Khoảng nửa giờ sau, Lục Huyền đến bên ngoài chợ đen.
Mặc dù chợ đen gần trung tâm phường thị, nhưng khu vực xung quanh tương đối hoang vắng, không có đình viện hay khu nhà ở, chỉ có mấy tu sĩ đang vội vã đi trên đường, dùng ánh mắt cảnh giác đánh giá lẫn nhau.
Toàn bộ khu chợ đen đều bị một màn sương màu đen dày đặc bao phủ, linh thức thăm dò vào trong gần như không thể được nhúc nhích nửa bước, giống như đã bị thứ gì đó ngăn cản lại rồi.
Lục Huyền đeo một chiếc mặt nạ giản dị lên, sau đó đi tới trước mặt một tu sĩ đang canh giữ lối vào chợ đen.
Dọc theo đường đi, hắn đã trông thấy hầu hết tất cả những tu sĩ tiến vào trong này đều có cách ăn mặc giống mình, đa số bọn họ đều đeo mặt nạ hoặc chùm khăn, một số ít sẽ sử dụng pháp khí đặc biệt có chức năng che phủ, cũng có mấy người không để ý, trực tiếp dùng diện mạo chân thật tiến vào, nhưng đương nhiên, đó có phải là gương mặt chân thật của họ hay không thì Lục Huyền cũng không biết.
Hắn quan sát động tĩnh của vị tu sĩ đang được sương mù màu đen bao phủ ở đằng trước, sau đó đưa đến lối vào ba viên linh thạch. Gần như ngay lập tức, hắn đã nhận được một tấm Dẫn Lộ phù, bên trên có một mũi tên màu đen rất nhỏ đang di động.
Bước vào trong hắc vụ, phía trước trở nên mơ hồ, mũi tên màu đen vừa nãy lập tức tỏa sáng, phương hướng chỉ dẫn không ngừng được điều chỉnh tỉ mỉ, từ từ dẫn dắt Lục Huyền tiến về phía trước trong màn sương mù màu đen kia.
Một lúc lâu sau, Lục Huyền cảm nhận được cơ thể mình trở nên sảng khoái, hắn đã xuyên qua hắc vụ, chân chính tiến vào chợ đen rồi.
Chợ đen lớn hơn so với tưởng tượng của hắn, trong tầm mắt có khoảng hai trăm tu sĩ, nhưng khung cảnh tương đối yên tĩnh, chỉ có những tiếng thì thầm thảo luận.
Có cảm giác khung trời phía trên chợ đen đang bị một đám mây đen dày đặc bao trùm, lại có khoảng mười mấy con diều giấy màu đen đang chậm rãi bay lượn.
Không biết con diều kia được luyện chế từ loại nguyên liệu gì, thoạt nhìn chúng khá giống với một bộ túi da yêu thú đang lơ lửng trên bầu trời. Ở thời điểm một con diều bay qua đầu Lục Huyền, hắn có thể cảm nhận được một luồng tà niệm quét qua thân thể mình, làm hắn không tự chủ được mà nổi da gà đầy người.
Lục Huyền nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn con diều đen ấy, luồng tà niệm kia chỉ lướt qua cơ thể hắn rồi nhanh chóng biến mất luôn.
"Thứ quái quỷ gì không biết!" Trong lòng hắn thầm mắng một câu, qua chuyện này, hắn lại càng thận trọng hơn với thế lực đang đứng đằng sau khu chợ đen trước mắt. Bọn họ có thể bố trí cả chục con diều giấy quỷ dị như vậy để tuần tra chợ đen, chỉ vậy thôi cũng đủ để tưởng tượng được nội tình kinh khủng của thế lực đứng đằng sau nơi này rồi.
Hắn từ từ bước đi, cẩn thận quan sát xung quanh.
"Tu sĩ tiến vào chợ đen nhiều hơn ta tưởng, nếu mỗi ngày có khoảng hai trăm người tiến vào, mà mỗi lần tiến vào đều phải nộp phí là ba linh thạch, thì một ngày, ít nhất cũng kiếm được sáu trăm linh thạch, loại buôn bán này quá lời rồi."
"Linh khí trong chợ đen nồng đậm hơn phường thị ở ngoài, cũng không biết với cái giá ba linh thạch kia, ta có thể ở lại nơi này được bao lâu, nếu không có quy định về thời gian, vậy cứ ở lại bên trong chợ đen tu luyện thu nạp linh khí."
Trong lòng hắn nghĩ thế, nhưng đương nhiên, hắn không có ý định đi thử nghiệm, chung quy lại, hắn cũng không biết làm như vậy sẽ gây ra hậu quả gì.
Mà nghĩ thoáng cái là hiểu, mục đích thế lực đứng sau lưng kia gây dựng nên một khu vực như chợ đen này chính là kiếm linh thạch, sao bọn họ có thể để yên cho tu sĩ đi tới chiếm lợi trên đầu bọn họ được?
Mức độ quản lý bên trong chợ đen tương đối lỏng lẻo, tu sĩ tiến vào có thể thoải mái bày sạp, chỉ cần không đi chiếm sạp của người khác, hoặc là không gây xung đột, thì người quản lý bên trong chợ đen sẽ không đứng ra can thiệp.
Lục Huyền tỉ mỉ quan sát từng món đồ vật bên trong những gian hàng trên đường.
Lần này hắn vào đây, mục đích chủ yếu là tìm được linh chủng, cây giống, ấu thú yêu thú, trứng yêu cầm vô danh hoặc quý hiếm.
Thứ hai là xem xem có thể tìm được một loại trận pháp phòng ngự tương đối mạnh nào không. Trận pháp phòng ngự hắn đang dùng để bảo vệ tiểu viện của mình vẫn là loại cũ do người môi giới để lại, hắn chỉ có quyền sử dụng trong một khoảng thời gian nhất định nào đó mà thôi.
Mà hiện giờ, số lượng linh thực trong linh điền càng ngày càng nhiều, phẩm cấp cũng càng ngày càng cao, trận pháp trước mắt đã có chút giật gấu vá vai, không đủ an toàn rồi.
Thứ ba là pháp khí phòng ngự. Bởi những món pháp khí trên người hắn hiện giờ, từ Liệt Ngân Nhận, Ly Hỏa Kiếm đến Lôi Hỏa Châu, đều là pháp khí công kích, Lục Huyền cảm thấy mình nên bù đắp vài điểm yếu cho bản thân.
Nhưng đương nhiên, có cơ sở là quầng sáng màu trắng, lại có thêm bốn quả Xích Vân Tùng gần thành thục trong linh điền, coi như hiện giờ, nhu cầu về pháp khí của hắn cũng không quá bức thiết, mà ngược lại, hắn còn đang muốn bán bớt pháp khí trong tay mình đi đây.
Thứ đầu tiên hắn muốn bán đi chính là thanh nhất phẩm phi kiếm của Tần Minh để lại, cứ một mực đặt nó ở trong túi trữ vật chỉ tổ chiếm hữu không gian.
Hơn nữa, chuyện kia đã đi qua thời gian dài như vậy rồi, lại cộng thêm bản thân đang ở bên trong chợ đen nên Lục Huyền cũng không phải lo lắng cái gì.