Chương 30: Bố Y Quan Đạo

Phiên bản 8661 chữ

Sau khi Trương Thanh Vân ngồi xuống thì bị Triệu Truyền nhìn chằm chằm, ván bài đã biết rõ nhân tính, rõ ràng những gì Trương Thanh Vân biểu hiện tốt hơn những gì Triệu Truyền tưởng tượng rất nhiều.

- Cậu biết Tôn Khoa sao?

Trương Thanh Vân gật đầu, sau đó lại lập tức lắc đầu. Hắn biết rõ Tôn Khoa là chồng trước của Cảnh Sương nhưng chưa từng được gặp.

- Cái chết của Tôn Khoa có trách nhiệm của tôi!

Giọng nói của Triệu Truyền có chút nặng nề:

- Cậu là người đầu tiên mà A Sương đưa đến gặp tôi, giữa tôi và cô ấy có một giao ước.

Trương Thanh Vân trầm mặc không nói, hắn không biết giao ước giữa Triệu Truyền và Cảnh Sương là gì, nhưng chỉ cần suy đoán thì Trương Thanh Vân chắn chắn biết Triệu Truyền đã cho Cảnh Sương một lời hứa hẹn, nếu không thì Cảnh Sương sẽ không đưa hắn đến gặp Triệu Truyền.

Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì càng âm thầm cảm kích Cảnh Sương, nhưng hắn lại không thể nào nghĩ ra được vì sao nàng lại tốt với mình như vậy? Khoảnh khắc này hắn cũng không thể hiểu rõ những điểm mấu chốt trong vấn đề này, dù Cảnh Sương có ý đối với mình thì cũng không nên biểu hiện vội vã như vậy chứ?

Nhưng dù thế nào thì Trương Thanh Vân cũng không nghĩ rằng muốn kiếm được điều gì đó từ Triệu Truyền. Vì trên quan trường có rất nhiều loại quan hệ, loại thứ nhất chính là quan hệ họ hàng, máu mủ tình thâm, một người đắc đạo thì gà chó lên trời, đây chính là truyền thống trong nước từ xưa đến nay. Loại thứ hai chính là quan hệ ràng buộc về lợi ích, mọi người đều có chung một lợi ích vì vậy mà tạo thành liên minh, đây cũng chính là thứ mà người đời gọi là quan lại bao che cho nhau. Loại tiếp theo là quan hệ về tiền tài, tôi trả công cho anh làm việc, mua quan bán chức thuộc về phạm trù này.

Mà không đáng tin nhất trong tất cả chính là mối quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Triệu Truyền. Trương Thanh Vân biết rõ giữa mình và Triệu Truyền rất không hợp nhau, thật ra Triệu Truyền giúp hắn chỉ vì cảm thấy có chút hỗ thẹn với Cảnh Sương, đây chính là thứ không đáng tiền nhất, đồng thời cũng không xác định được nhiều điều. Nếu như Trương Thanh Vân hắn là loại người thật sự không có chí lớn thì hoàn toàn có thể an phận, có thể nhận lấy lợi ích trong tay Triệu Truyền sau đó cụp đuôi im hơi lặng tiếng, cũng có thể yên ổn được một thời gian. Nhưng Trương Thanh Vân biết mình không phải loại người như vậy, hắn là người có "khát vọng" chó má giống như kiếp trước. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Thế nào? Tiểu Trương! Tôi thấy cậu rất có năng lực, tôi hoàn toàn có thể đưa cậu vào trong thành phố Vũ Đức, cậu thấy sao?

Trương Thanh Vân cười thầm, hắn thấy phán đoán của mình cũng không sai, Triệu Truyền đã thật sự bắt đầu rồi. Trương Thanh Vân cũng không muốn để Triệu Truyền dễ dàng kết thúc giao ước như vậy, với thân phận của Triệu Truyền, dù hắn là người trong quân đội nhưng nếu muốn đưa một kẻ vào trong thành phố Vũ Đức thì chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi.

