Chương 35: Các Nguyên Soái Đồng Loạt Đòi Ly Hôn

Phiên bản 33190 chữ

Edit: Mimi — Beta: Ame

*****

Lần này, Tạ Kiến Vi là người hết sức bình thường: gia đình bình thường, cuộc sống cũng bình thường. Ngoài ngoại hình tương đối đẹp mắt ra, dường như không có điểm nào anh có thể sánh bằng Quân sư Tạ.

Hơn nữa, tính cách cũng bị bỏ xa cả ngàn con ngựa chạy. Tất nhiên, đây là cách nói cường điệu thôi.

Tạ Kiến Vi sinh ra trong hoàn cảnh bình thường, nhưng lại không cam chịu làm một nhân vật tầm thường.

Tốt nghiệp Học viện Điện ảnh, song anh vẫn chưa gặt hái được bất cứ thành công nào. Rõ ràng có thực lực, có ngoại hình, thậm chí là có cả khả năng diễn xuất, nhưng vì không quan hệ, không ô dù, nên anh luôn gặp trắc trở khắp mọi nơi.

Đương nhiên, Lục Ly cũng xót xa không muốn anh đâm đầu vào vách tường nhiều, cho nên sau khi bị vận rủi ám lần thứ hai, anh đã gặp được hắn.

Hai người vốn là tình một đêm. Trải qua một hồi ân ái mặn nồng, sáng ra Tạ Kiến Vi liền phủi mông bỏ chạy lấy người.

Lục Ly không giữ Tạ Kiến Vi lại. Chỉ là, về sau hắn cũng thuận tay nâng đỡ người nọ, cho đối phương một cơ hội diễn thử.

Ai ngờ, người đến diễn thử lần này chỉ có Tạ Kiến Vi. Nhờ một câu nói của Ảnh đế Lục, cuối cùng anh cũng thuận lợi trổ hết tài nghệ của mình.

Một bộ phim hot giúp Tạ Kiến Vi như cá muối xoay mình. Nhan Khả – người đại diện của anh không khỏi ngạc nhiên: “Cái kiếp đen như chó mực của cậu thay đổi từ khi nào thế?”

“Ai biết.” Tạ Kiến Vi đáp, song trong lòng lại thầm nghĩ đến Lục Ly.

Sau khi đi hỏi thăm, Nhan Khả lại càng thêm kinh ngạc: “Tôi bảo này, cậu thông đồng với Ảnh đế Lục kiểu gì thế?”

Tạ Kiến Vi liền kể chuyện mình bất cẩn lên giường với Ảnh đế Lục cho đối phương nghe.

Nhan Khả: “Quào, cậu cũng có bản lĩnh nhỉ!”

Tạ Kiến Vi lại nói: “Chỉ là ngoài ý muốn thôi, lúc lăn giường, thậm chí tôi còn không biết anh ta là ai nữa.”

Nhan Khả vui đến rạo rực: “Bất kể thế nào, đây cũng là một cơ hội tốt, muốn nổi thì phải nắm chắc cho tôi!”

Nhưng Tạ Kiến Vi lại không nghĩ như vậy: “Nắm cái gì, chắc chắn không có lần sau.”

Lần trước Tạ Kiến Vi không thấy rõ Lục Ly, có lẽ Lục Ly cũng chẳng nhận ra anh. Sau một đêm bừa bãi, tỉnh lại hai người liền đường ai nấy đi. Lục Ly cho anh cơ hội thử vai diễn này, tám chục phần trăm cũng vì muốn bịt miệng. Mà Tạ Kiến Vi đặc biệt thức thời, nên căn bản sẽ không tới tìm đối phương.

Nhưng ai ngờ, Lục Ly lại lưu số điện thoại của anh. Chưa đầy mấy hôm, hắn đã gọi cho anh một lần nữa.

Mà nội dung cuộc gọi cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là hẹn một đêm tình.

Nhan Khả vô cùng hưng phấn: “Cưng à! Có hy vọng rồi, cậu nhất định phải nắm chắc đấy!”

Suy nghĩ trong chốc lát, Tạ Kiến Vi thấy cũng không tồi. Dù sao thì bị đè đầu cưỡi cổ cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp, có thể thuận lợi vươn lên, ai mà không vui. Lại nói, Lục Ly trông cũng đẹp trai. Một người bạn giường ngon lành lại có quà tặng đính kèm như thế, đốt đèn lồng cũng không tìm thấy được đâu.

Cứ thế, bọn họ thường xuyên hẹn gặp. Thoáng cái, hai người đã ngủ với nhau hơn nửa năm trời.

Tạ Kiến Vi cảm giác cuộc sống tạm bợ này rất ổn. Đại gia bao nuôi thoải mái lại còn hào phóng. Hắn tặng xe tặng nhà, tặng cả sự nghiệp cho anh; bề ngoại đẹp trai, vóc người ngon nghẻ, công phu trên giường tốt đến mức vừa làm đã thấy tê dại toàn thân.

Nửa năm này, trong mắt Nhan Khả, Tạ Kiến Vi chẳng khác gì gã nông dân đột nhiên trúng số là mấy.

Theo lý thuyết, Tạ Kiến Vi không nên chán Ảnh đế Lục nhanh như vậy.

Nhưng Tạ Kiến Vi là một tên cặn bã, thậm chí là cặn bã viết hoa.

Nói chính xác thì, cũng không phải Tạ Kiến Vi chán người kia, mà là sợ hắn.

Nhan Khả hỏi, anh cũng chỉ nói: “Lúc nào cũng ở dưới thấy hơi phiền.”

Trước khi gặp Lục Ly, Tạ Kiến Vi là top, giờ chẳng biết tại sao lại thành bot thích bị thông rồi.

Nghe thế, Nhan Khả không khỏi hết hồn: “Cụ nội của tôi ơi, Ảnh đế Lục có thể cho cậu ở trên không?”

Tạ Kiến Vi buồn bực: “Chắc chắn là không, nên tôi muốn đổi miệng.”

Nhan Khả nhanh chóng hiểu vấn đề: “Má nó, cậu muốn trèo tường!”

Tạ Kiến Vi liếc mắt xem thường: “Nói khó nghe như vậy làm gì, tôi và anh ta cũng chỉ là quan hệ hai bên cùng có lợi.”

Nhan Khả: “Thì đúng là như vậy, nhưng mấu chốt là đại gia bao nuôi chưa chán, cậu còn chán trước là thế méo nào!”

