*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: DLinh
*****
Chỗ ngài Nguyên soái gấu trúc đang ở là một khu vườn chuyên dụng để nuôi dưỡng vật nuôi, nghe người phụ trách chăm sóc nói chuyện với nhau, hình như chỗ này có tên là “Vườn thú nhỏ”. Lý do cũng không có gì đặc biệt, bởi bên trong nuôi dưỡng đều là các loài thú nhỏ đáng yêu.
So sánh với mấy tên nhóc kia, Nguyên soái gấu trúc trông cực kỳ không hài hòa.
Hắn khi sinh ra rất dễ thương, cực kỳ đáng yêu, nhưng hình thể cao đến bắp chân người hiện giờ đã khác xa hoàn toàn khi còn nhỏ, hơn nữa còn có xu hướng phát triển thành thú dữ.
Vốn gấu trúc tội nghiệp còn muốn giảm béo, vậy nên không dám ăn trúc, vài ngày liên tục chỉ uống sữa.
Nhưng thân sinh ra trong chủng tộc chỉ thở thôi cũng múp míp, uống sữa vào cũng như quả bóng được bơm hơi, hoàn toàn không có gì tác dụng gì.
Sau khi Lục Ly đến thì không tiếp tục để mình chịu thiệt nữa, hắn chăm chăm chọn măng non mọng, trước kia không cảm nhận được thứ này có gì ngon, hiện giờ lại thấy thơm mát vô cùng, ăn không khác gì món ăn ngon có tiếng.
Hắn ăn không ngừng, đám động vật nhỏ xung quanh lại bắt đầu mở hội nghị.
“Cậu ta bỏ cuộc rồi sao?”
“Đúng là thứ không có tiền đồ, mới uống sữa hai ngày đã không chịu nổi.”
“Ha ha ăn rồi, đợi đến khi cậu ta khiến chính mình trở thành một trái núi nhỏ, để xem Bệ hạ có còn để mắt tới cậu ta không.”
“Ta lại nghĩ rằng nếu cậu ta cứ ăn tiếp, có khi còn bị đuổi ra khỏi vườn thú nhỏ …”
Đám động vật nhỏ tuy rằng thích buôn chuyện, nhưng trong lòng vẫn rất tốt bụng, nghĩ đến đây không khỏi có chút đồng tình, giọng sụt sùi: “Không còn cách nào khác cả, ai bảo cậu ta cứ càng ngày càng to lớn ra chứ.”
Đối với kiến thức hạn hẹp của bọn chúng, Nguyên soái gấu trúc chỉ cười nhạt.
Biết gì chứ? Đàn ông không lớn sao mà được? Sao mà đủ để làm vừa lòng vợ chứ.
Sau khi ngài Nguyên soái béo thêm hai vòng trong vườn thú nhỏ, rốt cục cũng có người xuất hiện.
Người tới còn là người quen, Nhan Kha lại tới đóng vai khách mời, nhìn vẻ mặt nịnh nọt của đám quan chăm sóc vật nuôi, dường như anh đang là người được Bệ hạ trọng dụng.
Vị quan chăm sóc Giáp nói: “Nhan đại nhân ghé thăm vườn thú nhỏ thật sự là vinh hạnh cho kẻ hèn này.”
Nhan Kha không quen người trước liền bày ra dáng vẻ lạnh lùng, anh có gương mặt tinh xảo, môi đẹp nhưng mỏng, khi không cười sinh ra một loại khí chất xa cách người khác chớ tới gần.
Quan chăm sóc Giáp liên miệng không ngừng, Nhan Kha cũng chỉ hơi gật đầu, mà nếu mở miệng thì lời nói cũng chỉ đủ đếm trên đầu ngón tay..
Nhan Kha thật đang đắm chìm trong trái banh lông tròn xoe không thể tự kiềm chế, lúc này nhìn thấy “chính mình” tới liền tò mò nói: “Thế giới cổ trang này thật thú vị.”
Anh mặc một bộ trường sam buộc thắt lưng, màu trắng bạc, bên trên thêu hoa văn bạc, tà áo dài buông xuống, khi bước đi có cảm giác phiêu dật.
Thật ra, sau khi hiểu rõ bối cảnh thế giới này, Lục Ly càng chắc chắn đây không phải giấc mơ do Tạ Kiến Vi tạo ra.
Bởi vì Tạ Kiến Vi biết rất ít về thời đại thiếu thốn khoa học công nghệ thế này, hoàn toàn không có khả năng tưởng tượng ra một bối cảnh như vậy.
Nhưng Nó nhất định có biết.
Gấu trúc cũng vậy, mà cổ trang cũng thế, Nó chắc chắn hiểu rất rõ.
Quan chăm sóc thú Giáp sau khi khen Nhan Kha xong liền bắt đầu giới thiệu đám thú nhỏ ở chỗ của mình.
Nhìn thấy “Chủ nhân đúng chuẩn” đã tới, ý chí chiến đấu của đám động vật nhỏ sục sôi, ra sức quẫy cái đuổi tỏ vẻ đáng yêu, ngay lập tức giả dễ thương, cả trung đoàn lông xù ra sức khoe sắc đẹp của bản thân. Tâm trạng của Nhan Kha trong mơ ra Lục Ly không biết, nhưng vị Nhan Kha trong đầu hắn hiện giờ đã bắt đầu hít lấy hít để, rõ ràng đã đổ gục trước sự đáng yêu.
Nhan Kha chắc hẳn cũng rung động, anh ngắm đứa này nhìn đứa kia, vẻ mặt lạnh băng nhưng ánh mắt đã bán đứng tất cả, anh dường như chỉ hận không thể ôm tất cả về nhà.
Nhưng anh chỉ có thể mang đi một đứa, mà đứa anh muốn chính là …
Nhan Kha đi dạo hơn quá nửa vườn thú nhỏ, rốt cục thấy được ngài Nguyên soái Lục Ly đã chuyển nghề sang gặm trúc, nhìn qua không được đúng lắm.
Hai mắt Nhan Kha sáng lên rõ ràng, cao giọng nói: “Nó đi!”
Quan chăm sóc Giáp và đám động vật dễ thương: Đại nhân, mắt ngài liệu có mù không vậy!
