"Đó là Vương Văn Hoành có tu vi Luyện Khí cao cấp, là một trong những thanh niên tuấn kiệt đương thời có tu vi cao nhất ở Vương gia, nghe nói lần này, hắn được người dẫn vào vùng hoang dã lịch luyện."
Một thanh niên với vẻ mặt kiên nghị, lập tức bước ra khỏi quảng trường, trong tay cầm một thanh trường kiếm màu đỏ tươi, trong lúc bước đi, còn mơ hồ cảm nhận được một luồng sát khí nhàn nhạt trên người gã.
"Không biết bí cảnh mới khai phá ra sao rồi? Tán tu chúng ta có cơ hội tiến vào ăn một chút cơm thừa rượu cặn hay không?"
"Tu vi của ngươi chỉ là Luyện Khí tầng hai mà cũng muốn vào bí cảnh mới á? Đó là chưa kể đến chuyện nhóm tán tu đi theo Vương gia tiến vào khai khẩn, cũng cào nát cái bí cảnh kia rồi, làm gì còn thừa lại thứ tốt nào? Hơn nữa, lấy tu vi của người cũng không vào được cửa bí cảnh đâu."
"Đến cùng là những tu sĩ Vương gia này đã gặp phải chuyện gì bên trong bí cảnh? Mà nhìn vẻ mặt ai cũng nghiêm túc như vậy?"
"Đừng nghi ngờ, bọn họ chỉ đơn giản là quay về tiếp viện bình thường thôi, nghỉ ngơi và hồi sức ấy."
Tán tu trong chợ bàn tán xôn xao, Lục Huyền lẫn trong đám đông cẩn thận quan sát.
Ngoại trừ đại đội tu sĩ từ của Vương gia kia, vẫn còn mấy trăm tên tán tu khác đi cùng. Trên người rất nhiều tán tu đều không có túi trữ vật, bởi vậy thắt lưng quanh eo đều phồng lên, xem ra thu hoạch được không ít. Nhưng thu hoạch nhiều như vậy mà trên mặt mỗi một vị tán tu lại chẳng có chút ung dung nhẹ nhõm nào, ngược lại, còn tràn đầy nghi hoặc, sợ hãi, nặng nề...
Lục Huyền liếc mắt nhìn qua, nhưng không thấy bóng dáng Trương Hồng đâu.
Nhưng hắn cũng không quá lo lắng cho sự an toàn của huynh ấy, dù sao Trương Hồng cũng mới trở về lần trước, trong khi đường xá xa xôi, đi đi về về cũng lãng phí không ít thời gian.
Hắn lặng lẽ rút lui khỏi đám đông.
Nhiều tu sĩ trở về như vậy, đoán chừng hai ngày tiếp theo trong chợ sẽ xuất hiện không ít đồ tốt, hắn dự tính sẽ chú ý đến nơi này nhiều hơn một chút.
Về đến nhà, hắn lập tức lấy linh mễ và thịt yêu thú ra, cẩn thận xử lý rồi cất đi, cũng trực tiếp lên giọng cảnh cáo Đạp Vân Linh Miêu không được vào bếp trộm thịt, nếu không hắn sẽ không cho nó ăn ngon.
Lúc xế chiều, Vương Sơn tới chơi một chuyến, mới bước vào cửa, con ngươi xanh biếc của ấu thú Đạp Vân Linh Miêu đã hung hăng trừng mắt nhìn gã, trong miệng phát ra một tiếng gầm gừ trầm thấp.
"Gào..."
"Đây là con yêu thú trước đó ta mua được từ trong chợ, dã tính chưa thuần, đã làm phiền Vương đạo hữu rồi, vô cùng xin lỗi." Lục Huyền nhẹ nhàng vỗ đầu Đạp Vân Linh Miêu, ý bảo nó yên tĩnh lại, rồi cười cười giải thích với Vương Sơn.