Tạ Kiến Vi: “Ai cần quan tâm chứ? Dù sao thì tôi cũng đã chán rồi.”

Nhan Khả tận tình khuyên bảo Tạ Kiến Vi, chỉ hận không thể bổ đầu đối phương ra, để xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì. Người đàn ông hoàn hảo đến thế lại không cần, thậm chí còn muốn đi tìm thức ăn đổi miệng!

Thực ra, Tạ Kiến Vi không dám nói thật với Nhan Khả rằng, không phải anh chán, mà là anh sợ.

Lục Ly đối với anh rất tốt, thậm chí là quá tốt rồi.

Người này không giống như đang bao buôi tình nhân bé nhỏ, mà lại giống cưng chiều người yêu, kiểu như nâng trên tay, đặt trong lòng, vô cùng tận tâm mà đối đãi.

Tạ Kiến Vi coi quan hệ của bọn họ là bạn giường, song Ảnh đế Lục lại muốn nói chuyện yêu đương —— Đây chính là lý do khiến anh sợ.

Một mối quan hệ không công bằng như vậy, thực sự yêu đương sẽ là tự ngược, anh đâu có ngu. Hơn nữa, bọn họ còn lăn lộn trong giới nghệ thuật đầy hỗn loạn, tiền trao cháo múc rõ ràng vẫn đơn giản thoải mái hơn yêu đường cảm tính nhiều mà.

Nói trắng ra thì, Tạ Kiến Vi “chán” là để dừng chân đúng lúc, nhằm  bảo đảm bản thân và phòng ngừa thiệt hại.

Tình cảm là thứ vô cùng khó nói. Lúc yêu đến chết đi sống lại, khi thì hận tới thấu xương.

Anh không có khả năng đắc tội với Ảnh đế Lục, cũng không tin nổi bản thân mình. Nếu không muốn bị đuổi cùng giết tận sau chia tay, cắt đứt lúc này là vô cùng hợp lý. Mà làm thế, cũng là tốt cho cả hai người.

Tạ Kiến Vi kể lại đoạn ký ức này cho Nhan Kha nghe. Nghe xong, Nhan Kha cũng chỉ cảm thấy hết sức cạn lời.

Biết nào thế nào đây nhỉ, Tạ Kiến Vi ích kỷ, lạnh lùng, lại còn cực kỳ nhát chết. Cái mà người này gọi là “đảm bảo bản thân”, từ một góc độ khác thì hoàn toàn tương đương với việc không có dũng khí gánh vác một phần tình cảm.

Không cho được thứ mà Lục Ly muốn, nên anh dứt khoát chẳng bỏ ra một cái gì.

Nếu đây không phải là giấc mộng, nếu Lục Ly không phải Lục Ly, nếu Tạ Kiến Vi không phải Tạ Kiến Vi, làm vậy cũng chẳng vấn đề gì. Bọn họ sẽ đường ai nấy đi, đời ai nấy sống, trong đêm khuya vắng lặng thỉnh thoảng sẽ nhớ tới nhau, song tất cả cũng chỉ là một hồi vui vẻ, chẳng đọng lại gì nhiều.

Nhưng Lục Ly là Lục Ly, Tạ Kiến Vi là Tạ Kiến Vi. Dù không có nửa năm này, Lục Ly cũng sẽ yêu Tạ Kiến Vi đến tận xương tủy.

Dưới tình huống ấy mà muốn ghìm cương dừng ngựa? Thử hỏi nực cười biết bao nhiêu.

Sau khi trầm tư suy nghĩ, Nhan Kha mới nói: “Chung quy tôi cứ cảm thấy có cái gì đó là lạ.”

Tạ Kiến Vi biết đối phương thấy lạ ở chỗ nào.

Nhan Kha tiếp tục nói: “Theo lý thuyết, đây là giấc mơ của ngài Nguyên soái, là nội tâm sâu kín ngài ấy, chẳng lẽ trong lòng ngài ấy, cậu lại… ưm ưm… như vậy?” Anh ta không nói rõ ràng, nhưng Tạ Kiến Vi cũng hiểu được.

Chẳng lẽ trong lòng Lục Ly, Tạ Kiến Vi lại cặn bã đến như vậy?

Điều này rất vô lý. Mặc dù hai người có đôi chút khúc mắc cùng hiểu lầm, song làm bạn mười năm, cùng nhau đi qua biết bao ngày tháng, hơn ai hết, hẳn là Lục Ly phải hiểu Tạ Kiến Vi can đảm và có dũng khí đến nhường nào.

Dù hơn nửa số người trong dải Ngân Hà đều cảm thấy, rất có khả năng Tạ Kiến Vi chỉ lợi dụng Nguyên soái Lục để báo thù, song ai đã sát cánh bên hai người bọn họ đều biết, Tạ Kiến Vi dùng cả cuộc đời để bảo vệ Lục Ly. Người đàn ông như thế, tuyệt đối không thể phụ bạc một người đối tốt với mình. Huống hồ, Nguyên soái Lục đối với anh lại càng là tình sâu tựa biển.

Đó cũng là lý do, thuộc hạ thân tín của Nguyên soái Lục vô cùng tin phục Tạ Kiến Vi.

Nhưng Tạ Kiến Vi trong giấc mơ này là như thế nào? Đây quả thực không phải là Tạ Kiến Vi!

Nhan Kha cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Giấc mơ thứ nhất quá ngắn cho nên không cần đề cập tới. Từ giấc mơ thứ hai có thể nhìn ra khúc mắc của ngài Nguyên soái là… ừm… là cảm thấy đang bị cậu bao nuôi. Trong giấc mơ thứ ba, ngài Nguyên soái lại cảm thấy cậu ở bên ngài ấy vì thói quen chứ không phải vì tình yêu. Đến giấc mơ thứ tư…” Nhan Kha do dự trong chốc lát, thật sự không nghĩ ra giấc mơ Vampire kia thể hiện khúc mắc gì.

Tạ Kiến Vi nói: “Cái khúc mắc này hẳn là được sinh ra sau khi phân liệt. Anh ấy không biết rốt cuộc tôi yêu Lục Ly nào.” Thế giới Vampire giống như một giả thiết. Giả sử bọn họ phân ra, cùng nhau theo đuổi Tạ Kiến Vi. Vậy thì Tạ Kiến Vi sẽ chọn ai?