Nhan Kha khóe miệng cong lên, vô cùng vui vẻ nói: “Cuối cùng cũng tìm được.”
Quan chăm sóc do dự một chút: “Nhan đại nhân, chuyện này … ngài cũng thấy rồi, nó có hơi không phù hợp với tiêu chuẩn thú nhỏ, nếu cứ tiếp tục lớn lên nữa như vậy …”
Nhan Kha nói: “Không sao, phủ ta rất rộng.”
Quan chăm sóc vẫn còn xoắn xuýt: “Chuyện này, tuy rằng đợt này Bệ hạ không tới tìm nó, nhưng chủng loại của nó rất đặc biệt, nhất là khi còn nhỏ, rất dễ thương, Bệ hạ rất cưng chiều nó, hiện tại ngài đem nó đi …”
“Yên tâm,” Nhan Kha nói, “Ta đã nói qua với Bệ hạ.” Thật ra là chưa nói.
Nghe anh vừa nói thế, quan chăm sóc cũng bớt sầu lo, Nhan Kha là người Bệ hạ trọng dụng, gấu trúc lại chỉ là một con thú nhỏ bị bỏ rơi, đương nhiên không quan trọng bằng Nhan đại nhân.
Nguyên soái gấu trúc cứ như vậy không rõ đầu đuôi lên xe của Nhan Kha, một đường về thẳng Nhan phủ.
Trên đường Lục Ly còn không nhịn được chua xót trong lòng.
Nếu Bệ hạ được nhắc tới là A Vi, vậy chẳng phải hắn bị bội tình bạc nghĩa sao? Khi còn nhỏ thì thân thiết ôm lấy nâng niu, lúc trưởng thành rồi liền ném vào trong vườn tự sinh tự diệt?
Thật là một vị Hoàng đế bạc tình.
Lục Ly mỗi ngày đều tự ngược, nghiệp vụ cực kỳ thành thạo.
Nhan Kha lên xe ngựa liền lộ bản chất, anh vui sướng nhìn gấu trúc bên cạnh, muốn chạm vào mà lại không dám, muốn sờ lại cũng không dám, ngồi ở một phía cười si mê.
Lục Ly: “…”
Nhan Kha ở hiện thực nhịn không được thanh minh: “Chuyện này … Boss, đây không phải là tôi đâu.”
Có quỷ mới tin là không phải, Nó dựng giấc mơ này dựa vào nhận thức của Tạ Kiến Vi, vậy nên mức độ chân thật rất cao, cơ bản có thể nói là tương đương với chính chủ lên sàn.
Nhan Kha cuối cùng vẫn không nhịn được, vươn tay chạm vào…
Lục Ly trừng anh một cái, Nhan Kha liền rụt tay về, ngượng ngùng nói: “Ta không chạm, không chạm … Chỉ nhìn xem.”
Sau đó liền bắt đầu nhìn chăm chú nhìn lấy nhìn để.
Nhan Kha tổng kết: “Việc này, chắc là tôi có chút tật xấu.”
Lục Ly: “…”
Nhan Kha trong giấc mơ đúng thật có điểm không bình thường.
Lục Ly sau khi vào Nhan phủ được đối xử tốt hơn hẳn, ở chỗ tốt, ăn ngon, đi tới đâu cũng có cả đám người theo hầu.
Nếu không phải hắn đang trong hình gấu, không chừng sẽ khiến người ta tưởng rằng đây là thiếu gia tôn quý của Nhan phủ.
Nhan Kha chỉ cần trở về phủ sẽ tới xem hắn, không chạm vào hắn cũng không sờ hắn, chỉ ở một bên ngắm nhìn, nhìn tới mức vẻ mặt cũng ngẩn ngơ.
Lục Ly cũng nhận thấy đúng như lời Nhan Kha nói, vị bác sĩ Nhan trong giấc mơ này chắc chắn có tật xấu.
Vài ngày trôi qua, hôm nay Nhan Kha dường như vừa uống rượu về, mang cả người toàn mùi rượu quay về phủ, Lục Ly càng không muốn gặp anh.
Sau khi nhận ra anh liền nói: “Ta đi tắm.”
Sau khi ra ngoài, anh thay một bộ quần áo khác, mùi rượu tan đi nhiều, nhưng cả người vẫn trong trạng thái say.
Lục Ly còn trông cậy vào anh bắc cầu để gặp Tạ Kiến Vi, vậy nên tạm thời chịu đựng.
Nhan Kha vẫn theo quy củ cũ, chỉ ngồi ở một bên nhìn Lục Ly chăm chú.
Lục Ly liếc nhìn anh một cái, Nhan Kha liền giật mình, bất ngờ ánh mắt lộ ra vẻ bi thương, cả người như mất hết sức sống, trở nên vô cùng uể oải.
Nhiều ngày như vậy cuối cùng anh cũng chịu mở miệng nói một câu nghiêm túc: “Ngươi muốn trở lại bên cạnh Bệ hạ không?”
Lục Ly hai mắt sáng lên.
Nhan Kha thở dài, nói khẽ: “Thôi… Để ta giúp ngươi vậy.”
Anh rốt cục cũng chịu làm chuyện chính rồi bác sĩ Nhan.
Ngày hôm sau là đại lễ mừng thọ sáu mươi của mẹ Nhan Kha, bà là em gái ruột duy nhất của Tiên đế, khi Tiên đế còn sống tình cảm của anh em hai người rất tốt, sau khi Tiên đế qua đời, đương kim Bệ hạ hiển nhiên cũng rất chiếu cố vị cô ruột duy nhất này.
Hôm nay là thọ lễ của bà, về tình về lý Bệ hạ đều nên tới.
Lục Ly trông ngóng chờ đợi, chờ vợ tới đón hắn về nhà.
Nào ngờ chờ một mạch tới tận trưa, mặt trời đã tới đỉnh đầu gấu, mà vợ hắn vẫn chưa tới.
Lục Ly: “Bác sĩ Nhan, anh có đáng tin không vậy?”
Nhan Kha: “Boss! Tôi cực kỳ đáng tin mà, còn vị Nhan đại nhân kia đáng tin hay không thì tôi cũng không biết.”
