thân phận của Tiêu Chiến.
"Ngươi là người Lâu Lan?"
Tiêu Chiến gật đầu.
"À," Cơ Vô bỗng nhiên nhớ ra gì đó, giật mình nói, "Ngươi chính là, vị, vị... nương nương kia?"
Trong bức thư trước khi đến đây, Vương Nhất Bác có đề cập đến Tiêu Chiến.
Nghe vậy, Tiêu Chiến cũng bất ngờ. Y không nghĩ Vương Nhất Bác sẽ giới thiệu cho Cơ Vô biết mình.
Cơ Vô vui vẻ nói: "Có thể chúng ta sẽ rất hợp ý đấy!"
Đều là người Tây Vực, đều có tài nghệ hiếm lạ, nhưng cũng không quá thân thiết. Tiêu Chiến không biết phản ứng thế nào trước sự nhiệt tình này, quay đầu nhìn Lý Uy, Lý Uy giải vây: "Công tử, nương nương tương đối hướng nội."
"Ra vậy ra vậy." Cơ Vô ha ha hai tiếng, có lẽ cũng ý thức được mình đường đột, nói: "Không sao, ta còn ở đây một thời gian mà, sẽ quen biết thôi!"
Trong trường hợp này, đối với bằng hữu của Vương Nhất Bác, đặc biệt là Cơ Vô, Tiêu Chiến thực sự không biết tiếp chuyện thế nào mới phải, nên chỉ nói vài câu đơn giản rồi đứng dậy trở về tẩm điện.
Cơ Vô nhìn bóng lưng y biến mất sau cửa, nói: "Người này hình như rất ngượng ngùng nhỉ."
Lý Uy: "... Công tử hiểu lầm rồi."
"Vậy sao? Ha ha, hy vọng là vậy. Nhưng ta rất muốn làm thân với y đấy."
Trời tối, Vương Nhất Bác trở về, vị bằng hữu cũ lâu ngày không gặp đang ở trong thư phòng chờ hắn. Bởi vì Tiêu Chiến không ra ngoài, Lý Uy cũng bận rộn nên cả buổi chiều Cơ Vô không có việc gì, đang ở bên trong vẽ mặt chơi.
Lúc Vương Nhất Bác vào, hắn đang thử vẽ mắt Tiêu Chiến.
Đã là dịch dung sư thì tất nhiên rất thích nghiên cứu nhiều dạng mặt người. Mắt Tiêu Chiến hẹp dài, là dáng mắt phượng, nhưng đường cong mỏng kéo dài tới đuôi mắt, lại hơi chếch xuống phía dưới tạo ra cảm giác vừa ngây thơ vừa mềm mại, khóe mắt hơi đỏ ửng càng tăng thêm vẻ yếu đuối. Cơ Vô đã thấy rất nhiều dáng mắt nhưng vẫn chưa từng gặp loại này, không thể nào không hứng thú.
Vương Nhất Bác liếc qua, "Không giống."
"Đúng vậy." Cơ Vô gật đầu, "Quá khó vẽ."
Vương Nhất Bác nói: "Vậy phải làm thế nào?"
Nếu hắn không vẽ được mắt Tiêu Chiến thì chuyện giả trang dịch dung thành y cũng phải gác lại.
Cơ Vô bĩu môi, buông bút nói: "Luyện thôi. Nhìn nhiều một chút."
Tính ra bọn họ đã một năm không gặp nhưng không hề có cảm giác xa cách, thậm chí không cần đến mấy câu bắt chuyện chào hỏi khi gặp mặt, cứ thế ngồi xuống với nhau.
Cơ Vô lên tiếng: "Ngươi thật sự sẽ thành thân với Ân tiểu thư?"
"Ừ."
"Ai ya, thật là..." Hắn tấm tắc. Thân là lãng tử giang hồ, tất nhiên không thể hiểu được chuyện liên hôn hoàng gia, chỉ thấy đáng tiếc nhưng lại không tiện nói gì.
Hai người ở thư phòng nói chuyện một lát. Lần này Cơ Vô đến là vì phải giúp Vương Nhất Bác làm một chuyện, cụ thể cần bàn bạc thêm, có điều hôm nay Cơ Vô chỉ vừa mới tới, không cần gấp gáp, đại khái đề xuất một chút để hắn tự có suy tính.
Chủ yếu nhất vẫn là vấn đề dịch dung thành Mông Triết và Tiêu Chiến. Nhưng đây cũng là chuyện không thể nóng vội.
Vương Nhất Bác chỉ bàn bạc với hắn một canh giờ, nói vài thứ đơn giản, sau đó để Lý Uy đưa hắn đi nghỉ ngơi. Dù sao hôm nay phải vào tận hoàng cung, Cơ Vô hẳn đã mệt.
Cơ Vô đứng dậy, vừa duỗi người vừa nói: "Lâu ngày không gặp, ngươi đổi cách tiếp khách rồi!"
Vương Nhất Bác ngồi yên ở đối diện, nhàn nhạt nhìn hắn: "Lấy ra."
"Hả?"
Ngón tay hắn gõ lên bàn, bình tĩnh nói: "Lấy ra."