Thực ra, tất cả các nhân cách đều có một khúc mắc chung, đó là sợ mất Tạ Kiến Vi.

Và thực chất, vấn đề lớn chỉ có một, đó là từ đầu đến cuối Lục Ly đều cảm thấy Tạ Kiến Vi không yêu mình. Hoặc là cũng yêu, nhưng so với tình yêu của hắn vẫn cách biệt quá lớn.

Ví dụ như, nếu mất đi Tạ Kiến Vi, Lục Ly sẽ hoàn toàn sụp đổ. Mà ngược lại, nếu mất đi Lục Ly, Tạ Kiến Vi cũng buồn, nhưng chẳng bao lâu sau vết thương sẽ khép miệng và anh sẽ lại bắt đầu cuộc sống mới.

Một cuộc sống không có Lục Ly, nhưng vẫn tươi đẹp rạng ngời.

Tạ Kiến Vi khẽ thở dài: “Cũng là tôi không tốt.”

Anh nghĩ, cho Lục Ly tất cả chính là yêu hắn, nhưng lại quên mất, ái tình cũng cần đòi hỏi.

Một người chẳng đòi hỏi gì, chưa chắc là vì không muốn, mà có lẽ là do đối tác của người đó không cho được.

Quyền thế ngút trời nói buông là buông, vinh quang vô tận nói bỏ là bỏ, thân phận được vạn người kính trọng anh cũng chẳng cần.

Vậy rốt cuộc Tạ Kiến Vi để ý cái gì?

Ngay cả những thứ mà vô số người mơ ước, Tạ Kiến Vi cũng coi như mây bay gió thoảng, vậy rốt cuộc anh muốn cái gì? Lục Ly có thể cho anh cái gì? Chẳng lẽ báo thù xong, anh đã chẳng còn cần gì nữa?

Trên thực tế, Tạ Kiến Vi chỉ muốn tránh những hiềm khích có thể xảy ra. Nhưng đáng buồn chính là, Lục Ly chưa bao giờ nghĩ Tạ Kiến Vi lại yêu mình đến thế.

Vô số buổi sáng thức dậy sau một đêm dài ôm nhau ngủ, Lục Ly vẫn không ngừng lo lắng người bên cạnh sẽ đột ngột tan biến vào hư không.

Nếu Tạ Kiến Vi rời đi, cả đời này hắn cũng đừng mơ tìm được.

Bởi vì hắn biết rõ năng lực của anh hơn ai hết. Mà hắn cũng chẳng có lý do nào để giữ người, cho nên không giây phút nào là hắn không sợ hãi.

Trước kia, thật sự Tạ Kiến Vi chưa từng nghĩ tới điều này. Mà thực ra,  anh không nghĩ tới cũng không sao cả. Thời gian sẽ chứng minh tất cả, anh sẽ không bao giờ rời khỏi Lục Ly, sẽ dùng cả đời mình đến nói cho hắn biết: anh yêu hắn, cũng giống như hắn yêu anh.

Thế nhưng, có thể Lục Ly sẽ nhẫn nhịn trong đau khổ như vậy cả đời.

Trong hiện thực, chắc chắn Lục Ly sẽ không nói, thậm chí cũng chẳng biểu hiện ra ngoài một chút gì. Cho nên, Tạ Kiến Vi sẽ không bao giờ phát hiện được. Bọn họ vẫn sẽ đi cùng nhau đến cuối con đường.

Khi cuộc sống của hai người kết thúc, Lục Ly sẽ có thể yên tâm. Nhưng cả đời này, hắn sẽ phải chìm trong bất an cùng sợ hãi. Như thế, “cái được” cũng quá ít ỏi rồi.

Tạ Kiến Vi bỗng thấy khá là may mắn. Tuy sự phân liệt của Lục Ly chứa đựng rất nhiều tai hoạ ngầm, song anh lại có thể xâm nhập vào những giấc mơ của hắn, nhờ thế mà cảm nhận được nhiều hơn và cũng hiểu được nhiều hơn…

Một khi đã hiểu, anh chắc chắn sẽ giải quyết được vấn đề, tuyệt đối không để Lục Ly sống uổng một kiếp này.

Bọn họ vốn nên ân ái trăm năm, làm sao anh có thể để Lục Ly một mình chìm trong đau khổ.

Nhan Kha cũng đang ngổn ngang cảm xúc: “Cho nên… trong giấc mơ này, ngài Nguyên soái hy vọng cậu có thể “đòi hỏi” sao?” Dù bị Quân sự Tạ lợi dụng, Nguyên soái Lục cũng cảm thấy an toàn?

Tạ Kiến Vi gật đầu rồi lại lắc đầu. Anh nói: “Đúng là anh ấy hi vọng tôi biết đòi hỏi, song cũng không phải đòi hỏi theo cách này. Thế nên, hẳn là có người ở giữa gây khó dễ.”

Nhan Kha rất thông minh: “Chẳng lẽ có nhân cách khác ở đây?”

Tạ Kiến Vi: “Những nhân cách khác không thể can thiệp vào thiết lập của cảnh trong mơ, cho nên… đây là một thứ có tính khởi nguồn.”

Hơn nữa, thứ này vẫn luôn lừa gạt Lục Ly, ra sức phóng đại góc tối trong tâm hồn hắn. Và đến giấc mơ này, nó thậm chí còn để lộ ác ý của mình. Nó không muốn trị liệu thành công, cho nên nó chán ghét Tạ Kiến Vi, và cố gắng bôi đen anh.

Nhan Kha bỗng trở nên cảnh giác: “Boss, chẳng lẽ cậu nghi ngài Nguyên soái mắc chứng phân liệt còn vì lý do khác?”

Tạ Kiến Vi đáp: “Lục Ly không phải người yếu đuối. Huống hồ, tuy không thể hiện đủ tốt, nhưng chỉ cần tôi không rời đi, chắc chắn anh ấy sẽ không bị bệnh đâu.”

Dù bất an, thấp thỏm, sợ hãi và lo được lo mất, song Lục Ly vẫn là một người đàn ông siêu mạnh mẽ, từng đối mặt với mưa bom bão đạn ở ngoài đời. Hắn dư sức che giấu tâm sự cả đời. Mà dù hắn có giấu diếm đến lúc chết, chỉ cần Tạ Kiến Vi ở lại, thế giới của hắn sẽ không sụp đổ.