Lục Ly cười lạnh một tiếng.
Nhan Kha: QAQ! Thật sự nhớ thương những ngày cộng tác với ngài Quân sự!
Qua một lúc lâu sau, khoảng chừng khi cơm trưa cũng đã xong, Nguyên soái gấu trúc mang bụng đói chờ vợ, chờ tới tim gan đều đau.
Cũng may Nhan Kha còn chưa quên hắn. Mặt trời ngả về phía tây, sau khi nắng không còn rọi, một nhóm người từ xa tới gần, tiến vào mảnh rừng tróc trong sạch mát mẻ này.
Đi đầu là một người thanh niên mặc Đế phục màu đen, dáng người cao lớn, khí phách vô song. Làn da anh như ngọc, gương mặt cực kỳ tuấn mỹ, trong sự nghiêm nghị của bậc đế vương lại toát ra khí chất phiêu dật của bậc quý công tử.
Lục Ly chỉ nhìn thoáng qua đã không thể dời được mắt đi.
Nếu không có hắn, dáng vẻ của Tạ Kiến Vi khi đứng trên đỉnh Đế quốc Ngân Hà chắc hẳn sẽ như vậy.
Vừa khiến người kính sợ lại khiến người không thể không cảm mến.
Anh có khả năng khống chế toàn bộ mọi thứ, lại có được phong thái và giáo dưỡng không ai bằng.
Sống an nhàn giữa nhung lụa nhưng lại không kém phần quả quyết cùng quyết đoán, dường như trời sinh anh đã nên như vậy —— đứng trên vạn người, nhận lấy sự kính ngưỡng.
Gương mặt Lục Ly buồn bã, đến cuối cùng hắn vẫn cảm thấy bản thân che mất vầng sáng của anh.
Cho dù anh đã nói là anh tự nguyện, nhưng nếu không có hắn…
Lục Ly lắc lắc đầu, ném suy nghĩ đó đi: không thể nào không có hắn, cái gọi là định mệnh, chính là việc bọn họ gặp nhau.
Đứng bên cạnh Tạ Kiến Vi là một bà lão, bà có vài phần giống Nhan Kha, chắc hẳn đây là mẹ anh ——Trưởng công chúa Thiên Hòa.
Trưởng công chúa giữ gìn rất tốt, đã qua sáu mươi tuổi nhưng nhìn qua cũng như tầm năm mươi, bà mặc trang phục hoàng thất quyền lực nhất cho nữ nhân màu tím sậm, bộ trang phục được thêu vô cùng cầu kỳ, đoan trang lại quyền lực.
Tạ Kiến Vi thật lòng yêu quý người cô này của mình, suốt chặng đường đi anh đều đỡ một cánh tay của bà, vừa nói vừa cười.
Trưởng công chúa cũng rất thương anh, dù sao cũng là đứa trẻ mình nhìn từ khi nhỏ tới lúc trưởng thành, cho dù giờ đã đăng cơ lên ngôi vua, nhưng trong mắt bà vẫn chỉ là đứa trẻ mất mẹ khi còn nhỏ, là đứa trẻ lớn lên cô đơn trong cung.
Khi còn nhỏ, Tạ Kiến Vi từng nhiều lần được Trưởng công chúa đón về phủ ở, vậy nên quan hệ rất tốt với Nhan Kha, đương nhiên cũng rất thân thiết với Trưởng công chúa.
Hai người nói chuyện phiếm suốt quãng đường đi, nói đi nói lại Trưởng công chúa không nhịn được liền nhắc tới: “Bệ hạ, cho dù không chọn được người thích hợp làm Hoàng hậu, cũng nên thu nhận thêm vài nữ nhân hầu hạ bên người ngài.”
Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên cô cháu hai người nói về đề tài này, Trưởng công chúa tận tình khuyên bảo, Tạ Kiến Vi lại chỉ mỉm cười lắng nghe, trên mặt hoàn toàn không có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng cũng không đồng ý.
Trưởng công chúa thở dài: “Bệ hạ cái gì cũng tốt, chính có điều trái tim đã chết.”
Tạ Kiến Vi cười nói: “Là cháu bất hiếu, vẫn luôn để Hoàng cô hao tâm tổn trí vì việc nhỏ này.”
Trưởng công chúa nói: “Đây mà là việc nhỏ sao? Đây chính là việc đại sự của đời người, Bệ hạ, nếu ngài có thể mau chóng kết hôn, bà lão ta đây chết rồi xuống dưới cũng dễ bề nói chuyện với Hoàng huynh.”
Tạ Kiến Vi nói: “Hoàng cô thân thể khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi, ngàn vạn đừng nói những lời như vậy.”
Trưởng công chúa thật sự yêu quý anh, cho nên dù sốt ruột nhưng cũng không muốn khiến anh khó xử: “Ta đó, cũng không nói nhiều nữa, những đại thần khác đã làm phiền ngài suốt ngày, ta đây không khiến ngài mệt mỏi thêm nữa.”
Tạ Kiến Vi cười, còn mềm mỏng nói thêm vài câu, Trưởng công chúa được anh dỗ tới mức mặt mày rạng rỡ.
Thật ra bọn họ đứng cách rất xa, xét về mặt lý thuyết, đáng lẽ ngài Nguyên soái gấu trúc ở trong rừng trúc không thể nào nghe thấy được.
Nhưng ai mà ngờ tai gấu trúc lại tốt đến thế, đừng nói là nghe được, quả thực Lục Ly nghe tường tận từng chữ.
Sự vui sướng của hắn khi thấy vợ giảm mất quá nửa, giờ chỉ thấy hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Giấc mơ này quả thật đầy rẫy sự oái oăm.
Đầu tiên là việc hắn biến thành một chú gấu, đương nhiên chuyện này khiến hắn không thể nào yêu đương với Tạ Kiến Vi.
Thân phận của Tạ Kiến Vi cũng là một vấn đề, với tư cách là vua một nước, lại trong xã hội phong kiến, nếu anh không lập hậu, chắc chắn các đại thần sẽ ngày ngày khuyên can tới mức dùng cái chết làm cái cớ.
