"Rầm."
Trong lúc Tịnh Y dường như rơi vào tuyệt vọng tính buông xuôi thì một tiếng động lớn thu hút sự chú ý của mọi người trong căn nhà.
Bên ngoài Dục Thần khi vừa tới đã xông thẳng vào đạp thật mạnh vào cách cửa khiến nó ngã ra sau, vì là nhà hoang nên với sức của anh cùng cơn thịnh nộ thì cánh cửa này so là gì cơ chứ.
"Mày đến cũng nhanh thật đó."
"Thả cô ấy ra tôi với bà nói chuyện."
Nhìn Tịnh Y nằm dưới nền đất lạnh lẽo cùng chi chít những vết thương trên người ở khoé miệng còn có cả máu làm tim anh nhói lên từng đợt. Dục Thần siết chặt hai tay nghiến răng nói với bà ta.
"Chuyển nhượng hết cổ phần cho tao nó lập tức được thả."
Thẩm Lệ Quyên đứng dậy nhếch mép nhìn Tịnh Y khinh bỉ nói với anh.
Tịnh Y vì bị bịch miệng sau đó nhìn anh ú ớ lắc đầu chủ ý không cần anh phải làm như vậy mau đi khỏi đây đi.
Thấy Dục Thần vẫn đứng chần chừ không trả lời câu hỏi của mình, Thẩm Lệ Quyên không còn kiên nhẫn nữa rút súng từ trong người mình ra đi lại lôi Tịnh Y đến chỗ mình dí thẳng súng vào thái dương của cô.
"ĐƯỢC... tôi chuyển cho bà... bỏ cô ấy ra."
Trong lòng anh bây giờ như lửa đốt khi thấy khẩu súng của Thẩm Lệ Quyên đang hướng lên người cô. Thà rằng khẩu súng đó chỉa về phía anh thì anh không sốt ruột như vậy nhưng đây là Tịnh Y nhất định phải sống cho dù có đánh đổi tính mạng của mình Dục Thần vẫn cam tâm tình nguyện mà dân hiến.
Dục Thần rút từ trong túi quần mình ra sau đó bấm nút bổng chốc những tiếng "đoàng.... đoàng... đoàng...." vang lên, từng tên thuộc hạ cũng như Thẩm Lệ Quyên đều gục xuống. Tịnh Y thừa cơ hội bà ta ngồi quỵ xuống ôm vết thương ở bên cổ của mình thì chạy lại chỗ anh.
Trước khi đến đây cảnh sát đã cho người đi trước và nhiều tay bắn tỉa được bố trí ở gần đó trong lúc nguy cấp có thể dùng để. Sở dĩ anh phải ra tay như vậy vì một phần Thẩm Lệ Quyên không phải mẹ ruột của anh, không có tình thương chỉ có thù hận thì có gì mà không nở ra tay với bà ta.
"Thằng khốn mày dám chơi tao."
Thẩm Lệ Quyên lúc này khó khăn lên tiếng chửi rủa anh.
"Có trách thì trách bà vì chạm đến giới hạn của tôi."
Dục Thần không thèm nhìn đến mặt của bà ta vừa nói vừa cởi trói cho Tịnh Y.
"Ha, tao có chết thì cũng lôi mày chết theo."
"Trong đây được tao gài bom sẵn rồi 1p nữa thôi tụi mày cũng thịt nát xương tan."
Vì Thẩm Lệ Quyên biết rõ bà ta bị bắn trúng phần cổ nên sẽ không sống được qua đêm nay nên đã ấn nút khởi động ở đồng hồ để kịch hoạt bom được gài sẵn ở đây.
"Chết tiệt."
Dục Thần không ngờ Thẩm Lệ Quyên đến nước này còn không biết hối lỗi vẫn còn thâm độc đến vậy. Anh mặc kệ bọn người của Thẩm Lệ Quyên kéo Tịnh Y chạy vụt ra ngoài trước khi bom nổ.
"Đoàng."
"Bùm."
Vừa ra khỏi cửa không xa thì bom bắt đầu nổ Dục Thần ôm chặt Tịnh Y vào lồng ngực mình che chắn không để cô bị tổn thương, lúc bom nổ tạo ra một lực lớn khiến cả hai văng ra khá xa.
"Em có sao không?"
Tịnh Y thở mệt nhọc lắc đầu cố mở mắt ra nhìn xát định Dục Thần không có gì nghiêm trọng sau đó liền nhắm mắt lại. Hơi thở của cô càng nặng nhọc anh thấy vậy liền ôm cô lên xe ra lệnh cho Vĩ Thành lập tức chạy đến bệnh viện.
Bên trong xe anh để Tịnh Y nằm tròng lòng ngực rắn chắc của mình tay vòng tay qua eo cô ôm chặt lại để cô có tư thế nằm thoải mái nhất.
Đi được một đoạn ngắn Tịnh Y dường như không muốn nằm im nữa vòng tay qua ôm chặt anh lại như sợ rằng Dục Thần sẽ sớm hay muộn biến mất trước mặt mình.
"Đừng động, để em ôm anh một tí."
Tịnh Y vẫn vậy giọng nói rất nhỏ như không còn hơi để có thể nói nữa, Dục Thần cũng không nói gì nữa mà để cho cô ôm mình.
"Cảm ơn anh."
Tịnh Y cau mày hơi thở vẫn vậy vẫn rất nặng cô nhắm mắt được một chút rồi lại nói.
"Lựa chọn anh là đều đúng đắn em không bao giờ hối hận."
"Nếu có chết... em vẫn muốn dùng hơi thở cuối cùng để cạnh anh."
Dục Thần nhìn cô đang nằm ở trong lòng mình cảm thấy Tịnh Y từ nãy giờ rất lạ toàn nói những việc... thật sự rất lạ.
"Ngoan đừng nói nữa nằm nghĩ ngơi đi anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra."
"Em mệt quá... em ngủ một chút nhé!"