Cảm xúc của Lục Ly có thể là một cái kíp nổ. Nhưng rốt cuộc cái gì đã châm lửa vào cái kíp nổ này?

Vấn đề ấy, cuối cùng rồi cũng sẽ tìm ra, việc Tạ Kiến Vi muốn làm nhất hiện nay, chính là hiểu rõ Lục Ly hơn nữa.

Nhan Kha buồn rầu nói: “Lần này, ngay cả ký ức cũng trang bị đầy đủ, như thế có nghĩa cậu phải ngụy trang đúng hình tượng được thiết lập ra, nhưng…”

Quả thực là ngược vô cùng ngược. Chắc chắn Lục Ly yêu thương Tạ Kiến Vi đến tận xương tủy. Mà Tạ Kiến Vi, chẳng những lợi dụng hắn, còn chán hắn khi cặp kè chưa đến nửa năm. Đã vậy còn vì sợ mất lòng mà định kiếm tặng cho hắn một tình nhân khác.

Nếu Lục Ly biết…

Má ơi, hình ảnh đẹp quá, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Tạ Kiến Vi co rút khóe miệng, trong lòng cũng chẳng thấy vui. Tìm tình nhân cho chồng mình, anh còn chưa rộng lượng đến thế.

Vấn đề cấp bách hiện nay là phải ngăn việc này lại.

Tạ Kiến Vi nói với Nhan Khả: “Để tôi nghĩ lại đã.”

Anh bỗng nhiên nói vậy, nhưng Nhan Khả hoàn toàn không nghi ngờ, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trên thực tế, Nhan Khả chỉ hận không thể làm cho Tạ Kiến Vi bám dính lấy Ảnh đế Lục, có chết cũng không buông cái đùi vàng của hắn.

“Cậu nghĩ lại thì tốt nhất rồi! Giờ không phải thời cơ thích hợp. Hơn nữa, đằng nào cậu cũng phải tìm bạn tình. Người đàn ông như Ảnh đế Lục, cậu còn chê cái gì nữa? Qua được ngày nào hay ngày đó, trước mắt, cái gì hốt được cứ hốt hết về tay đi!”

Tạ Kiến Vi gật đầu: “Ừm.”

Nhan Khả sợ người kia đổi ý, lại nhắc nhở: “Bạch Tống cũng không phải kẻ dễ đối phó. Hiện giờ cậu ta có vẻ rất ngoan, mở miệng đều gọi anh Tạ này anh Tạ nọ. Nhưng nếu để cậu ta bám được lên người Ảnh đế Lục, cậu ta còn có thể thấy “thằng già” như cậu vừa mắt sao? Không chừng sẽ gây khó dễ cho cậu nữa đấy.”

Tạ Kiến Vi: “…”

Nhan Khả vỗ vai Tạ Kiến Vi, thấm thía nói: “Nghĩ kỹ lại đi!”

Nhan Khả rời đi, Nhan Kha vội vàng thể hiện sự trung thành tận tụy của mình: “Boss, đây không phải là tôi, cậu phải nhớ thật kỹ, người kia không phải là tôi đâu!” Ông mày là bác sỹ mà, có phải ma cô đâu, hu hu hu.

Tạ Kiến Vi trầm ngâm nói: “Không việc gì, bản thể đó của anh cũng nát óc vì tôi thôi mà.”

Nhan Kha: “…” Đều nói ác giả ác báo, bỗng nhiên anh cảm thấy đáng lẽ lúc trước mình không nên chê cười Thượng tướng Lauren. Giấc mơ này, rõ ràng là đến lượt anh đi tìm đường chết!

Tạ Kiến Vi ngủ nguyên ngày, đến tối tinh thần vô cùng tỉnh táo. Bởi vì tắt máy cho nên anh đã để lỡ rất nhiều chuyện. Hiện giờ, vừa khởi động điện thoại, tin nhắn đã ồ ạt nhảy vào.

Tạ Kiến Vi nhìn qua một chút, chọn vài cái quan trọng để trả lời. Nhưng vừa mới gửi tin đi, một cuộc gọi đã tới.

Trên màn hình hiện ra hai chữ: Anh Lục.

Lục Ly? Tạ Kiến Vi nghe máy không hề do dự.

Ngay sau đó, giọng nói của Lục Ly vang lên: “Tám giờ tối nay, Vitoya.”

Tạ Kiến Vi lên tiếng: “Được.”

Điện thoại ngắt.

Đại gia bao nuôi gọi, Tạ Kiến Vi nhanh chóng rời giường, sửa soạn một phen rồi ra ngoài, đi “thị tẩm”.

Vitoya là một khách sạn quốc tế. Gian phòng ở tầng cao nhất được đăng ký dài hạn dưới tên của Lục Ly.

Tạ Kiến Vi đã tới đây rất nhiều lần. Vì thế cho nên, xe của anh vừa chạy tới, bảo vệ đã ra đậu xe giúp và cử người dẫn anh đến khu vực thang máy riêng.

Bọn họ đều là người của công chúng, nhất là Lục Ly. Với thân phận của hắn, đề phòng bao nhiêu cũng không đủ được.

Tạ Kiến Vi lên lầu, dẫm từng bước trên mặt thảm mềm mại để tiến vào căn phòng hoa lệ rộng đến nửa tầng.

Lúc anh đến, Lục Ly đang bận. Thấy anh đi vào, hắn hơi ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Đợi một lát.”

Tạ Kiến Vi đáp: “Được.”

Anh có mang theo kịch bản, vừa ngồi xuống ghế sa lông đã lập tức mở ra xem.

Dù có ký ức của thế giới này, song chúng chỉ như những gạch đầu dòng ở phần mục lục của tiểu thuyết, chỉ cho thấy khung xương chứ chi tiết vẫn cần Tạ Kiến Vi từ từ bổ sung.

Nếu anh là một diễn viên, vậy phải làm tốt công tác của mình, nắm chắc kịch bản sớm một chút rõ ràng là việc cần thiết.

Đương nhiên, đối với Tạ Kiến Vi, tất cả mấy cái này chỉ là chuyện nhỏ.

Anh đọc nhanh như gió, hơn nữa chỉ xem một lần là nhớ ngay. Vì thế cho nên, cuốn kịch bản dày cộp vừa lướt qua đã được anh lưu trong trí óc.

Xử lý xong công việc, vừa ngẩng đầu Lục Ly liền trông thấy Tạ Kiến Vi.