Cho dù lập hậu xong cũng không phải là hết chuyện, còn phải sinh con, giáo dưỡng người kế vị, có vậy anh mới có thể giữ chắc địa vị của mình trên điện chầu —— không bị các đại thần đâm chọc.
Đây quả là bẫy, đâu đâu cũng là bẫy.
Lục Ly mới nghĩ một chút mà lòng gan đều thấy xót xa.
Vốn còn đang mừng rỡ thật tuyệt vời khi được thấy Tạ Kiến Vi trong thời cổ đại, hiện giờ chỉ thấy chẳng ra đâu vào đâu.
Đến cái tuổi của Trưởng công chúa, chuyện đáng quan tâm nhất chắc hẳn chỉ có việc hôn nhân đại sự của lứa hậu bối.
Bà không dám nhắc Tạ Kiến Vi, nhưng không ngần ngại răn dạy đứa con bất hiếu của mình.
Không rõ đề tài được chuyển thế nào, chỉ thấy lúc này bà bắt đầu chuyển hướng sang Nhan Kha: “Cả con nữa, đứa con ngốc nghếch này, đã hai mươi lăm rồi, còn không cưới vợ, muốn chọc ta tức chết sao!”
Nhan Kha đuối lý không dám lên tiếng.
Trưởng công chúa thở hổn hển nói: “Nhà họ Nhan chỉ có mình con là độc đinh, phụ thân con mất sớm, nếu con … Nếu… Ai, ta còn mặt mũi nào tổ phụ tổ mẫu của con bên dưới chứ!”
Nói xong bà lại chuyển hướng về Tạ Kiến Vi: “Bệ hạ, ngài mau làm chủ một mối hôn cho nó, chỉ cần ngài nói, tiểu tử này chắc chắn sẽ ngoan ngoãn!”
Tạ Kiến Vi liếc Nhan Kha một cái, Nhan Kha quả thực chỉ muốn khóc.
Tạ Kiến Vi cười nói: “Hoàng cô đừng vội, cứ chờ có khi A Kha sẽ gặp được người mình thích.”
Trưởng công chúa buồn rầu, nói: “Hai ngươi đúng là hai anh em, đã sớm thông đồng cả rồi, giỏi lắm.”
Tạ Kiến Vi dỗ bà thêm vài câu, Trưởng công chúa cũng chỉ đành gác lại đề tài này.
Còn về Nhan Kha, anh lại đang ngẩn ngơ, người mình thích à … Gặp rồi thì đã sao chứ? Anh cũng đâu thể ở bên hắn, bởi vì người đời không chấp nhận.
Đoàn người cuối cùng cũng đến gần rừng trúc, Nhan Kha cố giữ vững tinh thần: “Bệ hạ, đi vào bên trong rừng ngồi một chút đi, ở trong mát mẻ hơn.”
Trưởng công chúa cũng người mê những thứ béo mập, bà hào hứng nói: “A Kha nuôi một con thú nhỏ, rất đáng yêu, lúc trước chạy đi mất, giờ lại chạy về đến, Bệ hạ mau qua xem xem, vô cùng dễ thương.”
Nói rồi bà lại thêm vào một câu: “Có điều hơi mập một chút.”
Lục Ly nghe rõ ràng từng chữ một: “…”
Mắt thẩm mỹ kiểu gì vậy? Đàn ông sao sao có thể không mạnh mẽ cường tráng một chút chứ? Nhưng Nguyên soái gấu trúc vẫn hơi lo lắng, vợ hắn sẽ không chê hắn mập, à không … chê hắn cường tráng chứ?
Lục Ly rốt cục đã gặp được Tạ Kiến Vi, hai người mắt đối mắt, Tạ Kiến Vi đầu tiên có phần sửng sốt, sau đó lên tiếng nói: “A Ly?”
Tâm trạng của Lục Ly rất phức tạp.
Trưởng công chúa ngạc nhiên nói: “Bệ hạ biết con thú nhỏ này ư?”
Tạ Kiến Vi nhíu mày, Nhan Kha giải thích: “Khi trước ta đến chỗ vườn thú nhỏ, trông hắn đáng thương nên mang về.”
“Đáng thương?” Tạ Kiến Vi cau mày thật chặt, “Bọn họ đối xử khắt khe, hà khắc với hắn sao?”
Nhan Kha nói: “Cũng không phải, quan chăm sóc đều rất tận tâm tận trách, chẳng qua tâm tình A Ly không tốt, cảm thấy do mình quá béo nên mới phải ở đó, buồn rầu không vui không ăn không uống, đói bụng tới mức da bọc xương, các quan chăm sóc cũng không biết nên làm thế nào.”
Tạ Kiến Vi dừng lại một chút, sự đau lòng bao trùm ánh mắt.
Lục Ly thấy đây là cơ hội tốt, ngàn vạn lần không thể bỏ qua, vì thế hắn bắt đầu diễn, hắn nhìn về phía Tạ Kiến Vi, nhìn không chớp mắt, trong con mắt đen láy đầy ắp vẻ quyến luyến, dáng vẻ tội nghiệp nhưng lại không dám tới gần.
Hắn sinh ra trong bộ dáng đã đáng yêu, giờ bày ra biểu cảm như vậy, tất cả nhóm người ở đây đều yên lặng hít một hơi sâu.
Trưởng công chúa vô cùng đau lòng, giúp đỡ nhiệt tình, nói: “Bệ hạ, nó vẫn còn nhớ rõ ngài đó.”
Ánh mắt này quất thẳng vào tim Tạ Kiến Vi, anh nói rằng: “Ta sợ trong cung trói buộc hắn, vốn định để hắn thích nghi một chút rồi đưa hắn về với rừng rậm …”
Lục Ly vừa nghe đến đó, nóng ruột, diễn xuất tăng vọt mười lần, dáng vẻ đau lòng tuyệt vọng thật sự khiến người ta không nỡ.
Trưởng công chúa hoảng hốt kêu lên: “Trời ơi, Bệ hạ, nó chỉ là một con thú non, ngài thả nó về rừng, chẳng khác nào muốn lấy mạng nó, ngài mau nhìn xem nó đáng thương nhường nào kìa, vừa mềm mại vừa đáng yêu, lại còn ngoan như vậy, vừa nhìn đã khiến người ta muốn yêu thương.”
