Nghe Lạc Ân Nghiên nói vậy bà cũng không khách sáo gì nữa.
Tay cầm lên cốc nước đã nhạt toẹt kia uống một ngụm, bình tâm lại cảm xúc hít một hơi thật sâu rồi thở ra một hơi thoải mái.
Cốc nước cam được đặt gọn lại, hai tay Lê phu nhân đan xen lại với nhau đặt ngay ngắn trên bàn.
Hiện giờ bà mới chậm rãi lên tiếng.
"Bác muốn hỏi khi nãy không biết cháu có thấy những vết rạch trên tay thằng bé không?"
Lạc Ân Nghiên trầm lặng, cô điềm tĩnh lắc đầu đáp.
"Cháu không rõ nhưng khi nãy cũng đã nghe mẹ cháu nói qua rồi ạ!"
Lê phu nhân gật đầu, bà rũ đôi mắt buồn bã nhìn xuống dưới, giọng nói cũng theo đó mà trầm xuống.
"Cháu có biết tại sao thằng bé lại bị như vậy không?"
"Vâng ạ! Cháu biết, cha cháu bảo Thành Triệu bị bệnh tâm lý sao ạ?"
Thật ra Lạc Ân Nghiên chỉ hỏi theo phép tắc để Lê phu nhân không thấy cô đang vô tâm.
Nói ra thì Lạc Ân Nghiên cũng không để ý mấy đến vấn đề này, từ đầu khi Lê phu nhân gọi tới cô đã tự nhủ sẽ không quan tâm nữa tới đây chỉ là sự bày tỏ cung kính với Lê phu nhân mà thôi.
Không giấu diếm gì Lê phu nhân cũng thẳng thắng trả lời, vì mục đích của bà cũng chỉ là muốn nói cô nghe thôi.
Muốn cô biết về tuổi thơ của Âu Thành Triệu bất hạnh như thế nào để Lạc Ân Nghiên có được phần nào mà để tâm đến Âu Thành Triệu hơn.
"Đúng vậy! Thằng bé có bệnh tâm lý, mà bệnh này không phải là gần đây mới bị mà là khi thằng bé còn nhỏ xíu"
Lê phu nhân không ngần ngại nữa, bắt đầu bày tỏ nỗi lòng kể cho Lạc Ân Nghiên nghe.
Còn Lạc Ân Nghiên thì chăm chú lắng nghe từng câu chữ, lời nói của Lê phu nhân.
"Bác không biết hai đứa hiện tại bị gì, tại sao, như thế nào.
Nhưng căn bệnh vốn đã không xuất hiện bây giờ lại đột ngột ập tới lần nữa.
Khiến cho bác không biết phải làm sao"
Giọng nói Lê phu nhân run rẩy, đôi mắt đỏ ửng, giọt nước trong mắt sắp tuông trào ra bên ngoài.
Dù vậy nhưng bà vẫn cố nói, chỉ là càng nói câu chữ càng không rõ ràng như lúc đầu nữa.
"Khi thằng bé còn nhỏ, lúc ấy nó chỉ mới 5 tuổi thôi.
Như bao đứa trẻ khác có thể tầm tuổi đó nó rất ngay thơ không biết gì, chỉ như một tờ giấy trắng.
Nhưng với Âu Thành Triệu ở độ tuổi ấy nó lại rất thông minh, lanh lợi cũng rất hiểu chuyện.
Thằng bé hiểu tất cả hành động việc làm của mọi người xung quanh đang làm gì, tốt hay xấu.
Có một lần sơ sẩy, không may thằng bé lại bị côn đồ bắt cóc, mặc dù rất thông minh nhưng một đứa nhóc như vậy thì sao mà chống cự nỗi cơ chứ.
Thằng bé bị bắt ra vùng ngoại ô, bị nhốt trong nhà kho vắng vẻ, liên tục bị đánh đập, bị cho nhịn đói gần hai ngày.
Mà trong khoảng thời gian ấy bác và bác trai lại đang lo sợ tìm kiếm, thằng bé bị như vậy cũng không thể nào ngăn cản bảo vệ nó được.
Hơn hai ngày lúc gia đình bác tìm thấy thằng bé, thì nó gần như đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết.
Cháu biết không thằng bé nằm thoi thóp một góc, máu me bê bết người, đầu bị đánh tới mức tụ máu não.
Thấy cảnh đó bác gần như sụp đổ, lúc đưa nó vào bệnh viện bác sĩ chỉ lắc đầu nói sẽ không chắc chắn có cứu được hay không, tốt nhất gia đình nên chuẩn bị tâm lý.
Bác chỉ có duy nhất một đứa con là thằng bé thôi, mà khi nghe họ nói có thể thằng bé sẽ ch.ế.t, bác đã rất sợ hãi.
Bị hôn mê....hôn mê hơn nửa năm, cũng may phép màu đã đến với gia đình bác.