Đối phương ngồi nghiêng người so với góc nhìn của hắn. Theo màn đêm buông xuống, ngọn đèn được thắp sáng vừa vặn chiếu lên thân thể người kia. Hôm nay, người ấy mặc một bộ trang phục trông vô cùng thoải mái: áo thun, quần dài đều có màu kem ấm áp, khiến cho làn da vốn đã non mềm trông qua lại càng mềm mại thêm.

Trước khi đến đây, hẳn là đối phương đã tắm rửa. Tóc tai sạch sẽ bồng bênh, trên mặt cũng không có lớp hoá trang. Bộ dạng người nọ hơi cúi đầu đọc kịch bản nhìn vô cùng chăm chú và nghiêm túc…

Dường như cảm giác được tầm mắt của Lục Ly, Tạ Kiến Vi quay đầu, nhìn về phía hắn.

Hai người chợt đối diện với nhau. Lục Ly tỉnh bơ không đổi sắc, Tạ Kiến Vi thì lại mỉm cười: “Xong việc rồi?”

Lục Ly đứng dậy, đáp: “Ừ.”

Tạ Kiến Vi cũng buông kịch bản xuống, lại hỏi: “Có muốn uống gì không?”

Lục Ly không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu thì sao?”

Trước kia, đa số những lần đến đây, Tạ Kiến Vi đều uống rượu. Dù sao rượu bày trên quầy bar cũng là hàng trị giá đến năm chữ số, không uống thì thật có lỗi với bản thân.

Song, hiện giờ Tạ Kiến Vi lại chẳng thèm bận tâm tới điều đó, năm chữ số thì sao, ở trong phủ Nguyên soái…

Chờ chút! Phản ứng của Quân sư Tạ tương đối mau lẹ, anh lập tức nhận ra đây là một cơ hội.

Đòi hỏi, chung quy cũng là phải tham lam. Vì thế, Tạ Kiến Vi liền cong cong con mắt, cười nói: “Muốn uống chai kia.” Anh chỉ vào chai rượu trị giá mấy vạn đồng.

Lục Ly hỏi: “Ngày mai cậu không bận à?”

Tạ Kiến Vi trả lời: “Uống một chút cũng không sao.”

Trong hiện thực, Quân sư Tạ là một người khá có tự chủ. Món thích ăn anh cũng không ăn nhiều, thứ ham mê anh cũng chẳng chơi nhiều. Mọi thứ được anh tiến hành theo kế hoạch, từng bước hết sức vững vàng, đồng thời cũng khiến người ta không cách nào nhìn thấu.

Tuy nhiên, hiện giờ Tạ Kiến Vi đã hiểu, trước mặt người yêu, cơ bản không cần phải đè nén bản thân. Có tỳ vết cũng không hẳn là chuyện xấu. Dù sao thì cái từ “hoàn mỹ” kia cũng chẳng thích hợp để dùng cho con người. Nếu thật sự được gắn cái mác ấy, ở một trình độ nào đó, cũng có nghĩa là anh làm người tương đối thất bại.

Công nghệ ủ rượu thời xưa cũng rất tuyệt vời, Tạ Kiến Vi uống đến là vui vẻ. Anh cảm khái: “Đúng là không uổng tiền.”

Lục Ly chưa nói một lời nào, chỉ là khóe miệng không khỏi cong lên một độ cong rất nhỏ.

Tạ Kiến Vi đang cố gắng thay đổi bản thân. Dựa theo tình huống ban đầu, dù uống đưọc song anh cũng sẽ chỉ uống một ly thôi. Hơn nữa, ngày mai anh còn có việc, nên chỉ nếm vài ngụm là phải ngừng rồi. Nhưng mà, hiện giờ anh phải thay đổi cái tính “tự khống chế” của mình, nhất định phải buông thả hơn một chút!

Vì thế, Tạ Kiến Vi thừa dịp Lục Ly không chú ý liền lén lút rót một ly.

Có điều, ngay khi anh định uống, Lục Ly lại ngăn cản: “Một ly thôi.”

Tạ Kiến Vi không sao che giấu được thất vọng sâu trong đáy mắt: “Sẽ không say.”

Lục Ly nói: “Rượu này tác dụng chậm.”

Tạ Kiến Vi tỏ ra hơi mất mát: “Một ngụm, chỉ một ngụm thôi.”

Bởi vì hơi men, hai má Tạ Kiến Vi ửng đỏ, ánh mắt cũng ướt át vô cùng. Anh dùng âm thanh mềm mại như vậy để nói chuyện, quả thực rất giống một con mèo nhỏ vươn móng vuốt cào nhẹ vào lòng người ta…

Lục Ly bỗng hơi rung động. Hắn uống một ngụm rượu vào, sau đó cúi người hôn lên môi của Tạ Kiến Vi. Đối phương chủ động ôm cổ hắn, tham lam mà đòi hỏi từng giọt rượu ngon và cả nụ hôn này.

Hôn được một lúc, rượu là cái gì Tạ Kiến Vi đều đã quên, trong óc chỉ còn duy nhất một suy nghĩ: nhanh chóng cởi quần áo để làm đến bước cuối cùng.

Lục Ly không hề do dự, lập tức thuận theo mong muốn của đối phương.

Thế nhưng, có lẽ vì băn khoăn sáng sớm ngày mai Tạ Kiến Vi còn có việc, nên Lục Ly kiềm chế vô cùng, sau khi làm một lần liền nghỉ không làm nữa.

Trên thực tế, Tạ Kiến Vi cảm thấy như vậy là vừa đủ, trong quá khứ bọn họ hơi bị quá “miệt mài”. Song, nghĩ đến hai chữ “đòi hỏi”… anh lại bất chấp tất cả mà cọ cọ lên người Lục Ly.

Lục Ly giữ bàn tay xấu xa của đối phương lại: “Còn làm nữa là ngày mai cậu khỏi phải xuống giường.”

Tạ Kiến Vi cúi đầu, ngậm lấy đại Ly, hàm hồ nói: “Không việc gì, một lần nữa thôi.”

Lục Ly muốn đẩy người kia ra, nhưng bàn tay đặt trên mái tóc đối phương lại cứ như tự động mà xiết chặt.