Mềm mềm, đáng yêu thì đúng, nhưng sao mà thấy được sự ngoan ngoãn vậy? Mắt nhìn của Trưởng công chúa điện hạ thật sự đáng để người ta bội phục.
Trưởng công chúa lại than thở, nói: “Bệ hạ, ngài không cần nó cũng không đừng làm tổn thương nó như vậy, ngài xem nó buồn thế nào, nó còn nhỏ, là một con thú nhỏ đáng yêu, đừng khiến nó tổn thương như thế.”
Lục Ly nghe thấy mà da lông cả người đều dựng đứng, đoàn người đằng sau cũng nổi hết da gà, buồn thì đúng, nhưng bé nhỏ là cái gì chứ? Lại còn bé nhỏ đáng yêu, lớn thêm chút nữa là đủ để ra chiến trường rồi đó!
Nhưng mà trong mắt người già lại thành đáng yêu, lời của Trưởng công chúa tuy rằng đến Lục Ly cũng thấy run rẩy, nhưng hiệu quả mang lại vẫn khiến ngài Nguyên soái vừa lòng.
Tạ Kiến Vi đến gần Lục Ly, từ từ thở dài: “Ngươi … Ngươi theo ta trở về nhé?”
Lục Ly tỏ ra kiêu căng một chút cho thích hợp, dáng điệu “ta muốn về rất muốn về rất muốn về nhưng ta không nói ra đâu”.
Trưởng công chúa lại bắt đầu phiên dịch: “Nó nhớ mong lắm, nhưng nó sợ ngài không cần nó, nó sợ lần này trở về lại bị vứt bỏ lần nữa … như thế thì tuyệt vọng đến mức nào chứ!”
Không thể không thừa nhận, khả năng tưởng tượng của Trưởng công chúa thật quá tuyệt vời.
Tạ Kiến Vi đã hoàn toàn mềm lòng: “Ta sợ ngươi tủi thân, nếu ngươi muốn hồi cung, ta sẽ cho người sửa chữa cho ngươi một khu vườn.”
Lục Ly nghĩ thầm, sửa vườn làm gì chứ, anh chỉ nghĩ muốn lên giường của em thôi.
Nhưng nhớ lại hình thể hiện giờ của bản thân… Thôi thôi, hắn sợ rằng mình sẽ làm long sàng sập.
Khi Tạ Kiến Vi hồi cung, bên người có thêm một con gấu trúc.
Nhan Kha đứng ở xa nhìn bọn họ rời đi, thở dài một hơi, vẻ mặt lại đầy vẻ mất mát.
Sau khi Lục Ly tiến cung, đau lòng khi đến phát hiện ra trong ngự thư phòng có hai thành viên thường trú.
Một con mèo trắng, một con mèo đen, da lông bóng mượt, kêu meo meo mấy tiếng thật sự muốn giả tạo tới mức nào cũng được.
Tạ Kiến Vi vừa mới vào phòng, chúng nó liền nhảy xuống đất, cọ cọ đầu vào chân Tạ Kiến Vi.
Tạ Kiến Vi hiển nhiên rất cưng chiều chúng nó, cúi người ôm chúng lên, gãi gãi cổ, chúng nó ngay lập tức không biết xấu hổ bắt đầu làm nũng.
Ngài Nguyên soái trăm triệu lần không thể ngờ có một ngày bản thân sẽ ghen với hai con thú.
Thật sự càng sống càng thụt lùi, ngài Nguyên soái tự nói với mình phải bình tĩnh, nhưng nghĩ sao cũng vẫn thấy khó chịu, bởi vì hắn có thể nghe hiểu lời hai con mèo kia nói.
Mèo trắng: “Trên người A Vi thơm quá, muốn được ngài ấy ôm quá!”
Mèo đen: “Ngón tay A Vi thật trắng thật mềm, muốn liếm một cái quá đi.”
Mèo trắng: “Người A Vi ấm quá đi mất, ngủ trên đùi ngài ấy là tuyệt nhất.”
Mèo đen: “Miệng A Vi thật đẹp, muốn hôn một cái quá.”
Hai con mèo háo sắc này! Nguyên soái gấu trúc sắp tức chết!
Mà Tạ Kiến Vi lại còn vô cùng thích chúng nó, hai mắt cười cong cong đùa với chúng.
Bọn chúng được một bước lại muốn tiến thêm một bước, mắt thấy con mèo đen không biết xấu hổ kia định “xâm phạm” Tạ Kiến Vi, Lục Ly không chịu nổi nữa, hắn “ầm” một tiếng, sau đó rầm một cái, “ngã sấp xuống” đất.
Nghĩ tới hình thể của hắn, cú ngã này vẫn có lực ảnh hưởng tương đối!
Hai con mèo rốt cục cũng nhìn thấy nó, chúng liếc mắt nhìn nhau, trợn tròn mắt: “Trái banh lông tròn quay đen trắng này từ đâu ra thế!”
Tạ Kiến Vi sửng sốt một hồi, nhìn thấy gấu trúc bỗng dưng ngã sấp xuống lòng chợt căng thẳng, anh bỏ lại Tiểu Hắc Tiểu Bạch, lo lắng đến gần hỏi: “Sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao?”
Lục Ly cũng không lên tiếng mà chỉ tỏ ra khó chịu.
Tạ Kiến Vi nóng vội, anh quát to một tiếng: “Người đâu!”
Tình cảnh vô cùng hỗn loạn, ngự y vội vàng tới vô cùng căng thẳng, y thuật của bọn họ cao siêu, nhưng hoàn toàn không biết cách nào để bắt mạch cho một con thú béo múp cả, ai mà biết được mạch đập của một con gấu là có bệnh gì!
Tạ Kiến Vi lại nghiêm giọng nói: “Xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Bệ hạ của bọn họ xưa nay rất điềm đạm, xử sự luôn tao nhã khéo léo, cho dù có sốt ruột cũng hiếm khi nổi cáu, nhưng hiện giờ anh thật sự đang tức giận.
Một người ít khi tức giận một khi cáu lên rất đáng sợ.
