"Hấp thu hai giọt Thảo Linh Nguyên Dịch xong, linh trí Thảo Khôi Lỗi tăng lên rõ rệt, từ một con khôi lỗi vô hồn đến cấp độ của một đứa nhỏ chừng một hoặc hai tuổi. Cái không đổi duy nhất chính là trái tim kiên định, quyết tâm bảo vệ linh điền." Lục Huyền xúc động nói một câu, sau đó tự cảm thấy may mắn khi có một tên thủ hạ trung thành và tận tụy như vậy.
Hắn nhìn quanh linh điền một lần, tất cả linh thực đều ở trong trạng thái phát triển bình thường, có một ít cần tẩm bổ. Vì vậy, hắn lập tức đi qua, thuận đường thi triển một vòng Linh Vũ Thuật hoặc là Mộc Sinh Thuật, đảm bảo trình độ thỏa mãn của chúng có thể đạt mức lớn nhất.
Cuối cùng, hắn đi đến khu vực đang gieo trồng Giao Đằng, vội đến không thể chờ đợi được lập tức lấy bình nhỏ đựng đầy máu của Hắc Tuyến Xà ra, mở nút bình rồi cẩn thận đổ xà huyết lên trên sợi dây leo khô héo uốn lượn kia.
Máu rắn vừa rơi xuống dây leo Giao Đằng, thứ huyết dịch đỏ tươi nọ lại không chảy xuống mà trực tiếp dính chặt lên bề mặt của sợi dây leo kia rồi ngay lập tức đã từ từ thẩm thấm vào bên trong rồi.
Đằng mạn vốn có màu đen đậm, sau khi hấp thụ máu của Hắc Tuyến Xà lại nhanh chóng chuyển sang màu đỏ đen. Nếu quan sát thật kỹ sẽ thấy, ban đầu sợi dây leo này vẫn luôn ở trong tình trạng khô héo, uốn lượn, gấp khúc, nhưng sau khi hấp thụ máu rắn, đột nhiên nó lại phát sinh biến hóa, giống như một con rắn nhỏ vừa thức dậy sau thời kỳ ngủ đông, bắt đầu thong thả di động.
Chờ đợi chừng vài hơi thở sau, nó mới chịu dừng lại.
Lục Huyền tập trung tâm thần lên sợi dây leo Giao Đằng.
"Dường như có vật gì đó cực kỳ hay ho vừa tiến vào trong cơ thể, nhưng còn chưa kịp nếm ra vị đã biến mất rồi…”
Dáng vẻ đói khát như nắng hạn lâu ngày gặp trận mưa, muốn thỏa thích ăn uống một phen, ai ngờ trận mưa ấy chỉ rơi có hai - ba giọt.
Giao Đằng là linh thực tam phẩm, đương nhiên Lục Huyền sẽ không cho rằng chỉ một cái bình nhỏ chứa đầy máu Hắc Tuyến Xà là đủ để đáp ứng nhu cầu sinh trưởng của nó.
Hắn làm vậy, chủ yếu là muốn xem sau khi hấp thụ xà huyết, Giao Đằng sẽ sinh ra biến hóa như thế nào mà thôi.
Kết quả khá khả quan, dù một bình nhỏ đựng máu Hắc Tuyến Xà không thể làm dịu cơn đói khát của Giao Đằng, nhưng nó vẫn phát sinh một chút biến hóa đáng mừng, không còn khô héo như trước nữa.
"Xem ra sau này, ta phải nỗ lực nghĩ cách tìm được càng nhiều huyết dịch của yêu thú loại rắn đẳng cấp cao càng tốt." Lục Huyền có chút đăm chiêu nhìn Giao Đằng vẫn duy trì màu đen thẫm như trước, nhưng ở trong cảm nhận của hắn, sinh cơ trong cơ thể nó đã tăng lên rõ rệt rồi.
Ba ngày tiếp theo, Lục Huyền vẫn một mực an tâm ở trong trạch viện, toàn bộ tinh thần lực đều tập trung vào chuyện bồi dưỡng linh thực, không cần phải lo lắng cuộc sống đời thường của mình bị quấy rầy.
Ba ngày này, trong số ba mươi chín gốc Linh Huỳnh Thảo còn lại đã có mười ba cây tiến vào trạng thái hoàn toàn trưởng thành, mười ba cây thì có năm cây phẩm chất tốt, sáu cây phẩm chất thượng đẳng và hai cây phẩm chất hoàn mỹ.
Có gieo thì có gặt, mười ba quầng sáng trắng lại mang đến cho Lục Huyền mười ba phần thưởng.
Tu vi được đề thăng tổng cộng là hai năm, có lượng linh lực này, coi như thực lực Luyện Khí tầng sáu của hắn lại được củng cố thêm một bước. Ngoài ra, hắn còn nhận được bốn tấm phù lục nhất phẩm, ba gói kinh nghiệm thuật pháp, theo thứ tự là Địa Dẫn Thuật, Mộc Sinh Thuật cùng với 《 Canh Kim Kiếm Quyết 》.
Cuối cùng, có hai tấm đan phương Bồi Nguyên Đan mới xuất hiện đã được Lục Huyền hấp thu, chúng đã bổ sung rất nhiều kiến thức lý luận về quá trình luyện chế Bồi Nguyên Đan cho hắn.
Trên cây Xích Vân Tùng ngoài linh điền còn sót lại bốn quả Xích Vân Tùng, có hai quả cũng sắp bước vào trạng thái chín muồi.
Đương nhiên hắn có thể hái chúng luôn bây giờ cũng được, bởi vì nhìn qua, màu sắc của chúng cũng không khác gì quả Xích Vân Tùng đầu tiên được hái xuống. Nhưng thông qua năng lực có thể tùy thời nắm bắt tình trạng nhỏ nhặt nhất của linh thực, trong lòng Lục Huyền ngầm hiểu, những hạt tùng trong kia còn chưa bước vào thời kỳ thành thục tốt nhất. Nếu hái quá sớm hoặc quá muộn, chất lượng của hạt tùng sẽ bị ảnh hưởng một chút, mà chuyện này lại trực tiếp ảnh hưởng đến phần thưởng hắn có thể nhận được từ quầng sáng màu trắng.
Cho nên, phải hái nó ở thời cơ thích hợp nhất.
Lục Huyền quyết định để dành hai quả tùng kia lại, chờ tới sáng hôm sau sẽ đến xem.
Màn đêm buông xuống, cả thế giới chìm trong im lặng.
Linh điền được bao phủ bởi một tầng linh khí mỏng manh, dường như cũng chìm vào giấc ngủ say với màn đêm rồi, chỉ có Thảo Khôi Lỗi vẫn miệt mài kéo đôi chân cỏ xám mảnh khảnh của mình, chậm rãi đi tuần tra xung quanh các luống linh điền.
Trong bầu không khí êm đềm này, đột nhiên lại có một bóng người giống như mây khói, nhẹ nhàng bay lơ lửng phía trước trận pháp.
Bóng người nọ dừng lại, để lộ ra thân hình.
Người này chính là một tu sĩ mặc y phục dạ hành, che kín khuôn mặt, đang lẳng lặng đứng nhìn vòng bảo hộ linh khí mong manh kia.