Thằng bé tỉnh lại, nhưng đối với việc bị hành hạ đáng sợ như vậy chắc chắn đã để lại ám ảnh tâm lý cho nó, căn bệnh ấy cũng từ đó mà xuất hiện"
Lê phu nhân khóc vô cùng thương tâm, bà như không thể một phát muốn khóc thật to.
Nhưng vì biết cả hai người đang ngồi trong quán cafe, cũng có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm họ, nên bà đành kiềm nén lại.
Lạc Ân Nghiên ngồi đối diện cũng trợn tròn mắt, không hiểu sao hai tròng mắt hiện lên tơ đỏ.
Nước óng ánh ở khoé mắt, không phân biệt được có phải nước mắt hay không.
Cô không nghĩ rằng tuổi thơ Âu Thành Triệu lại đầy ám ảnh như vậy, lúc cô nghe tới cũng cảm thấy sợ hãi bởi sự tàn nhẫn của bọn côn đồ tàn ác ấy.
Cô không lên tiếng hay gì cả, cứ để Lê phu nhân khóc thật nhiều, thật thoải mái để tuông hết nỗi lòng của bà.
Lúc này Lê Ngọc Nhi lần nữa lên tiếng, bà lấy giấy lau khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, giọng nói tắt nghẽn, nghẹn ngào.
"Cháu biết không, nếu bác và cha nó mà tới chậm một ngày nữa.
Thằng bé sẽ bị giết chế.t rồi lấy nội tạng đi bán, nó bị ám ảnh từng cái đấm, cái tát, cái đá vào người, bị ám ảnh cho tới lúc 15 tuổi.
Thành Triệu luôn có thói quen hành hạ bản thân, nó sẽ tự đánh vào người tự làm tổn thương bản thân.
Rồi lại điên cuồng hét lên như cái lúc mà nó bị bắt cóc vậy, hét trong vô vọng mà không có ai cứu vớt nó.
Nếu cháu có để ý kĩ thì thằng bé rất sợ bóng tối, nếu nó ở trong bóng tối một mình, không một tiếng động, không có ánh sáng thì nó sẽ trở nên sợ hãi mà la hét.
Gia đình đã đưa thằng bé đi chữa trị gần 15 năm, cứ tưởng sẽ vô vọng để thằng bé bị như vậy.
Nhưng không hiểu tại sao về sau khi lên 17 tuổi bác lại không còn thấy mấy hành động hay bộ dạng kì quái của nó nữa.
Bác nghĩ rằng thằng bé có lẽ đã vượt qua nỗi sợ của nó, vượt qua được căn bệnh tâm lý quái ác đó"
"Sức khoẻ Âu Thành Triệu rất yếu, cháu cũng từng thấy khi thằng bé kích động nó sẽ bị co giật như thế.
Thành Triệu cũng bị bệnh máu khó đông, nghe có vẻ không việc gì nhưng bác sĩ nói căn bệnh ấy khá nguy hiểm.
Có người bị bệnh này không sống qua được hơn 25 tuổi.
Bác biết trước khi gặp cháu Âu Thành Triệu ăn chơi rất sa đoạ, gái gú, lăng nhăn rất nhiều, nhưng thật sự phía sau chính là khi nghe bác sĩ nói.
Thằng bé nghĩ không biết khi nào mình sẽ không còn trên đời này nên nó mới buông thả bản thân ăn chơi như vậy, nó từng bảo với bác chắc nịch rằng nó sẽ không kết hôn.
Thằng bé sẽ chơi, chơi tới khi nào không dậy nỗi nữa thì thôi, đó chính là lý do nó coi tình yêu như cỏ rác, không tôn trọng tình yêu.
Mà cái tính cách ấy cũng một phần giúp Thành Triệu vượt qua căn bệnh tâm lý nên bác mới chiều chuộng bản tính nó như vậy.
Khi gặp cháu bác rất thích, bác từng có hy vọng rằng hai đứa là của nhau, và tin chắc cháu có thể thay đổi cách suy nghĩ và bản tính quái đản ấy của Thành Triệu.
Và đúng như bác nghĩ cháu thật sự thay đổi được Âu Thành Triệu......."
Nghe tới câu cuối Lạc Ân Nghiên ngẩn người, nói thật ra cô cũng không biết nên nói gì cho phải.
Từ đầu đến cuối đều không lên tiếng gì, từng chi tiết cuộc đời đầy thảm hại của Âu Thành Triệu cô mới thấy cậu là một người mạnh mẽ như thế nào.
Là con trai gia đình quyền thế giàu có nhưng không có một chút dáng vẻ nào là yếu đuối, mà có lẽ sự yếu đuối ấy chỉ có một mình Lạc Ân Nghiên từng thấy thôi.
Cô thấy cậu khóc trước mặt mình.
Lạc Ân Nghiên đứng dậy cô không nhanh không chậm tiến đến ngồi bên Lê phu nhân, bàn tay búp măng xinh đẹp trắng nõn giơ lên vỗ vào bả vai bà an ủi.