Các ngự y cũng không dám khinh thường, chỉ đành nghiêm túc nghiên cứu con thú mập ú đen trắng này.
Không nói tới chuyện Lục Ly thật ra đang giả bộ bệnh, cho dù hắn không giả thì các ngự y cũng không khám ra.
Người đứng đầu khẽ lên tiếng: “Bệ hạ, nếu không thì có thể thỉnh quan chăm sóc trong vườn thú tới xem thế nào?”
Ai ngờ câu nói của ông lại chọc giận Tạ Kiến Vi: “Bọn họ ngoại trừ bắt nạt hắn ra còn làm được gì chứ? Ta bảo bọn họ nuôi cẩn thận, tìm thời gian thích hợp thả hắn lại về rừng, xong rồi bọn họ đã làm gì? Thế mà dám nghiêm khắc với nó, một đám vô liêm sỉ trở mặt!”
Nghiêm khắc? Các ngự y thật sự không nhìn ra con thú như trái banh, da lông sạch sẽ mập mạp này bị đối xử hà khắc ở đâu…
Nhưng lời Bệ hạ nói là thánh ngôn, bọn họ chỉ biết nghe theo, thuận tiện tự thôi miên chính mình, con thú béo ú này thật sự rất đáng thương, giờ hoàn toàn gầy yếu mỏi mệt, a… Có ngự y nghĩ thông, hắn vội vàng nói “Chắc do dinh dưỡng không đầy đủ! Chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ, ăn chút… Ăn thêm chút măng non, nhất định có thể bình phục nhanh!”
Tạ Kiến Vi nghe hắn nói cũng có lý, tạm thời tin: “Được rồi được rồi, đều đi ra ngoài cả đi!”
Nhóm ngự y cúi người đi ra.
Tuy rằng tức giận với bọn họ, nhưng Tạ Kiến Vi rất dịu dàng với bạn nhỏ mập ú: “A Ly, không thoải mái ở đâu sao?”
Lục Ly vô cùng hưởng thụ, nhưng lại cũng không nỡ khiến Tạ Kiến Vi lo lắng quá, vừa định từ từ tỉnh táo trở lại, tỏ vẻ chính mình đã đỡ hơn nhiều, ai ngờ cái bụng đáng thất vọng bỗng dưng lại kêu lên rột rột.
Tạ Kiến Vi ngay lập tức hỏi: “Đói bụng sao?”
Lục Ly: Hắn xấu hổ chết mất mẹ ơi.
Tạ Kiến Vi nói: “Chờ chút, ta bảo người mang đồ ăn tới cho ngươi.”
Lại một đợt gà bay chó sủa, một nhóm thái giám khiêng măng non vào Ngự thư phòng, nhìn dáng vẻ của họ người không biết có lẽ còn tưởng rằng họ đang khiêng tám trăm mật hàm khẩn tới, chờ Hoàng Thượng phê duyệt kịp lúc.
Trong Ngự thư phòng, Nguyên soái gấu trúc tao nhã gặm trúc —— không tao nhã cũng không được, dù sao cũng không thể mất mặt trước mặt vợ được.
Mèo đèn mèo trắng trợn tròn mắt ở một bên: Trái banh lông này từ đâu tới vậy? Tại sao cứ có cảm giác rằng trong chốc lát nữa hắn ta sẽ chiếm được ngôi hậu thế nhỉ?
Tạ Kiến Vi nhìn hắn ăn một lúc, sau đó mới hỏi hắn: “No rồi sao?”
Lục Ly nhìn anh.
Tạ Kiến Vi mắt nhìn mắt với hắn, ngừng một lúc mới nói: “Ngươi lớn lên rất nhiều.”
Lục Ly không nói được, hắn chỉ có thể phát ra âm thanh “ưm ưm”.
Tạ Kiến Vi cũng không nói gì nữa, anh duỗi tay, hình như định chạm vào hắn một chút, nhưng ngay khi gần tới lại rụt về.
Lục Ly đã nhận ra, có chút ngoài ý muốn.
Nhưng hắn nhận ra được Tạ Kiến Vi muốn chạm vào hắn, vì thế hắn cọ cọ anh.
Lông của gấu trúc thật ra rất cứng, nhất là sau khi đã trưởng thành, nhưng Lục Ly hiện giờ vẫn đang ở trạng thái lúc nhỏ, hơn nữa vì một vài nguyên nhân đặc biệt, bộ lông của hắn vừa mềm vừa xù, chỗ trắng chỗ đen, nhất là chỗ đen trông hệt như lụa gấm, đừng nói là sờ, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy ngưa ngứa ở tay.
Hắn cọ Tạ Kiến Vi, Tạ Kiến Vi rốt cục cũng chạm vào hắn, cảm giác khi chạm vào vô cùng tuyệt vời, nhẹ nhẹ mềm mềm trơn nhẵn, dường như muốn hút chặt bàn tay người lên đó.
Tạ Kiến Vi nhẹ nhàng vuốt ve hắn, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Ta cho rằng sẽ không còn bao giờ được gặp lại ngươi nữa.”
Lục Ly nhìn anh, tự nhủ trong lòng, cả đời này em đừng có nghĩ tới chuyện không nhìn thấy anh.
Tâm trạng Tạ Kiến Vi có vẻ như đã khá lên nhiều, khóe miệng hơi cong cong, cũng không nói nhiều, chỉ nhìn hắn như vậy.
Thân thể bạn nhỏ mập ú này của Lục Ly rất không đàng hoàng, vừa ăn xong đã muốn ngủ, tỉnh ngủ dậy liền thấy đói, dường như giá trị của sự tồn tại chỉ nằm ở hai chữ ăn ngủ.
Tạ Kiến Vi thấy hắn đã ngủ, vẻ mặt càng trở nên dịu dàng, khẽ hôn một cái lên chiếc đầu lông xù của hắn.
—— có thể về thật tốt.
Gấu trúc cho dù đang ngủ vẫn dính anh, Tạ Kiến Vi rất vui mừng khi được ở cạnh hắn, nhưng bản thân anh vẫn còn có xấp tấu chương chờ phê duyệt, thật sự không hề nhàn rỗi.