Chơi đùa một lát, Tạ Kiến Vi liền vội đến khó nhịn mà ngồi phịch xuống…

Sau một trận cưỡi ngựa vô cùng vui vẻ, Tạ Kiến Vi cảm thấy khá là mỹ mãn. Nhưng nhớ đến ngày thường Lục Ly đều muốn ít nhất ba, bốn lần, vì thế anh lại bắt đầu rục rịch.

Lục Ly không định mặc cho đối phương quậy phá: “Được rồi, ngủ đi.”

Tạ Kiến Vi bị người kia ấn vào trong ngực hôn một lúc. Lát sau, anh lại ngẩng đầu nhìn hắn: “Không ngủ được.”

Đôi mắt ướt át, gò má ửng hồng, làn môi cong hệt như cánh hoa nở rộ khi trời vừa sáng… Bộ dáng này… khiến Lục Ly chỉ muốn đè Tạ Kiến Vi ra mà giày xéo.

Nhưng nếu còn tiếp tục, đúng là sáng mai Tạ Kiến Vi sẽ chẳng thể xuống giường.

Lục Ly hít thở thật sâu. Khóe mắt quét tới quyển kịch bản đang được đặt ở một bên, hắn bỗng nảy ra chủ ý.

“Nếu không ngủ được, vậy xem kịch bản đi.”

Tạ Kiến Vi đã thuộc lòng kịch bản từ khuya rồi, cần gì xem lại nữa. Nhưng khi anh định nói không cần, Lục Ly lại bảo: “Tôi xem cùng cậu.”

Hai người ngồi bên nhau xem kịch bản?

Tạ Kiến Vi cảm thấy rất tốt, vì thế cười đến cong cả con mắt: “Được, đúng lúc có nhiều chỗ tôi không hiểu lắm, anh dạy tôi đi!”

Lục Ly đáp: “Ừ.”

Bọn họ mặc quần áo tử tế, ôm nhau ngồi trên ghế sa lông.

Lục Ly hỏi: “Là phim của Lý Đông Hưng à?”

Tạ Kiến Vi vội đáp: “Đúng vậy.”

Bộ phim này coi như tác phẩm điện ảnh đầu tiên mà Tạ Kiến Vi nhận được nhờ ôm đùi Ảnh đế.

Tuy không phải phim được công ty lớn đầu tư, cũng chẳng có khả năng mang về giải này giải nọ, song lại có đạo diễn tên tuổi là Lý Đông Hưng. Người này đã gặt hái được vài thành công liên tiếp trong mảng phim tình cảm, được rất nhiều khán giả hoan nghênh, cho nên lượng vé bán ra vẫn tương đối có bảo đảm.

Tạ Kiến Vi không có nhiều kinh nghiệm diễn xuất, tên tuổi cũng vừa mới thấp thoáng trong giới nghệ thuật thôi, có thể dành được vai nam thứ trong bộ phim này, đúng là hiếm thấy.

Thực ra, nội dung của bộ phim vô cùng đơn giản, chính là tình tay ba hai nam một nữ hết sức thông thường.

Trong phim, Tạ Kiến Vi diễn vai nam thứ giàu có và ngốc nghếch.

Ngoài có tiền và có tình ra, người này chẳng có gì nổi bật cả, thậm chí còn rất thô tục.

Nữ chính là một nữ thần đúng chuẩn trong giới văn nghệ sĩ, vì thế mà nhân vật của Tạ Kiến Vi lại càng trở nên tầm thường.

Sau khi chia tay với nam chính, nữ thần cũng chính là nữ chính nản lòng thoái chí, nghe theo sự sắp xếp của người trong gia đình, gả cho nam thứ.

Mặc dù tiền nhiều người yêu không thiếu, nhưng nam thứ lại yêu nữ chính hết hòng, có thể cưới cô chính là niềm vui lớn nhất trong đời của hắn.

Dù sau khi kết hôn, hai người vẫn ngủ ở hai phòng, dù nữ thần vẫn luôn không quên được nam chính, dù phong cách của mình và nữ thần chẳng hợp nhau, hắn cũng vẫn không ngừng cố gắng. Hắn nghĩ, rồi sẽ có một ngày mình thật sự chinh phục được mỹ nhân băng giá này.

Vì đây chỉ là một giai đoạn ngắn cho nên đất diễn của Tạ Kiến Vi không nhiều, phân đoạn quan trọng cũng chỉ chẳng có bao nhiêu cảnh.

Song, những cảnh này đều vô cùng thú vị. Chúng khiến Tạ Kiến Vi tham chiếu lên chính bản thân mình.

Phân đoạn thứ nhất, nam thứ đại gia theo đuổi nữ chính. Khi đó hắn tặng cho nữ chính rất nhiều quần áo giày dép hàng hiệu, món nào cũng trên cả vạn đồng. Thế nhưng, nữ chính không cần, thậm chí ngay cả mắt cũng chẳng thềm liếc sang một cái.

Nam thứ đại gia đắc ý khoe khoang trước mặt bạn bè: “Bạn gái của tôi rất tốt! Không yêu tiền của tôi!”

Bạn hắn cười cười: “Không cần tiền thì có gì tốt? Chỉ sợ cái cô ta muốn mày lại không cho được.”

Phân đoạn thứ hai, cuộc sống sau khi kết hôn của nam thứ đại gia và nữ thần văn nghệ sĩ. Nữ chính thích vẽ cây cỏ, thừa dịp thời tiết chuyển ấm, cô mặc một bộ trang phục đơn giản nhẹ nhàng rồi xách đồ lên núi. Nam thứ đi theo ở phía sau. Hắn mặc đồ Versace, chân đạp giày Louis Vuitton, tuy toàn giẫm lên bùn đất nhưng mặt lại lộ vẻ vui mừng, trông hệt như một thằng ngốc. Mà nữ chính, từ đầu đến cuối đều không liếc hắn dù là một cái.

Còn có một cảnh khiến Tạ Kiến Vi ấn tượng vô cùng.

Thực chất đây là một chi tiết cực nhỏ. Thời điểm nữ chính nhíu mày, tâm trạng nam thứ được miêu tả đến hơn nửa tờ giấy. Hắn bất an, lo lắng và căng thẳng. Hắn không biết nữ chính không hài lòng ở chỗ nào, cũng không biết làm sao đối phương lại tức giận. Hắn ra sức lấy lòng cô, nhưng vẫn cứ cảm giác mình làm gì cũng đều sai cả.

Trong phim, Tạ Kiến Vi đóng vai nam thứ đại gia. Nhưng anh cứ mơ hồ cảm thấy, mình chính là hình mẫu của nữ chính trong kịch bản này.

