Âu Dương Minh Nguyệt cười lạnh lùng; “Anh không sợ à? Tôi nói cho anh biết nhé, đó chính là Trương Long, là vệ sĩ cực kỳ đáng sợ của nhà họ Mã đấy”.
“Trương Long à?”
Tần Cao Văn cảm thấy nực cười. Hôm qua anh vừa giao đấu với Trương Long, đối phương bị anh đập cho một trận sống dở chết dở.
Nếu hắn không tới còn đỡ, giờ mà tới thì lại bị Tần Cao Văn tẩn cho một trận nữa.
“Tôi khuyên cậu đừng có gọi anh ta tới”.
Tần Cao Văn nghiêm túc nói: “Nếu không tôi sẽ khiến anh ta chết thảm đấy”.
“Vậy sao?”
Âu Dương Minh Nguyệt ung dung lên tiếng: “Tới khi đó hi vọng anh vẫn có thể ngông cuồng như bây giờ”.
Một lúc sau Tôn Tiểu Thiên gọi điện cho Trương Long.
Trương Long đang ăn, sau chuyện lần trước xảy ra với Tần Cao Văn thì hắn thực sự bị sốc. Giờ vẫn còn cảm thấy phiền muộn.
Lúc này hắn rất muốn tìm chỗ nào đó để xả nhưng lại lực bất tòng tâm. Đúng lúc này có tiếng điện thoại vang lên.
Sau khi nghe máy, một giọng nói quen thuộc vọng tới.
“Đại ca phải không?”
Trương Long nói: “Tìm anh có việc gì không?”
“Đại ca mau tới đi, có người đánh em”.
“Trương Long nheo mắt: “Chú không nói chú là đệ của anh à?”
“Em nói rồi nhưng mà thằng đó nó không sợ, hơn nữa còn nói dù là anh tới thì nó cũng đập bình thường”.
Rầm!
Trương Long đập mạnh tay xuống bàn, đứng bật dậy, toàn thân run rẩy. Từ khi nào mà hắn phải chịu nhục như vậy chứ?
“Chú bảo nó đợi đấy, anh tới ngay để cho nó một trận”.
“Không thành vấn đề đại ca”.
Anh ta tắt máy, nhìn Tần Cao Văn với vẻ đắc ý: “Cậu nghe rõ chưa? Lát nữa Trương Long tới, tôi đảm bảo cậu sẽ sống không bằng chết”.
Tần Cao Văn ung dung đáp lại: “Trương Long tới thì người chịu thiệt cũng sẽ là các người mà thôi”.
Không ai tin những lời anh nói, bọn họ chỉ coi như là trò cười. Chỉ cần là người bình thường thì đều biết rằng anh không nên chém gió lúc này.
Trương Long là đại ca của Tôn Tiểu Thiên. Hắn tới sẽ giúp ai thì chẳng phải chuyện đã rõ rành rành rồi sao? Tần Cao Văn có cần phải cứng đầu như vậy không?
Khoảng tầm mười phút sau, có tiếng đá cửa nặng nề từ ngoài vọng vào. Trương Long bước vào trong.
“Mau nói! Là thằng nào dám ra tay với đệ của anh?”
Tôn Tiểu Thiên vội vàng bước tới, chỉ về phía Tần Cao Văn và nói: “Chính là tên khốn này”.
Tần Cao Văn đang đứng ở vị trí khá tối, hơn nữa còn đối lưng với Trương Long nên hắn không nhìn rõ được anh. Thế nhưng hắn vẫn cảm thấy bóng dáng này có gì đó quen thuộc.
Dù vậy thì hắn nhất thời cũng không nhớ ra là ai.