Anh chờ đến khi hắn ngủ sâu mới từ từ đứng dậy, ngồi xuống trước bàn, bắt tay vào xử lý công chuyện.
Lục Ly ngủ một giấc, đến khi tỉnh dậy cũng vừa lúc Tạ Kiến Vi xong việc.
Hắn mới vừa lấy lại tinh thần, Tạ Kiến Vi đã hỏi: “Đói sao?”
Lục Ly chưa cần lên tiếng tiếng, bụng của hắn đã trả lời thay.
Tạ Kiến Vi cười cong cong mắt: “Ta cũng đói, chúng ta cùng nhau ăn.”
Anh gọi người mang điểm tâm cùng măng non tới, một người một gấu ngồi trên nhuyễn tháp (*) ăn bữa khuya.
Nhuyễn tháp (*):
Lục Ly vừa gặm trúc vừa nhìn Tạ Kiến Vi, chỉ biết cảm thán dưới ánh đèn vàng ấm Tạ Kiến Vi càng trở nên xinh đẹp, từ đôi mắt cái mũi đến cái miệng đều đẹp, nhất là sau khi dính bánh anh đào (*) lên càng khiến lòng người ngứa ngáy.
Bánh anh đào (*):
Đáng tiếc hắn hiện giờ không thể hôn anh, dáng vẻ gấu này của hắn, quay đầu lại cũng đủ bị chém đầu trước dân chúng ở ngoài cổng thành.
Thân thể này phiền phức quá đi mất.
Lục Ly đang đợi cơ hội, hắn không thể cứ mãi ở trong dạng gấu như vậy, cho dù đây là giấc mơ do Nó tạo thành, nhưng nhất định ý thức của Tạ Kiến Vi vẫn tồn tại, mà Tạ Kiến Vi chắc chắn sẽ không để hắn mãi chỉ là một con gấu.
Tuy rằng hắn cảm thấy anh hình như rất thích bạn nhỏ bốn chân màu đen trắng này —— thật đau lòng.
Ăn qua xong bữa đêm, Lục Ly lại bắt đầu mệt mỏi.
Tạ Kiến Vi cũng đến giờ nghỉ ngơi, anh đi tắm, sau đó đổi sang một bộ trường bào màu trắng.
Vốn gương mặt anh đã thanh tú, mặc trang phục như vậy, chẳng khác nào trích tiên hạ phàm, đẹp tới không thể tưởng tượng nổi.
Lục Ly không muốn đi, nhưng hắn chỉ là một con gấu cũng đâu thể bò lên long sàng, nghĩ ngợi một lúc, hắn cảm thấy thời gian còn dài, tạm thời đành nhẫn nhịn.
Lục Ly xoay người muốn đi, Tạ Kiến Vi lại hỏi một câu: “Muốn ngủ bên ngoài sao?”
Bốn chân Lục Ly dừng lại.
Tạ Kiến Vi cười có chút mất tự nhiên: “Ta sai người sắp xếp cho ngươi.”
Lục Ly cảm thấy có hi vọng, hắn đi trở về thăm dò.
Tạ Kiến Vi cũng không nói gì.
Nguyên soái gấu trúc tròn xoe, tốc độ đi không quá nhanh, nên nếu Tạ Kiến Vi muốn ngăn nó, cũng có rất nhiều cơ hội.
Nhưng Tạ Kiến Vi không làm như vậy, đến tận khi Lục Ly đặt một cái chân mập lên long sàng, Tạ Kiến Vi vẫn không hề lên tiếng, thậm chí còn có chút chờ mong.
Lục Ly “nhanh nhẹn” nhảy lên giường, Tạ Kiến Vi ấy thế mà lại cong cong mắt cười: “Sang bên này.”
Lục Ly dịch qua, Tạ Kiến Vi cười tủm tỉm xoa xoa đầu hắn, nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi.”
Thật sự để hắn ngủ ở đây sao?
Lục Ly rất vui vẻ, nhưng ngay sau đó một chùm bong bóng chua chua đã bay lên.
Hắn bây giờ trong dạng gấu như vậy, Tạ Kiến Vi còn có thể nhận ra hắn sao?
Nếu không nhận ra … Lẽ nào Tạ Kiến Vi thực sự thích con thú mập mạp này?
Cũng may trong thời đại Tinh Tế các loài thú mập ú đã muốn biến mất, bằng không ngài Nguyên soái thực sự nghi ngờ địa vị của mình trong gia đình sẽ tụt dốc không phanh.
Lục Ly nghĩ ngợi rất nhiều, nhưng cơ thể này của hắn thật sự kỳ lạ, chẳng bao lâu sau đã thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Tạ Kiến Vi lại không ngủ được, anh tựa vào đầu giường, mắt chăm chú nhìn con thú tròn xoe cuộn mình như trái banh bên cạnh.
Bọn họ đã ở cùng nhau đã bao lâu?
Từ khi sáu tuổi đến lúc hai mươi sáu tuổi.
Hai mươi năm.
Khi đó chỉ có mình anh mới có thể nhìn thấy nó, nó khi ấy cũng chỉ bé bằng bàn tay, còn có một đôi cánh nhỏ rất đáng yêu.
Khi anh cô đơn giữa cung điện nhìn thi thể lạnh như băng của mẫu hậu, nó lấy đầu cọ cọ vào lòng bàn tay anh, dùng tiếng be bé an ủi anh.
Mẫu hậu qua đời, anh còn có nó.
Phụ hoàng là một vị hoàng đế tốt, nhưng chắc chắn không phải một người cha tốt, thậm chí ông cũng không được tính là một người chồng tốt.
Tuy rằng cả đời ông chỉ có một mình mẫu hậu, nhưng lại rất ít khi ở bên cạnh bà.
Sau khi mẫu hậu sinh hạ hắn xong, cơ thể ngày càng không khỏe, cho dù điều dưỡng ra sao cũng không có chuyển biến tốt, thật ra Tạ Kiến Vi biết, nếu phụ hoàng có thể tới thăm bà nhiều hơn, bà nhất định sẽ khỏe lại.
Nhưng phụ hoàng không thể, trong lòng ông chỉ có việc nước, chỉ có thiên hạ, chỉ có muôn dân trăm họ, có lẽ ngừng đó đã quá nhiều, vậy nên không đủ chỗ cho mẹ con hai người.