Cụ thể hơn, anh khi ở hành tinh hoang chính là hình ảnh tham chiếu của nữ chính.

Khi đó Tạ Kiến Vi vừa tỉnh lại. Anh cảm thấy tất cả đều chẳng có ý nghĩa gì, còn sống cũng được, đã chết cũng chẳng sao. Anh hoàn toàn không tìm thấy mục tiêu để tiếp tục sinh tồn.

Ngày ấy… hình như Lục Ly luôn xoay quanh anh?

Hắn chỉ hận không thể mang tất cả những gì tốt đẹp nhất hành tinh hoang tặng cho anh. Dường như chỉ cần anh có thể cười lên một chút, núi đao biển lửa hắn cũng chẳng ngại xông vào.

Không thể nghi ngờ, Tạ Kiến Vi chính là bị một Lục Ly như vậy hấp dẫn.

Nhưng ở trong mắt Lục Ly, anh lại không phải bị hấp dẫn, mà là bị cảm động?

Tạ Kiến Vi cầm kịch bản phát hồi lâu. Bỗng Lục Ly lên tiếng hỏi: “Không hiểu chỗ nào?”

Tạ Kiến Vi khựng lại một chút, chỉ vào phân đoạn cuối cùng: “Vì sao cô ấy không yêu anh ta.”

Lục Ly trả lời: “Yêu là một chuyện rất cần “vừa vặn”, cố gắng chưa chắc đã có được kết quả tốt đẹp đâu.”

Tạ Kiến Vi lại hỏi: “Như thế nào mới tính là vừa vặn? Lúc cô ấy đau khổ nhất, anh ta cận kề; khi cô ấy tuyệt vọng với mọi thứ trên đời, anh ta cho cô vui vẻ; thời điểm cô ấy không muốn đối mặt với nhân sinh, anh ta đưa cô ấy tới trước cổng vườn địa đàng…”

Lục Ly nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Vậy làm sao cậu biết đó là những gì cô ấy muôn?”

Nhưng đó là những gì cô ấy muốn mà.

Lục Ly nói: “Cậu duy trì cảm xúc này là rất tốt, Thẩm Lê nên nghĩ như vậy.” Thẩm Lê chính là nam thứ đại gia.

Tạ Kiến Vi buồn bã nhả ra một câu: “Nếu tôi là Tống Thiển, chắc chắn tôi sẽ chọn Thẩm Lê.”

Lục Ly lắc đầu: “Đấy là vì cậu chưa gặp được Tưởng Sâm.” Tưởng Sâm là nam chính, cũng là người đàn ông khiến nữ chính Tống Thiển nhớ mãi không quên.

Tạ Kiến Vi cảm thấy mình tiếp tục vấn đề này cũng chẳng có ý nghĩa gì, nên liền không nói nữa.

“Anh đối diễn cùng tôi đi!”

Lục Ly: “Được.”

Sau đó, Tạ Kiến Vi diễn Thẩm lê, Lục Ly diễn Tống Thiển.

Hai người đối diễn, lại như vô ý hoán đổi nhân sinh.

Tạ Kiến Vi trở thành Lục Ly, Lục Ly trở thành Tạ Kiến Vi.

Việc nhìn bản thân và đối phương từ một góc độ khác, sẽ khiến người ta không nhịn được mà nảy sinh suy nghĩ “thì ra là thế”.

Thấy đêm đã về khuya, Lục Ly buông kịch bản, nói: “Nghỉ sớm đi.”

Trên thực tế, Tạ Kiến Vi không hề mệt mỏi. Dù sao anh cũng đã ngủ cả ngày hôm nay, nhưng ngẫm lại, sáng mai vẫn còn có việc, hơn nữa anh “không nghe lời” tương đối nhiều rồi, nên ngủ đi thôi.

Thời điểm Tạ Kiến Vi mở mắt, trời đã sáng trưng.

Có lẽ vì tối qua lao động quá miệt mài, nên Tạ Kiến Vi ngủ cực kỳ ngon.

Thức giấc, anh liền chuẩn bị xuống giường mặc quần áo, nhưng nghĩ nghĩ một chút, lại lùi về nằm bất động ở trên giường.

Lục Ly bước vào từ bên ngoài phòng ngủ: “Dậy thôi.”

Tạ Kiến Vi hừ hừ mấy tiếng, vùi đầu vào gối, nói: “Không muốn.”

Lục Ly nở nụ cười, song giọng nói vẫn cực kì điềm tĩnh: “Bảy giờ rồi, trễ mất.”

Tạ Kiến Vi nói: “Một phút nữa, ngủ thêm một phút nữa thôi.”

Lục Ly đi qua xốc chăn của người nọ lên: “Làm gì có một phút nào dài như vậy chứ.”

Ai ngờ chăn vừa được vén lên, Tạ tiểu Vi lại đứng sừng sững ở nơi đó.

Tạ Kiến Vi tự sờ người anh em của mình, híp mắt nhìn Lục Ly: “Giúp chút đi?”

Lục Ly: “…”

Tạ Kiến Vi liếm liếm môi: “Nhanh lắm.”

Anh thì đúng là rất nhanh, nhưng Lục đại Ly lại không nhanh được. Bởi vì thời gian thật sự không đủ, cho nên sau khi được thoải mái, Tạ Kiến liền tắm rửa rồi mặc quần áo đàng hoàng.

Về phần Lục Ly, hắn chỉ có thể đi dội nước lạnh.

Nghe tiếng nước truyền ra từ trong phòng tắm, Tạ Kiến Vi không nhịn được cảm giác buồn cười.

Nhan Kha thì líu lưỡi nói: “Đại gia bao nuôi trở thành như vậy, ngài Nguyên soái cũng lợi hại quá rồi!”

Tạ Kiến Vi: “Đáng yêu vô cùng.”

Nhan Kha chỉ cảm thấy răng đau ê ẩm, cũng chẳng biết vì ngọt hay là vì chua. Nổi khổ của đàn chó FA nào ai thấu được, ôi chao!

Tạ Kiến Vi mặc quần áo xong thì lập tức định chuồn. Lục Ly nói: “Ăn sáng đã.”

Tạ Kiến Vi thuận tay cầm một miếng bánh mì lên, lại bảo: “Không kịp, không kịp rồi.”

