Đó là từ trong trí nhớ của nguyên thân, hắn biết được, mình có thể thuận lợi trở thành một Linh thực sư như vậy, cũng nhờ rất nhiều vào sự giúp đỡ của Trương Hồng. Ban đầu, khi thuê mảnh linh điền nho nhỏ này, Trương Hồng đã cho hắn mượn một ít linh thạch.
Mà ngay cả chính hắn, sau khi chiếm được cơ thể này, cũng nhận được một số lời khuyên hữu ích về quá trình chăm sóc linh thực của đối phương, lại cộng thêm đứa bé Trương Tu Viễn kia khá là dễ thương, vừa vặn hắn cũng muốn nhân cơ hội này đến thăm ngươi bé ấy một chút.
Hai nhà cách nhau không xa, chẳng mấy chốc, Lục Huyền đã theo Từ Uyển tiến vào trong sân.
Trương Tu Viễn đang trông coi linh điền, vừa thấy Lục Huyền tiến đến, trên mặt ngươi bé lập tức lộ vẻ vui mừng, nhưng không biết nhóc con này nghĩ đến cái gì, lại bĩu môi, còn giận dỗi quay đầu đi.
"Trương Tu Viễn!" Từ Uyển nghiêm nghị hô.
"Chào Lục thúc thúc!" Tiểu hài tử khá sợ mẫu thân nhà mình, chỉ có thể mở miệng chào hỏi mà chẳng tình nguyện chút nào.
"Chào nhóc." Lục Huyền cũng không để bụng, hắn đáp lại một câu sau đó đi nhanh về phía bờ linh điền của Trương gia. Linh điền trong tiểu viện này lớn gần gấp đôi linh điền nhà hắn, chủng loại linh thực được trồng trọt trong này cũng phong phú hơn, ngoại trừ Linh Huỳnh Thảo, bọn họ còn trồng ba loại linh thực phổ biến khác.
Hắn nhanh chóng tìm thấy gốc Linh Huỳnh Thảo bị nhiễm bệnh. Lật mặt trái lên, có thể nhìn thấy những đường chỉ mảnh màu đen đang dính chặt vào phiến lá, tựa như chúng đã hòa làm một thể rồi.
Ánh mắt Lục Huyền lóe lên một tia sắc bén, hắn nhìn chằm chằm vào đường chỉ đen thật mảnh kia, rồi ngay lập tức, nhắm mắt lại, vận chuyển linh lực trong cơ thể, thi triển yếu quyết bên trong《 Canh Kim Kiếm Quyết 》, không ngừng cô đọng áp súc trong khiếu huyệt.
Chỉ trong chốc lát, một luồng kiếm khí màu vàng kim mỏng như sợi tóc đã bắn ra, lướt sát bên dưới phiến lá, chẻ đôi một đường chỉ đen mảnh đang dính chặt vào đó.
Sau khi cắt đứt một con Hắc Nha ấu trùng, kiếm khí tơ vàng vẫn còn dư lực, lại vẽ ra một vòng cung đẹp mắt, tiếp tục cắt một đường chỉ đen khác thành hai đoạn.
Cứ như vậy, những đường chỉ đen ấy lần lượt bị chia thành từng mảnh nhỏ, nhẹ nhàng rơi xuống đất, nảy lên hai lần rồi nằm im thin thít, không động đậy nữa.
"Oa! Tiểu Lục thúc thật lợi hại!" Không biết Trương Tu Viễn dã đi tới từ lúc nào, chỉ thấy nó trực tiếp ngồi xổm xuống bên cạnh Lục Huyền, lớn tiếng kêu lên.
Lục Huyền đứng dậy, lập tức bày ra dáng vẻ phong đạm vân khinh trong ánh mắt sùng bái của Trương Tu Viễn.
"Chỉ là Hắc Nha ấu trùng thôi, không có gì to tát cả."
"Lục tiểu ca, cảm ơn ngươi đã vất vả, mời vào nhà uống một tách trà nóng." Vừa thấy mấy con Hắc Nha ấu trùng vẫn luôn làm quấy nhiễu mình bị Lục Huyền dễ dàng giải quyết như vậy, nét mặt Từ Uyển lập tức buông lỏng nhẹ nhàng, nàng vội vàng lên tiếng mời Lục Huyền vào nhà.
Sau khi đẩy Trương Tu Viễn đi ôn tập kiến thức tu hành, Từ Uyển nhanh chóng lấy năm viên linh thạch từ trong phòng ra, chân thành nói: "Lục tiểu ca, lần này thật sự đa tạ ngươi, xin hãy nhận lấy mấy viên linh thạch này."
"Tẩu tử, cái này không được đâu, trước đây Trương đại ca đã giúp đỡ ta nhiều như vậy, làm sao ta có thể thu linh thạch của tẩu tử được?" Lục Huyền vội vàng xua tay từ chối.
Trương Hồng có ân với hắn, mà trong lòng hắn cũng biết Từ Uyển vốn là một vị nữ tử có gia đình, nàng còn phải chăm nuôi Trương Tu Viễn, sinh hoạt vất vả, tự nhiên không thể thu năm linh thạch này được.
"Không được! Ngươi bận bịu giúp nhà ta xử lý một chuyện lớn như vậy, mấy viên linh thạch này ngươi nhất định phải nhận! Nếu ta đi tìm người khác tới xử lý giùm, còn phải mất nhiều hơn thế, chỉ đưa ngươi năm linh thạch đã coi là ta chiếm lợi lớn rồi."
Thoạt nhìn vẻ ngoài của Từ Uyển khá là mềm yếu, song tính cách bên trong lại cực kỳ mạnh mẽ, nàng nhất quyết bắt Lục Huyền phải nhận khoản linh thạch này.
Lục Huyền thực sự không từ chối được, đang lúc rối rắm, đột nhiên trong đầu lại lóe lên suy nghĩ: "Như vậy đi tẩu tử, ta không thu linh thạch, ngươi cũng giữ lại cho mình dùng đi. Nhưng đương nhiên, ta sẽ không làm miễn phí, ngươi xem trong nhà có loại... Linh chủng nào từng tìm được từ nơi dã ngoại mà không biết tên, nếu có thì cho ta một hạt là được."
Hắn lập tức đề xuất một phương pháp điều hòa.
Bình thường, Trương Hồng hay đến vùng hoang dã, nói không chừng đối phương từng lấy được một vài loại linh chủng không biết tên.
"Linh chủng không biết tên sao? Có một hạt, đúng là ta không biết chủng loại cùa nó là gì, hơn nữa sinh cơ bên trong cũng gần cạn kiệt rồi." Từ Uyển thoáng suy nghĩ một chút mới mở miệng đáp.
Nàng lập tức bước vào căn phòng phía sau, rất nhanh đã cầm ra một viên hạt giống khô héo. Hạt giống này trông rất giống một thanh kiếm nhỏ, bề mặt màu xám đen, có thể nhìn ra nó đã được cất giữ một khoảng thời gian khá dài rồi.
"Trương đại ca của ngươi tình cờ lấy được hai hạt giống, chàng đã hỏi thăm một số tán tu rồi, nhưng không ai biết nó là hạt giống gì. Chàng có thử trồng một hạt, nhưng chờ mãi vẫn không thấy nó nảy mầm nên đành từ bỏ. Chúng ta còn dư lại một hạt linh chủng, muốn bán đi nhưng không đổi được vật gì trân quý, nên vẫn cất giữ nó ở trong nhà, để lâu ngày sinh cơ bên trong hạt giống đã mất đi một ít rồi."