"..." Trầm mặc chốc lát, Cơ Vô cuối cùng vươn vào tay áo, móc móc, lấy ra một cái vòng tay bạc.
Vương Nhất Bác lấy lại vòng tay, cất vào, lại lạnh lùng liếc hắn mới xoay người rời đi.
Cơ Vô: "... Còn hẹp hòi nữa."
Trước đây dù có lấy bao nhiêu Vương Nhất Bác cũng mặc kệ.
Lý Uy ở bên cạnh giải thích: "Cơ công tử, đó là vòng tay của nương nương."
Lần trước Tiêu Chiến đưa vòng tay có nuôi cổ trùng cho Vương Nhất Bác để hắn mang về dưỡng trên người Mông Triết. Sau khi xong việc, vòng tay vẫn chưa được trả lại. Mặc dù Lý Uy không biết chuyện này, nhưng vòng tay của nương nương có hoa văn rất đặc biệt, hắn liếc mắt là có thể nhận ra.
"... Là vậy à, bảo sao." Cơ Vô gật đầu, "Thôi bỏ đi, đêm nay ta ngủ ở đâu vậy?"
Đang nói chuyện, lại tiện tay lấy một viên ngọc lưu ly trên bàn.
Lý Uy: "..."
Vương Nhất Bác vào nội thất, Tiêu Chiến đang sửa sang đệm chăn, nghe động tĩnh nhưng không ngẩng đầu, chỉ thăm hỏi một câu: "Điện hạ về rồi."
"Ừ."
Hắn không hề nhắc đến chuyện của Cơ Vô, một câu cơ bản cũng không nhắc, cứ hệt như thường ngày. Chỉ là đi tới bên giường, nói: "Ngồi xuống."
Tiêu Chiến hơi nghi hoặc liếc hắn, nghe lời ngồi xuống giường. Vương Nhất Bác cũng ngồi theo, đưa tay lục soạn lấy ra một hộp nhỏ tinh xảo.
"Lần này hẳn là không sai."
Tiêu Chiến nói: "Chuyện gì?"
Vương Nhất Bác mở nắp, bên trong là sơn móng tay đỏ sền sệt, Tiêu Chiến liếc mắt liền nhận ra, nhất thời không nói.
Đã lâu như vậy... Vương Nhất Bác vẫn nhớ kỹ chuyện này.
Lần trước hắn muốn thoa móng tay cho Tiêu Chiến, lại bị Tiêu Chiến cho biết đó là son, không thoa được, nên hắn không làm gì nữa. Hộp son kia cuối cùng Tiêu Chiến không đem theo, cũng không biết đang nằm ở đâu, không ngờ đêm nay, đã qua nhiều ngày như vậy mà Vương Nhất Bác vẫn kiên nhẫn tìm đúng sơn móng tay đến cho y.
"Còn dám ném bừa sẽ không tha cho ngươi." Vương Nhất Bác răn đe.
Cứ nghĩ đến hộp son lần trước thì hắn lại tức giận. Tiêu Chiến để lại dưới gối không đem theo, cuối cùng đã bị Vương Nhất Bác ném vào trong tủ, bây giờ cũng chẳng buồn lấy ra, mặc dù không phải thứ đồ quan trọng gì... Nhưng thái độ giống như không xem trọng này thực sự khiến người ta khó chịu.
Hắn vừa nói vừa nâng chân phải Tiêu Chiến lên đặt trên đùi mình.
Tiêu Chiến cả người thanh tú, chân cũng không ngoại lệ. Ngón chân tròn trịa sáng bóng, cổ chân đeo vòng bạc, toát ra mỹ cảm trong suốt thanh thuần. Tay Vương Nhất Bác rất lớn, dễ dàng bao bọc toàn bộ chân y.
Gan bàn chân truyền đến hơi ấm, Tiêu Chiến không khỏi run nhẹ.
Y rủ mắt nhìn đầu ngón tay Vương Nhất Bác lấy sơn móng, chầm chậm thoa lên ngón chân mình, động tác thong thả cẩn thận, không hề tràn ra, đôi chân trắng nõn được điểm tô sắc đỏ, vừa rực rỡ vừa yêu kiều. Từ góc độ này, có thể nhìn thấy sống mũi hắn thẳng tắp, môi mím rất chặt.
Ánh nến nhẹ nhàng chớp động, tỏa ra sắc ấm vương đầy trên khuôn mặt hắn. Vậy nên cho dù lúc này hắn đang vô cùng nghiêm túc, nhưng bầu không khí như thế càng lộ ra sự dịu dàng không dễ phát hiện.
Một lúc lâu, Tiêu Chiến chớp mắt nhìn, bỗng đưa tay lên.
Y vừa khẽ động, Vương Nhất Bác đã phát hiện, cũng ngẩng mặt lên theo, giữa lông mày khẽ nhíu lại, nghĩ rằng có chỗ nào thoa sơn chưa đúng.
Đang định mở miệng, lại thấy Tiêu Chiến nâng ngón tay, cứ như thăm dò, chọc nhẹ lên mặt hắn.