Hôm nay Trương Thanh Vân thầm nghĩ phải tiếp xúc với người này, sau đó chậm rãi thăm dò. Cuối cùng thì mọi người cùng nhau đi trên một con đường, giữa hai bên có quan hệ lợi ích, loại quan hệ đó Trương Thanh Vân thấy mới có giá trị.

- Triệu đại ca, anh hiểu lầm rồi, em và chị Cảnh chẳng qua chỉ là bạn bè bình thường. Lần này em đến Vũ Đức cũng vừa mới gặp chị ấy, em thấy trong lời nói chị Cảnh rất sùng bái anh, hơn nữa em gái của chị Cảnh cũng là quân sĩ trong tay anh, vì vậy em mới mạo muội đến đây thăm hỏi.

Trương Thanh Vân cười nói.

Vẻ mặt Triệu Truyền chợt biến đổi, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân mà một lúc lâu sau cũng không nói lời nào. Hắn giống như muốn tìm được chút manh mối nào đó trên mặt Trương Thanh Vân nhưng đáng tiếc là nhận lấy thất vọng, vẻ mặt Trương Thanh Vân bình tĩnh như nước giếng sâu, căn bản không có vẻ làm bộ làm tịch.

- Ha ha!

Triệu Truyền cười khan hai tiếng rất mất tự nhiên, hắn nói:

- Nha đầu A Sương kia cũng thật là, mọi chuyện đều không nói rõ ràng, tôi còn tưởng rằng cô ta dẫn cậu tới cầu quan.

Khi Triệu Truyền vừa nói xong thì cũng lập tức mở lời:

- Tiểu Trương à, lần đầu tiên tôi và cậu gặp mặt, tôi cũng muốn nói thật với cậu. Nha đầu Cảnh Sương kia rất tốt, cậu cũng đừng nên bạc đãi cô ấy, nếu không thì cậu cẩn thận đấy, để xem tôi thu thập cậu thế nào.

Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, hắn thầm nghĩ có lẽ quan chức của Triệu Truyền quá lớn, hắn ra lệnh theo thói quen. Câu nói của Triệu Truyền vốn là lời khuyến khích nhưng vừa ra khỏi miệng đã mang theo chút hương vị uy hiếp.

- Sao vậy? Tiểu Trương, tôi thấy bộ dạng của cậu có lẽ không muốn vào làm trong thành phố Vũ Đức. Nếu cậu đồng ý thì không phải ở thành phố sẽ tốt hơn ở huyện sao? Nếu cậu muốn thì chỉ cần nói một câu, đừng suy nghĩ quá phức tạp.

Trương Thanh Vân thầm cười lạnh, hắn thầm nghĩ nếu dựa theo lời nói của Triệu Truyền thì chỉ sợ rằng làm việc ở thủ đô mới là tốt nhất. Nhưng sự thật là như thế sao? Mình còn chưa kịp đứng vững chân trong huyện Ung Bình, nếu tùy tiện tiến lên thành phố Vũ Đức thì không nói đến chuyện phản bội lòng tin của Lệ Cương, chính hắn một không có lai lịch hai không bối cảnh, còn không phải làm lại từ đầu sao? Nếu so với ở trong huyện Ung Bình thì mạnh hơn được bao nhiêu đây?

Nhưng dù đạo lý là như vậy thì Trương Thanh Vân cũng bắt buộc phải thừa nhận lời nói của Triệu Truyền cực kỳ hấp dẫn, nếu là người bình thường thì khó thể chống lại được. Nếu Trương Thanh Vân không phải đã có kinh nghiệm từ kiếp trước thì cũng chẳng dễ dàng nhìn thấu mọi chuyện như vậy.

- Triệu đại ca, em thật sự rất cám ơn anh đã quan tâm, nhưng em mới tốt nghiệp được hai năm, vẫn còn phải tiến từng bước trên đường. Lúc này cũng được lãnh đạo trong huyện Ung Bình coi trọng, em cho rằng làm việc trong huyện Ung Bình là lựa chọn tốt nhất.

- Hơn nữa nếu xem xét trên mặt cá nhân phát triển lâu dài thì công tác trong cơ sở cũng có được khá nhiều kinh nghiệm, dù sao chúng ta cũng là người đại biểu của đảng với nhân dân, công tác cơ sở chính là một trường học lớn mà bất kỳ ai cũng phải vượt qua.