"Không sao, Lục huynh đệ hăng hái thật đấy, còn nuôi một con yêu thú như thế này, nhưng nhìn đôi mắt con Đạp Vân Linh Miêu này rất đặc biệt."
"Chỉ đẹp mắt thôi, chứ không có điểm thần dị nào." Lục Huyền thuận miệng đáp: “Ta nuôi con vật nhỏ này, chỉ đơn thuần là muốn nó trông nom nhà cửa giùm, hơn nữa ở trong nhà một mình lâu ngày khó tránh khỏi nhàm chán, có nó ở bên cạnh làm bạn vẫn tốt hơn một mình. Ta cũng không giống như Vương đại ca, có ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực cả ngày lẫn đêm, vui đến quên cả trời đất."
Lục Huyền trêu chọc.
Lâu ngày không gặp, sắc mặt Vương Sơn càng thêm rực rỡ.
"Ha ha ha!" Vương Sơn cười to: "Ta qua đây là muốn nhắc nhở Lục tiểu huynh đệ một chuyện. Lần này có mấy trăm tới hơn nghìn tán tu từ bí cảnh mới hoang dã trở về, trên người bọn họ đều mang theo đồ tốt, đương nhiên sẽ hấp dẫn rất nhiều người thèm muốn. Đây chính là thời điểm bọn họ nhạy cảm nhất, rất dễ phát sinh mâu thuẫn. Trong ngày hôm nay, đã có hai trận tranh đấu phát sinh tại khu Bắc, chết mấy ba tên tán tu. Ngoại trừ chuyện này, ta còn muốn cảnh báo ngươi, rất có thể những loại tà ma quỷ quái vốn xuất quỷ nhập thần ở vùng hoang dã, sẽ theo chân những người từ vùng hoang dã trà trộn về đây. Lục đạo hữu phải cẩn thận nhiều hơn."
"Đa tạ Vương đạo hữu đã nhắc nhở." Lục Huyền cảm kích đáp.
Mặc kệ thế giới bên ngoài thế nào, dù sao hắn cũng chỉ ở lại bên trong tiểu viện của mình chăm sóc linh thực mà thôi.
Nếu có tu sĩ đi tới quấy rầy cuộc sống làm ruộng yên tĩnh của hắn, cũng đừng trách hắn không để cho người nọ sống yên.
Vương Sơn nói chuyện vài câu rồi cáo từ, lên đường đi tuần tra các con đường tại khu Bắc. Lục Huyền đóng chặt cửa viện, trực tiếp mở trận pháp ngăn cách với ngoại giới.
Không quá lâu sau, một giọng nói nhẹ nhàng đã vang lên bên ngoài tiểu viện: "Lục tiểu ca, ngươi có ở nhà không?"
Đối phương chính là tiểu thiếp Vương Sơn mới nạp về.
Lục Huyền mở cửa viện, Vương thị dung mạo diễm lệ đang lẳng lặng đứng ngoài cửa, dù đã mặc lên người chiếc áo bào rộng thùng thình, nhưng dáng người lồi lõm bên dưới vẫn không thể che giấu được, đôi mắt nàng ta hơi cụp xuống, chờ đến lúc nhận thấy Lục Huyền đi ra mới ngẩng đầu lên, có cảm bên trong là từng gợn sóng nhấp nhô, phong tình vạn chủng.
"Vương tẩu tử tìm ta có chuyện gì?" Lục Huyền hỏi.
"Không biết trong nhà chúng ta có chuyện gì, cứ thấy tiếng động lạ phát ra. Ta ở nhà một mình sợ lắm, Lục tiểu ca có thể qua xem giúp ta không?" Nét mặt Vương thị đầy khiếp hãi, giống như một chú thỏ trắng, chỉ một chút động tĩnh gió thổi cỏ lay cũng muốn trốn tránh.
Khóe miệng Lục Huyền khẽ nhếch, để lộ ra một nụ cười quái dị.