Lục Ly ấn người nọ ngồi xuống cái ghế trước bàn ăn: “Ăn sáng.”

Tạ Kiến Vi đau khổ nói: “Hôm qua tôi đã không có mặt, hôm nay lại đến trễ, e là đạo diễn Lý sẽ nổi điên!”

Lục Ly đáp lời: “Sẽ trễ, đúng lúc thuận đường, tôi có thể đưa cậu.”

Tạ Kiến Vi đang chờ chính là lời ấy. Anh vui rạo rực mà nói: “Sao anh không nói sớm.”

Sau khi ăn sáng, hai người cùng đi ra ngoài.

Ở trong xe Tạ Kiến Vi cũng không ngoan ngoãn, nhớ tới việc sáng nay người nào đó phải tắm nước lạnh, tay chân anh lại bắt đầu ngọ nguậy.

Lục Ly: “Đừng quậy.”

Tạ Kiến Vi hôn lên khóe miệng đối phương: “Tối mai có thời gian không?”

Lục Ly đáp lời: “Chiều nay tôi phải tới thành phố A.” Chuyến bay này kéo dài đến bốn, năm tiếng đồng hồ, điều ấy có nghĩa, tối mai hắn chưa thể trở về.

Tạ Kiến Vi thất vọng nói: “Vậy thôi.”

Lục Ly giật giật môi, cuối cùng cũng không nói gì cả.

Tạ Kiến Vi thầm oán giận với Nhan Kha: “Bay chậm rì rì như vậy, cái thứ đó sao có thể không biết xấu hổ mà tự nhận mình là “máy bay”?”

Nhan Kha nghiêm túc nói: “Nó biết bay nên được gọi là máy bay. Nếu bay siêu nhanh, vậy đã có tên là máy bay siêu tốc rồi.”

Tạ Kiến Vi: “…” Câu chuyện cười này quá nhạt.

Đến trường quay, Lục Ly không lái xe vào mà chỉ đỗ lại ở bên ngoài.

Hành động của hắn chính là để tránh hiềm nghi. Tuy không ít người biết Tạ Kiến Vi là bạn giường của Ảnh đế Lục, nhưng lộ diện quá công khai cũng chẳng hay ho gì.

Tạ Kiến Vi cảm ơn Lục Ly. Trước khi đi, anh còn táy máy tay chân trêu chọc hắn một chút.

Thấy Tạ Kiến Vi tới, Nhan Khả vô cùng lo lắng hỏi: “Cậu có thể nhanh lên một chút hay không? Chậm năm phút nữa thì muộn mất tiêu rồi!”

Trên thực tế, giờ này mới tới đã xem là đến muộn, bởi vì đạo diễn đã ngồi ở đằng kia.

Tạ Kiến Vi diễn sau, nhưng hôm qua anh đã bỏ bom cả đoàn một trận, nên lúc này đáng lẽ phải đến sớm để nói lời xin lỗi.

Vừa xuất hiện trước mặt đạo diễn Lý, Tạ Kiến Vi liền cúi đầu nói xin lỗi. Ngay lập tức, một người đàn ông đứng cạnh đó kỳ quái bảo: “Bận thế thì đừng nhận vai này, khiến bao nhiêu người phải chậm trễ thời gian vì cậu.”

Còn có người hùa theo: “Nếu không ưng đoàn phim nho nhỏ của chúng tôi, sao đại thần Tạ không bảo Ảnh đế Lục bố trí cho một chân trong 《Ma giới 7》.” Đây là bộ phim làm nên tên tuổi của Lục Ly, đã làm tới phần thứ bảy song vẫn nóng đến bỏng tay. Mà bản thân Lục Ly, cũng chỉ dựa vào một vai trong loạt phim để mà giành được danh hiệu Ảnh đế sáu năm liền.

Những người này thêm mắm dặm muối. Đạo diễn Lý vốn cũng đang không vui giờ lại càng bực bội. Ông liếc Tạ Kiến Vi một cái, cả giận nói: “Cậu có biết hôm qua mình đã gây bao nhiêu phiền toái cho đoàn làm phim không? Chậm một ngày cả tiến trình liền bị kéo trễ lại! Hợp đồng thuê trường quay đã sắp hết thời hạn. Đến lúc đó, nếu chúng ta chưa xong mà đoàn làm phim khác đã tiến vào, cậu có gánh vác được tổn thất không, hả?”

Người làm đạo diễn, phần lớn tính tình đều không tốt, đây cũng coi như thuộc tính nghề nghiệp rồi. Một khi mắng người đều sẽ mắng đến máu cho đầy đầu, đảm bảo kẻ bị mắng phải mặt mày xám xịt.

Lại nói, ở đây còn một đám chăm chăm bỏ đá xuống giếng, trong khi Tạ Kiến Vi đuối lý, hoàn toàn không mở miệng giải thích được.

Chỉ có điều, Quân sư Tạ không phải người cam lòng chịu thiệt. Nếu thật sự để cho đám người kia mắng nữa, ngày tháng tương lai trong đoàn làm phim của anh sẽ rất khó yên bình.

Cũng may, mấy phút đồng hồ sau, Ảnh đế Lục lững thững đi tới.

“Xin lỗi, hôm qua tôi có việc gấp nên đã gọi Kiến Vi đến, làm phiền mọi người rồi.”

Ảnh đế Lục vừa ra mặt, cả đoàn làm phim lặng ngắt như tờ.

Nhan Kha vỗ tay khen ngợi: “Ngài Nguyên soái tới thật đúng lúc! Anh hùng cứu mỹ nhân quá chuẩn, quá tuyệt vời!” Nói xong anh lại nghĩ tới một chuyện, buồn bực hỏi: “Mà không phải ngài Nguyên soái đã rời đi rồi à? Sao tự nhiên lại quay lại?”

Quân sư Tạ nói cho đối phương biết: “Tôi để điện thoại di động ở trên xe của anh ấy.”

Vì tính đến khả năng mình sẽ bị mắng khi tới trường quạy, nên Tạ Kiến Vi cố tình chuẩn bị trước.

Di động rớt trên xe, chắc chắn Lục Ly sẽ quay lại trả. Bắt gặp tình huống trước mặt, nhất định hắn sẽ lên tiếng giải vây cho mình.

Nhan Kha: “…” Ngài Quân sư thật sự rất ranh mãnh!

Bạn đang đọc Các Nguyên Soái Đồng Loạt Đòi Ly Hôn

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!