Mẫu thân vì uất ức mà qua đời, khi đó Tạ Kiến Vi chỉ có sáu tuổi.
Anh là Thái tử duy nhất của cả đất nước, là vị đế vương tương lai được kỳ vọng.
Trong tương lai, anh dường như sẽ có tất cả mọi thứ, nhưng hiện giờ anh lại chẳng có bất kỳ thứ gì.
Chút quan tâm anh nhận được vỏn vẹn chỉ đến hoàng cô đã sớm xuất giá.
Nhưng hoàng cô dù sao cũng đã gả ra ngoài, dù muốn thân thiết với anh đến đâu cũng không thể vượt quá quy củ.
Tạ Kiến Vi lẻ loi, sau khi mẫu thân chết càng cô đơn hơn nữa.
May mắn có nó.
Không ai nhìn thấy nó, chỉ có mình anh nhìn thấy nó, nó cũng chỉ thuộc về mình anh.
Nó sẽ không nói, nhưng vẫn luôn bên anh.
Tạ Kiến Vi cảm thấy nó là bảo bối mà ông trời ban tặng cho mình.
Theo thời gian, anh dần trưởng thành, nó cũng lớn lên, cho đến một ngày, bỗng có người có thể nhìn thấy nó.
Khi đó Tạ Kiến Vi mười sáu tuổi, vừa mới đăng cơ, nó bỗng nhiên nằm bên chân anh, be bé, cuộn tròn mình, bởi vì mất đi cánh nên không thể bay được.
Tạ Kiến Vi ôm lấy nó, cảm xúc truyền tới từ lòng bàn tay khiến lòng anh thấy ấm áp, hoàn toàn cảm nhận sự tồn tại của nó, hoàn toàn chắc chắn.
Anh thậm chí còn cảm thấy, thật tốt biết bao, nó thật sự tồn tại, mười năm qua thật sự không phải chỉ có một mình anh.
Tạ Kiến Vi hỏi hắn: “Ngươi muốn ở bên ta sao?”
Trái banh lông nhỏ gật gật đầu, dụi dụi đầu vào lòng bàn tay anh.
Tạ Kiến Vi mắt cười cong cong: “Cám ơn ngươi.”
Nhóc banh nhỏ đen trắng liếm liếm lòng bàn tay anh.
Đầu lưỡi nó vừa nhỏ lại vừa mềm, nhè nhẹ tựa lông chim, chạm vào lòng bàn tay anh mà như chạm vào trái tim anh.
Tạ Kiến Vi cười nói: “Ngứa quá.”
Trái banh nhỏ đen trắng lại liếm anh thêm một cái.
Tạ Kiến Vi cười vô cùng vui vẻ, rốt cục cũng để lộ ra dáng vẻ mà một thiếu niên mười sáu tuổi nên có.
Nó cũng rất vui, dường như đã phát hiện ra trò chơi mới, liếm không ngừng lên lòng bàn tay anh.
Từ đó về sau, Tạ Kiến Vi và nó như hình với bóng.
A Ly rất nhỏ, để bên trong quần áo cũng không có ai phát hiện ra.
Tạ Kiến Vi vốn không định dẫn nó vào triều, anh sợ sau khi bị người phát hiện ra sẽ cho rằng anh “mê muội mất cả ý chí”, điều này rất nguy hiểm với A Ly.
Nhưng A Ly không chịu, nó tức giận sẽ cắn ngón tay anh, dùng răng nhỏ day day, tuy rằng không đau, nhưng lại rất ngứa.
Tạ Kiến Vi nói: “Ngươi ngoan ngoãn ở đây, ta sẽ nhanh nhanh trở về, được không?”
A Ly cắn ngón tay út của anh.
Tạ Kiến Vi dỗ nó: “Lúc về ta sẽ cho ngươi ăn lõi măng non ngon nhất trên đời.”
Nhóc banh nhỏ ngừng lại, nhưng vẫn thoát khỏi sự cám dỗ, đổi thành cắn ngón áp út của anh, đây đang tỏ ra sự tức giận tăng lên.
Tạ Kiến Vi do dự một chút, thái giám bên ngoài đã nói khẽ thúc giục.
Tạ Kiến Vi bất chấp tất cả nói: “Nghe lời, chờ ta…”
Anh chưa nói hết câu, trái bóng đen trắng đã nhảy vào trong y phục của anh.
Tạ Kiến Vi: “…”
Nhóc bóng đen trắng nhỏ cắn anh cách một lớp quần áo …
Tạ Kiến Vi cầu xin sự tha thứ: “Được rồi được rồi mà, dẫn ngươi theo, dẫn ngươi cùng đi.”
Nhóc banh lông nhỏ rốt cục cũng ngoan ngoãn, nó chớp chớp mắt với Tạ Kiến Vi, dường như đang nói để anh yên tâm.
Tạ Kiến Vi rất yên tâm, nó ở bên cạnh anh, anh đã cảm thấy rất an lòng.
Thời gian vào triều rất dài, đại thần trình bày vừa dài dòng mà rườm rà, một sự kiện rất đơn giản cũng phải miêu tả bằng cả một đoạn dài, giống như ngâm thơ.
Tiểu A Ly rất ngoan, không hề nhúc nhích cũng không phát ra âm thanh, ngoan ngoãn không để bất kỳ ai có thể phát hiện.
Tạ Kiến Vi trong lòng nóng hầm hập, nhưng cũng rất đau lòng.
Tiểu A Ly nên ăn cơm, đã qua vài canh giờ rồi, chỉ lo nó đói sẽ thấy khó chịu.
Tạ Kiến Vi tuy rằng có chút thất thần, nhưng anh đại khái vẫn thừa kế thiên phú của phụ thân, trời sinh đã có thể xử lý việc này dễ dàng, biểu hiện lần đầu tiên vào triều rất đáng khen ngợi, cho dù là ai cũng không tìm ra được sai lầm.
Vất vả hạ triều, Tạ Kiến Vi vừa cúi đầu liền thấy bạn nhỏ tội nghiệp đã đói đến ngất đi.