"Là tán tu thật bất đắc dĩ mà..."
"Nếu thật sự không được, cũng chỉ còn cách này thôi."
Lục Huyền âm thầm thở dài trong lòng, sau đó vươn ngón tay tiến vào trong ống tay áo.
Ba người khác thấy thế, vẻ mặt lập tức trở nên căng thẳng như lâm đại địch.
Dưới ánh mắt cực độ căng thẳng của ba người kia, Lục Huyền dứt khoát cầm một nắm linh thạch từ trong ống tay áo tới, nhiệt tình nhét chúng vào tay vị tu sĩ Luyện Khí trung cấp dẫn đầu.
"Ba vị đạo hữu đi đường xa tới đây kiểm tra, thật là vất vả cho ba vị. Ở nơi này của ta chỉ có một chút linh thạch, không đủ để bày tỏ thành ý, chỉ muốn mời ba vị đạo hữu uống một chén linh trà mà thôi." Lục Huyền nở nụ cười rất chân thành nồng nhiệt.
Tu sĩ Luyện Khí trung cấp dẫn đầu không từ chối, tự nhiên nhận lấy và nhẹ nhàng cân nhắc số linh thạch. Bằng vào kinh nghiệm lão luyện, chỉ trong nháy mắt gã đã biết được đại khái số lượng trong này, trên mặt lập tức nở nụ cười tươi rói.
Lục Huyền thấy gã nhận linh thạch, trong lòng cũng hơi thả lỏng được một chút. Hắn không muốn cho ba người này tiến vào linh điền nhà mình, phòng ngừa bọn họ trông thấy các loại linh thực hiếm hoi quý giá như Kiếm Thảo, Ám Tủy Chi... Sẽ dẫn tới tai họa.
Nếu như cưỡng ép từ chối, hắn tự tin dựa vào tu vi Luyện Khí tầng năm của bản thân, lại cộng thêm pháp khí nhất phẩm đặc biệt Liệt Ngân Nhận, phù lục nhị phẩm Kiếm Khí Vạn Thiên phù và Lôi Hỏa Châu, hắn có thể giết ba người này chỉ trong nháy mắt.
Nhưng hậu quả sau đó thì sao? Hắn tuyệt đối không thể gánh vác được.
Xét cho cùng, xung quanh nơi đây cũng có nhiều người như vậy, hắn không thể thần không biết quỷ không hay mà xử lý ba người này được.
Nếu đường này không thôi, cũng chỉ có thể hối lộ mà thôi.
Hai mươi linh thạch có thể đánh tan một hồi sóng gió, cũng nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Hắn nở nụ cười giả tạo, nhưng trong lòng đã âm thầm ghi nhớ ba người này rồi, đặc biệt là tu sĩ Luyện Khí trung cấp cầm đầu kia, chỉ cần có cơ hội là sẽ đòi lại gấp đôi.
Tu sĩ Luyện Khí trung cấp nọ thuần thục thu hết hai mươi linh thạch kia vào trong túi trữ vật của mình, nhanh đến không để lộ ra một chút dấu vết nào, trong khi vẻ mặt của hai tu sĩ Luyện Khí tầng ba đằng sau lưng gã vẫn không thay đổi, giống như không hề nhìn thấy gì.
"Ta thấy đạo hữu tuấn tú lịch sự, tính tình thẳng thắn, chắc chắn sẽ không cấu kết với tà ma. Như vậy đi, để cho hai thủ hạ của ta tùy ý lượn một vòng vào trong tiểu viện của đạo hữu xem qua cũng được." Tu sĩ Luyện Khí trung cấp kia mỉm cười nói với Lục Huyền.
