"Không dám nhận không dám nhận, nhưng Lục đạo hữu đã làm ta vô cùng bất ngờ đấy, không nghĩ tới mấy tháng trước ngươi còn là một tên tán tu Luyện Khí tầng hai cần mời ta tới giúp đỡ diệt trừ sâu bệnh, mà hiện giờ, ngươi đã trưởng thành đến độ có thể nhẹ nhõm giải quyết sâu bệnh rồi." Tần Minh cảm thán nói.
Đúng là gã thực sự không ngờ, tên tiểu tán tu Luyện Khí mà trước kia mình không để vào mắt, lại có một ngày sử dụng được kiếm quyết tinh xảo như thế, còn trở thành đối thủ cạnh tranh của mình?
"May mắn mà thôi, ta vẫn còn kém xa Tần sư huynh." Trong mắt Lục Huyền toát lên một tia hồi ức: "Mọi chuyện đều bắt đầu từ lần sâu bệnh đấy, kể từ đó, để tránh linh thực trong linh điền nhà mình lại gặp phải sâu bệnh, ta đã đau đớn hạ quyết tâm, dùng toàn bộ tài sản đi mua một môn kiếm quyết. Khổ tu mấy tháng, cộng thêm bản thân có một chút thiên phú trên phương diện kiếm đạo, ta mới đạt được thành tựu như ngày hôm nay. Nhưng bởi vì tu vi thấp, mỗi ngày chỉ có thể thi triển chừng hai, ba lần kiếm quyết, khiến cho hiện tại chỉ kiếm được một ít linh thạch không đáng để kể ra."
Bởi vì xung đột lợi ích, Lục Huyền đã dự tính trước tình cảnh bản thân phải chạm mặt với những tu sĩ khác cùng có nghiệp vụ giải quyết sâu bệnh như mình rồi, nhất là vị Tần Minh, người có tu vi Luyện Khí tầng bốn trước mắt này, vì gần như gã chính là người có nhiều đơn hàng nhất khu Bắc.
Hắn lập tức rủ rỉ nói ra đáp án đã được chuẩn bị sẵn từ trước, cũng cho thấy bản thân tu vi thấp, làm như vậy chỉ vì kiếm một chút linh thạch chi tiêu, chứ không chiếm đoạt bao nhiêu mối làm ăn của Tần Minh.
"Thì ra là thế." Tần Minh khẽ gật đầu: "Chẳng qua bây giờ Lục đạo hữu còn trẻ, nên lấy việc tu hành làm chủ, không nên dính vào vấn đề sâu bệnh này sẽ thỏa đáng hơn."
Tần Minh cười híp mắt nhìn thẳng vào Lục Huyền, nửa khuyên nhủ nửa uy hiếp.
"Đa tạ Tần đạo hữu đã nhắc nhở, ta biết mình phải làm gì." Lục Huyền lạnh nhạt đáp, sau đó dắt Trương Tu Viễn rời đi.
Trong lúc di chuyển, hắn vẫn cảm nhận được một ánh mắt thoắt ẩn thoắt hiện, mơ hồ rơi trên lưng mình.
"Số lượng tán tu ở khu Bắc này rất nhiều, ta đã nói rõ mình chỉ kiếm được một ít linh thạch, nhưng đối phương vẫn uy hiếp ta, rốt cuộc là có ý gì?"
Bản thân gặp phải tình huống kiểu này, trong lòng hắn khá là giận dữ bất bình, đồng thời cũng bắt đầu suy nghĩ, rõ ràng hắn đã tỏ vẻ bản thân yếu kém rồi, nhưng Tần Minh kia còn hung hăng đuổi cùng giết tận như vậy, không khỏi làm lửa giận bốc lên trong lòng.
Đột nhiên, bước chân hắn dừng lại, một ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu.
Càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn, Lục Huyền dứt khoát dừng bước lại, đột ngột kéo Trương Tu Viễn đang ở bên cạnh qua một bên.
"Tiểu Viễn, Tiểu Lục thúc có chuyện cần ngươi giúp đỡ. Ngươi có thể đến nhà mấy đứa bạn có quan hệ tốt với mình, hỏi thăm về chuyện nhà bọn họ bị sâu bệnh tấn công một phen, xem xem có phải nhà người đó đã mời một tu sĩ Luyện Khí trung cấp trắng mập và am hiểu thuật pháp hệ băng hay không?"
"Nếu đúng, lại hỏi người ta cụ thể một chút, là sau khi người kia giải quyết sâu bệnh xong, đối phương đã xử lý Hắc Nha ấu trùng như thế nào? Ngươi còn nhỏ, người khác sẽ không đề phòng ngươi, chỉ cần hỏi sẽ nói cho ngươi biết. Thúc đứng canh gác bên ngoài, ngươi không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn."
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Huyền, Trương Tu Viễn cũng hiểu được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nó lập tức mím môi, gật đầu thật mạnh.
Theo lời chỉ dẫn của Trương Tu Viễn, hai người lập tức đến nhà một vị tu sĩ ở ngay phía trước. Cậu bé đứng bên ngoài tiểu viện hô một tiếng, ngay sau đó, đã thấy một tiểu thiếu niên cùng tuổi nó đi ra mời cùng tiến vào đình viện.
Lục Huyền thủ sẵn vài tấm phù lục trên tay, yên lặng chờ đợi cậu nhóc đi ra.
"Tiểu Lục thúc, ta đã thăm dò kỹ càng rồi. Nhà cậu ấy từng nhờ tu sĩ trắng mập kia ra tay giải quyết, nhưng không có ấn tượng sâu sắc gì về thi thể của mấy con ấu trùng sau khi bị dọn dẹp, hẳn là nó đã bị tu sĩ ấy cầm đi rồi."
Không phải chờ quá lâu đã thấy Trương Tu Viễn vừa thở hổn hển vừa chạy ra, mà những lời cậu bé nói lại làm trái tim Lục Huyền trở nên căng thẳng.
"Lại thăm dò tiếp." Hắn bật ra một hơi nặng nề, sau đó kiên định đáp.
Bọn họ lại tiếp tục đi tìm hai hộ tán tu khác, cũng nhận được câu trả lời tương tự. Đó là sau khi Tần Minh giải quyết xong sâu bệnh, gã cũng tiện tay cầm xác ấu trùng đi.
Trong nháy mắt, hàng loạt những suy nghĩ bắt đầu điên cuồng dâng trào trong đầu Lục Huyền, đầu mối xuất hiện càng lúc càng rõ ràng.
"Lý do vì sao cùng là tu sĩ Luyện Khí tầng bốn, mà phí xuất thủ của Tần Minh lại thấp hơn Lăng Vân tiên tử và kiếm tu Lý Húc đến một, thậm chí là hai phần? Vì sao sau khi hắn giải quyết Hắc Nha ấu trùng xong, còn muốn cầm thi thể ấu trùng đi? Vì sao ta chỉ là tu sĩ Luyện Khí tầng hai, nhưng ngay cả tư cách kiếm chút linh thạch cũng không được?"
"Chính vì Hắc Nha ấu trùng kia vốn là thứ được Tần Minh thả ra! Hắn thả Hắc Nha Trùng trưởng thành đến linh điền của tán tu, để cho trứng trùng lặng lẽ nở ra, rồi mượn sinh cơ linh thực trong linh điền tẩm bổ thai nghén thành Hắc Nha ấu trùng. Chờ sau khi ấu trùng lớn lên, hắn lại lấy danh nghĩa dọn dẹp sâu bệnh, để thu ấu trùng trở về."