Trương Thanh Vân trả lời cực kỳ chân thật, đồng thời cũng rất thẳng thắn. Hắn biết rõ nếu nói chuyện với người có thân phận như Triệu Truyền thì khó thể nào dùng những lời nói sắc bén. Người ta chỉ cần ngồi trên chiếu bạc nhìn vẻ mặt đã biết bài tẩy của mình, nếu như vậy thì trong lòng mình còn bảng cửu chương nào mà giấu diếm được đối phương?

Triệu Truyền lập tức sáng mắt lên, hắn dùng ánh mắt cực kỳ tán thưởng nhìn Trương Thanh Vân. Những cán bộ trẻ tuổi như thế này đã càng ngày càng ít, tiểu tử này nói không chừng là loại ông cụ non. Triệu Truyền vừa nghĩ đến đây thì cũng không còn kiên trì, dù sao hắn cũng sẽ nhớ kỹ tên Trương Thanh Vân này. Nếu tiểu tử này thật sự là một khối ngọc thì chính mình cũng đang thiếu người, sau này cơ hội hợp tác vẫn còn rất nhiều.

Nếu tiểu tử này không tạo nên bất kỳ thứ gì ra hồn thì những lời vừa rồi chỉ là nói phét mà thôi, dù sao cũng chẳng có thiệt hại gì cho Triệu Truyền hắn.

Trương Thanh Vân và Triệu Truyền đều có những tâm tư riêng, đề tài lại tiếp tục thay đổi. Hai người tiếp tục nói chuyện uống trà, bàn luận về đủ mọi đề tài trên trời dưới đất, những tiếng cười trong cũng liên tục vang lên trong văn phòng.

- Cốc, cốc, cốc!

- Vào đi!

Cảnh Chiến vừa tiến vào trong và cảm nhận được bầu không khí hòa hợp thì cũng mừng thầm trong lòng. Từ khi bắt đầu gặp Trương Thanh Vân thì Cảnh Chiến thấy người này khá vừa mắt, ánh mắt chị gái đúng là không sai. Cảnh Chiến thấy Trương Thanh Vân và thủ trưởng của mình nói chuyện tâm đầu ý hợp thì rất xem trọng tiền đồ của vị anh rể tương lai. Hắn biết rõ tính tình của thủ trưởng, nếu là người không hợp mắt thì đã lập tức hạ lệnh đuổi khách rồi.

- Thủ trưởng, tiệc rượu đã chuẩn bị xong!

Cảnh chiến tuy mặc thường phục nhưng vẫn không tự chủ được phải chào theo nghi thức quân đội, bộ dạng rõ ràng rất mất tự nhiên.

- Biểu tử, ở ngoài không cần nghiêm túc như vậy.

- Báo cáo thủ trưởng, mọi thứ đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng cơm.

Cảnh Chiến lần này không giơ tay chào nhưng giọng điệu lại cực kỳ nghiêm túc.

- Tốt lắm, Tiểu Trương, xuống ăn chút rau dưa thôi. Nơi đây chính là một địa phương cực kỳ vui vẻ đấy!

Triệu Truyền cười ha hả nói.

Trương Thanh Vân cũng không muốn từ chối lời mời của Triệu Truyền. Trong văn phòng có thang máy đi trực tiếp xuống nhà hàng, khi đám người Trương Thanh Vân đến thì Cảnh Sương đã ngồi đấy từ lúc nào rồi.

Cảnh Sương vừa nhìn thấy Trương Thanh Vân thì ánh mắt lập tức biến đổi, trong đó tràn đầy cái nhìn hỏi thăm, rõ ràng nàng cực kỳ quan tâm đến tình hình nói chuyện giữa Thanh Vân và Triệu Truyền. Nhưng lúc này Cảnh Sương cũng không nói nhiều, vì vậy chỉ đành buồn bực giấu tâm sự trong lòng mà không lên tiếng.

Bạn đang đọc Bố Y Quan Đạo của Tịch Mịch Độc Nam Hoa

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    55

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!