Cô không lên tiếng hay nói bất kì điều gì, cô biết Lê phu nhân vẫn chưa bày tỏ hết tất cả nỗi lòng của bà.
Đúng như cô nghĩ Lê phu nhân quay khuôn mặt khổ sở qua nhìn cô.
Bàn tay quý phái của bà vỗ lên mu bàn tay cô tiếp tục nói.
"Bản tính lăng nhăng của Thành Triệu có lẽ không còn nữa là vì cháu.
Bác biết vì thằng bé đã hại công ty cháu xém mất đi, lại còn lừa dối cháu.
Bác biết lý do cháu chia tay nó là gì, nhưng bác chỉ mới biết cách đây một tuần thôi.
Thật sự tính cách xấu xa ấy của nó không phải là có sẵn trong người, mà là do tuổi thơ của nó quá ám ảnh nên mới hình thành nên một thằng nhóc lạnh lùng, vô tình như vậy.
Hôm nay bác phát hiện những vết thương chằn chịt trên người nó, bác biết rằng căn bệnh ấy đã quay lại rồi.
Bên ngoài thằng bé như vậy nhưng nó rất sợ bị bỏ rơi, sợ bị mọi người ghét bỏ.
Bác biết bác không có tư cách ép buộc cháu quay lại với Thành Triệu, nhưng mong cháu hãy nghĩ thằng bé theo một cách khác, nó không phải thằng bé xấu xa.
Nếu thật sự cháu vẫn còn tình cảm với nó, bác cũng mong cháu suy nghĩ sót thương cho nó.
Không quay lại nhưng xin cháu đừng ngó lơ, bỏ rơi thằng bé.
Bác xem cháu như ân nhân vậy, cháu đã cứu rỗi thằng bé thoát khỏi tâm hồn xấu xí bị xã hội thối nát này hình thành......"
Dừng một chút bà nói tiếp.
"Bác mong rằng khi nghe xong cháu hãy yêu thương thằng bé, thương hại cũng được nhưng xin cháu nếu còn cơ hội hãy quay lại với nó.
Khi thấy dáng vẻ đáng sợ khi nãy của nó bác rất sợ.............bác sợ một ngày mình thật sự mất đi nó......."
Nói tới đây Lê phu nhân lại càng khóc thê thảm hơn.
Đôi mắt đã bị bà hành hạ đến mức sưng đó, Lê phu nhân cầm giấy thấm lấy giọt nước trên khoé mắt.
Nhưng càng thấm nó lại càng chảy nhiều.
Lạc Ân Nghiên ngồi bên cạnh chỉ biết bất lực ôm bà vào lòng, trong đầu cô vô vàng suy nghĩ.
Mà những suy nghĩ ấy không có một chút nào là tích cực cả.
Nghe xong hoàn cảnh của cậu cô cũng cảm thấy Âu Thành Triệu là một cậu bé đáng thương, con trai nhà quyền thế tiếng tăm nhưng lại trải qua một tuổi thơ đầy bất hạnh như vậy.
Nhưng ngoài sự sót thương ra Lạc Ân Nghiên cũng không còn cảm xúc gì nữa, nói cô vô tình cũng được, tàn nhẫn cũng được.
Nhưng Lạc Ân Nghiên không thể nào vì Âu Thành Triệu có tuổi thơ bất hạnh mà bỏ qua nhưng việc cậu đã làm với mình.
Cô không phải thần thánh mà mở lòng bao dung to lớn như vậy.
Lạc Ân Nghiên cũng thấy sau này mình sẽ không còn xứng với cậu nữa.
Cô chỉ biết tự nói trong lòng với mình rằng.
Âu Thành Triệu tôi xin lỗi!
Lê phu nhân cháu xin lỗi! Mong rằng sau này sẽ có một người con gái khác xuất hiện, giúp Âu Thành Triệu vượt qua mọi khổ tâm giống cháu đã làm.
Cũng mong Lê phu nhân đừng trông chờ vào cháu, cháu chỉ biết xin lỗi rồi xin lỗi mà thôi.
Cũng có thể sau này bác sẽ không còn thích cháu giống bây giờ nữa thì sao? Âu Thành Triệu cũng không thích cháu nữa mà trở nên căm ghét cháu thì sao?
Nói ra thì có chút đau lòng nhưng cô không thể bao dung được nữa.
Nó đã đi quá giới hạn của bản thân cô rồi!
Mỗi người một suy nghĩ riêng, Lạc Ân Nghiên ôm lấy Lê phu nhân chậm rãi vỗ lưng an ủi bà, đôi mắt nhìn xa xa về phía bệnh viện đối diện kia.
Một giọt nước mắt tràn ra khỏi khoé mi rơi xuống bắp tay cô, không ai thấy được nội tâm cô khổ sở thế nào..