Cắn chặt răng, đuổi theo sau mông Trần Vũ, em gái đeo kính suy nghĩ rất nhiều, đột nhiên giơ tay lên! Khí thế bùng nổ! Thông qua năng lực quyền hạn, giọng nói của cô vượt qua tốc độ âm thanh, truyền đến tai Trần Vũ: “Trần Vũ! Nếu dám chạy nữa! Mọi người ngay bây giờ sẽ chết !"
Nghe xong, Trần Vũ đang bay gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói với lão chủ nhiệm trong tai nghe: “Thầy nghe thấy không? Cô ta sắp ra tay rồi, thầy phải nghĩ cách."
"...Trần Vũ." Lão chủ nhiệm run rẩy, nhấn mạnh sự tức giận: "Nếu cậu đang nói đùa. Bây giờ, có thể dừng lại rồi."
"Vậy mới nói, lũ người người các người, vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu được." Trần Vũ bay ngày càng nhanh: “Nói tóm lại, sức mạnh của dũng sĩ thật tầm thường. Chỉ có trí tuệ mới là sự khác biệt giữa người và Thần. Nếu biết đánh không lại cô ta, không chạy còn đợi cái gì ?”