Năm quầng sáng khác mở ra được ba viên Bồi Nguyên Đan. Còn hai quầng sáng còn lại, có lẽ do Linh Huỳnh Thảo phẩm chất hoàn mỹ nên một cái mở ra đan phương, một cái khác lại mở ra bảo vật Thảo Linh Nguyên Dịch.
Lục Huyền hấp thu đan phương Bồi Nguyên Đan, gần như ngay lập tức, trình độ lý giải về quá trình luyện chế Bồi Nguyên Đan trong đầu hắn đã trở nên sâu sắc hơn rất nhiều. Nào là phương thức xử lý tài liệu, nào là liều lượng cho vào, hay khống chế độ lửa, thời cơ lấy đan... Đều tăng lên không ít.
Mặc dù hắn chưa trực tiếp ra tay luyện chế Bồi Nguyên Đan, nhưng đã trở thành một cao thủ đích thực trên phương diện lý luận rồi.
Một giọt chất lỏng nửa đông đặc có màu xanh ngắt lại xuất hiện trong tay Lục Huyền, đó chính là Thảo Linh Nguyên Dịch - bên trong ẩn chứa một lượng lớn tinh hoa thảo mộc.
Hắn gọi Thảo Khôi Lỗi qua, lại nhét giọt dịch thể màu xanh ngắt đó vào bên trong cái đầu cỏ xám kia. Vừa nhét vào không bao lâu, mảng cỏ màu xám tro đã dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được để trở thành một mảnh xanh tươi, phảng phất như cây già mọc mầm non, tỏa ra sinh cơ nồng đậm.
"Ăn uống no đủ, mới có sức bảo vệ linh điền.” Lục Huyền nhìn cái đầu màu xanh ngắt của Thảo Khôi Lỗi, vừa cười vừa nói.
"Lục đạo hữu, Lục đạo hữu, có ở nhà không?" Đúng vào lúc này, bên ngoài tiểu viện lại truyền đến một giọng nói hơi quen quen.
Lục Huyền thoáng hồi tưởng lại một chút, rất nhanh đã nhận ra đó là tu sĩ họ Ngô ở gần đây, tuổi tác khá lớn và thích nhất chén là những thứ bên trong cái chén. Lão từng tới hỏi Lục Huyền, không biết trong tiểu viện của hắn có trồng loại linh thực thích hợp để chưng cất rượu hay không.
"Ngô đạo hữu, ta ở đây, có chuyện gì không?"
"Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là khoảng thời gian gần đây, rốt cục mấy con chó săn của Chấp Pháp đường cũng bỏ đi rồi, trong lòng ta vui vẻ nên muốn tìm một người cùng uống rượu, đã lập tức nghĩ đến ngay Lục tiểu hữu."
Lục Huyền mở cửa viện, cười nói với Ngô tu sĩ: "Được, chờ ta thu dọn một chút rồi chạy qua uống một chén với Ngô đạo hữu ngay."
Lão giả họ Ngô gật đầu rời đi.
Lục Huyền quay lại trong phòng, rút kinh nghiệm từ chuyện Vương Sơn, lần này để phòng ngừa bất trắc, hắn đã giấu Lôi Hỏa Châu cùng Kiếm Khí Vạn Thiên phù ở trong áo.
Tu vi của lão giả họ Ngô là Luyện Khí tầng bốn, ngộ nhỡ đối phương có rắp tâm hại hắn, kể cả khi mối nguy tiềm ẩn, đột ngột xông ra, Lục Huyền cũng có đủ tự tin ứng phó với chúng, bởi trong tay hắn đang có một đống phù lục pháp khí mà.
Suy nghĩ một chút, hắn lại gọi Đạp Vân Linh Miêu đi qua.
Con ấu thú linh miêu với gương mặt không chút thay đổi, con ngươi xanh biếc trừng to, nhìn thì tưởng là lạnh lùng, kỳ thực trong lòng nó lại đang nhảy nhót hoan hô, nó lập tức leo lên bờ vai Lục Huyền, bốn bàn chân như bốn đám mây trắng trực tiếp bám chặt vào chiếc áo bào trên người hắn.
Lúc này Lục Huyền mới hoàn toàn yên tâm. Có con ngươi thần dị của Đạp Vân Linh Miêu bên cạnh, đám tà ma cực kỳ bí mật mà tu sĩ bình thường khó phát hiện ra kia, gần như không thể che giấu được trước mắt nó, như vậy sự an toàn của Lục Huyền càng được đảm bảo hơn.
Hắn mang theo ấu thú linh miêu, mở trận pháp ra, đi về phía trạch viện của Ngô tu sĩ. Vừa vặn, hắn cũng có chút chuyện muốn thỉnh giáo lão giả họ Ngô.
Trên chợ tán tu rất khó bắt gặp linh chủng vô danh, mà trong những cửa hàng lớn kia, mặc dù có không ít chủng loại linh chủng nhưng phần lớn đều có giá cả đắt đỏ, phẩm cấp cũng không cao, đa số đều là nhất phẩm và không có phẩm, khó mà thỏa mãn được ánh mắt càng ngày càng cao của Lục Huyền.
Hắn có ý định đến khu chợ đen thần bí trong phường thị nhìn một chút, đồng thời cũng bán mấy món đồ trong người đi.
Tu vi lão giả họ Ngô không tệ, thời gian nán lại ở trong phường cũng đủ dài, mong rằng lão sẽ có chút hiểu biết nhất định về khu chợ đen kia.
"Nào nào nào, Lục đạo hữu tới nếm thử loại rượu đã được ủ gần mười năm tuổi của ta đi."
Có hai người đang uống say sưa trong nhà Ngô tu sĩ.
Lục Huyền lắc lắc chén rượu bạc trong tay, linh tửu vàng óng ánh trong chén lập tức lắc lư theo động tác lê của hắn, mùi rượu đậm đà và êm dịu lập tức thoát ra ngoài.
"Ta thật sự không ngờ, Vương Sơn vốn là tuần vệ Chấp Pháp đường, lại bị tà ma ô nhiễm. May mà phát hiện ra sớm, không có lan đến gần những hàng xóm như chúng ta." Ngô tu sĩ đặt chén rượu xuống, vừa nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra, trong lòng lại không khỏi sợ hãi.
"Đúng vậy, nếu không phải kịp thời phát hiện và tiêu diệt tà ma, những người sống gần như chúng ta, khó có thể đảm bảo được an toàn cho bản thân." Lục Huyền phụ họa.
"Phế vật Chấp Pháp đường vẫn canh giữ khu vực này một đoạn thời gian, muốn đi ra ngoài làm chút chuyện gì cũng không tiện. Bọn họ không nhìn một chút, ngay cả người của mình còn không giữ được, để bị tà ma xâm nhiễm, thì để ý đến chúng ta có tác dụng gì? Chẳng thà cứ kiểm tra kỹ nội bộ trước, nói không chừng còn có thể tìm thêm được vài tên!" Hiển nhiên Ngô tu sĩ đã ngà ngà say, ánh mắt trở nên mơ màng, ăn nói cũng không giữ ý.