Lục Huyền thoáng sửng sốt một hồi, lại lập tức hiểu được hàm ý ẩn trong lời nói của đối phương, ngọn lửa giận vô duyên vô cớ đột nhiên dâng lên trong lòng: Đã đưa cho ngươi hai mươi linh thạch, ngươi nuốt một mình thì cũng thôi đi, còn muốn ta đút cho hai tên thuộc hạ của ngươi ăn tiếp, không sợ no đến vỡ bụng sao?
Nếu vừa rồi, hắn chỉ định tìm về một chút thiệt thòi mà thôi, thì ở thời điểm tu sĩ Luyện Khí trung cấp thốt ra lời này, ý nghĩ giết ba người đối phương lại càng trở nên mạnh mẽ hơn ở trong lòng hắn.
Hắn trực tiếp dẫn hai gã tu sĩ Luyện Khí tầng ba tiến vào trong đình viện, rồi kín đáo đưa cho mỗi người năm viên linh thạch, hai người liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới hài lòng rời đi.
"Linh thạch của ta cũng không dễ kiếm như vậy đâu.” Lục Huyền đi theo hai người ra khỏi tiểu viện, đứng từ phía sau nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, trong lòng thoáng cười lạnh nói.
Ngay khi ba người họ muốn đi đến một khu đình viện khác, bỗng nhiên Vương Sơn lại đi từ trong nhà ra. Ngay khi bắt gặp tu sĩ Luyện Khí trung cấp kia, ánh mắt gã lập tức sáng lên.
"Đàm sư huynh, sao ngươi tới đây mà không vào nhà sư đệ chơi một chút?" Vương Sơn với gương mặt hồng hào lập tức tươi cười đi tới.
"Chẳng phải bên trên có giao nhiệm vụ sao? Công việc bận rộn lắm. Dạo gần đây, trong phường thị liên tiếp xuất hiện bóng dáng tà ma, chúng ta không thể không đi ra ngoài tra xét nhiều hơn. Vương Sơn sư đệ, đã lâu không gặp mà tu vi ngày càng thâm hậu nha." Tu sĩ Luyện Khí trung cấp kia cười cười đáp lại.
"Thì ra là thế, vị Lục đạo hữu này là hàng xóm nhà ta, từ trước đến nay đều rất yêu thích bồi dưỡng linh thực, tính cách đơn thuần lương thiện. Đàm sư huynh không làm khó hắn chứ?"
"Làm gì có chuyện đó, vừa nhìn đã biết Lục tiểu huynh đệ là người ngay thẳng không ai bằng rồi, đương nhiên là không thể dính líu tới tà ma được." Đàm tu sĩ trả lời, hoàn toàn không đề cập đến chuyện gã vừa mới nuốt hai mươi linh thạch của Lục Huyền.
"Không có là tốt rồi, để ta giới thiệu các người với nhau."
"Vị này là Lục Huyền đạo hữu, tu vi Luyện Khí tầng ba và là Linh thực sư."
"Vị này là Đàm Hiểu Đông - chấp sự phụ trách an toàn trong phường thị, tu vi thâm hậu, đã tiến vào Luyện Khí tầng năm nhiều năm rồi, xem như là sư huynh của ta." Vương Sơn giới thiệu thân phận hai bên cho nhau.
"Ngưỡng mộ đã lâu, đã sớm nghe nói Đàm đạo hữu công chính nghiêm minh, tận tâm tận trách. Được một chấp sự có tu vi cao cường như vậy bảo vệ, là hạnh phúc của tất cả tu sĩ trong phường thị." Ngoài miệng Lục Huyền mỉa mai đầy ẩn ý, còn trong lòng hắn lại không nhịn được mà oán thầm một câu: “Vương Sơn kia, sao ngươi không bước ra sớm hơn một chút chứ? Ngươi đi ra sớm hơn một chút đoán chừng ta có thể tiếp kiệm được mấy chục viên linh thạch kia, mà tên sư huynh này của ngươi cũng có thể giữ được cái mạng rồi.”
Haizz… càng nói càng thêm xót xa vì ba mươi viên linh thạch kia.