Đại tiểu thư hàng ngày vẫn luôn bận rộn như vậy, cũng may còn có Hiểu Hiểu, nàng luôn có năng lực mang lại chút ánh sáng cho cuộc sống tưởng chừng như ảm đạm và máy móc của cô.
Dĩ nhiên, ánh sáng này không phải tất cả đều tốt, cũng không phải lúc nào đó cũng đại tiểu thư muốn thấy.
Giống như lúc này, người đáng lẽ phải xuất hiện trong phòng làm việc ngồi trên sô pha bóc nho cho cô, lại đang thần bí gọi điện thoại tới: "Đại tiểu thư, chị xuống lầu đi, em có một bất ngờ cho chị nè." Thời điểm Tần Di nhận được điện thoại này, cô còn đang chủ trì hội nghị thường nhật.
Lúc họp, biểu tình của cô luôn lạnh lùng, ánh mắt sắc bén.
Mọi người ở phía dưới rộng rãi kia đều không có ai can đảm nói ra, lúc báo cáo tay cũng run lẩy bẩy.
Đại tiểu thư rất chú trọng kỷ luật công ty, mặc dù quy định ở Nam Dương không có nhiều điều như lời đồn.
Nếu không phải Hiểu Hiểu gọi tới, điện thoại của cô lúc nào cũng ở chế độ yên lặng.
Hôm nay, cô lại bắt máy, tất cả mọi người bên dưới theo đó hít một hơi, mắt liếc nhìn nhau, biểu cảm giống như được sống sót sau tai nạn vậy.
—— Ôi chao, nhất định là điện thoại cứu mạng của bà chủ! Còn không phải là điện thoại cứu mạng sao? Đại tiểu thư kết thúc cuộc gọi, nhẹ giọng nói: "Hôm nay hội nghị dừng ở đây đi." Lúc cô nói những lời này, tâm tư đã không còn ở phòng họp nữa rồi.
Hiểu Hiểu chuẩn bị cho cô một bất ngờ, sẽ là cái gì đây? Trước kia, đại tiểu thư luôn cảm giác bản thân cùng Hiểu Hiểu không hề có khoảng cách thế hệ, cũng không có cảm thấy Hiểu Hiểu quậy phá, điên cuồng đến khó tin giống như người khác nói.
Nhưng...Hiểu Hiểu đã cho cô đủ loại bất ngờ, chưa tính đến quần áo đa dạng của nàng, thỉnh thoảng các dụng cụ nho nhỏ gợi cảm của nàng cũng đủ khiến cho đại tiểu thư bề ngoài kháng cự nhưng nội tâm phải mong chờ rồi.
Vì vậy lúc xuống lầu, bước chân của đại tiểu thư cũng có vẻ dồn dập hơn.
Một số quản lý của công ty nhìn thấy chủ tịch Tần vội vã xuống lầu, tất cả đều hai mắt nhìn nhau, ăn ý cười một tiếng.
Không nói cũng biết, bà chủ ngọt ngào của bọn họ tới rồi.
Bây giờ trên dưới Nam Dương ai cũng biết, chỉ cần có Hiểu Hiểu ở đó, tảng băng vạn năm là Tần tổng của bọn họ sẽ lập tức hóa thành gió xuân, dịu dàng giống như biến thành người khác vậy.
Đến khi đại tiểu thư chạy tới lầu dưới liền nhìn thấy Hiểu Hiểu.
Trong tay Hiểu Hiểu giống như đang bọc một cái gì đó, nó còn đang chuyển động.
Tần Di sửng sốt, cả người lùi về phía sau hai bước.
Thứ gì vậy? Cô mặc dù mong đợi bất ngờ, nhưng bất ngờ này cũng quá mức rồi.
Hiểu Hiểu thấy đại tiểu thư tới, lập tức cười rạng rỡ: "Đại tiểu thư, chị mau nhìn đi, xem em tìm được gì này?" Trong ngực của nàng, thứ đó hình như là một con chó con đen tuyền đang run rẩy.
Con chó con dường như đang bị thương, hai mắt mở ra, bất lực dựa vào trong ngực của Hiểu Hiểu, mềm mại kêu "ư ử".
Bất ngờ này giống như bị một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, khiến khuôn mặt của đại tiểu thư nhanh chóng trở nên lạnh lùng.
Thứ này sao gọi là bất ngờ được???!!! Mục Hiểu Hiểu lại cho cô một tên nhóc con mà nàng vừa nhặt về!!! Còn bọc nó trong chiếc váy hàng trăm vạn của cô!!! Được lắm.
...
Gió lạnh đang thổi.
Hiểu Hiểu đi theo sau đại tiểu thư, tự mình xoa đầu chó con, đại tiểu thư căng mặt vội vàng đi ở phía trước, cô lạnh lùng nói: "Chị tuyệt đối sẽ không nuôi nó." Cô không thích nhất chính là động vật, đặc biệt là chó.
Lưu Vạn Niên đứng bên cạnh mặt đầy lúng túng, anh ta mở cửa xe, đại tiểu thư ngồi xuống.
Hiểu Hiểu một tay sờ đầu chó, một tay còn lại xách các loại túi thuốc cùng vật phẩm cần thiết, giống như không nghe thấy đại tiểu thư nói chuyện.
Lưu Vạn Niên hạ thấp giọng nhắc nhở nàng: "Hiểu Hiểu, đại tiểu thư không thích động vật." Riêng điểm này, anh ta có thể làm chứng, bản thân anh đi theo Tần Di nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy cô nuôi con vật gì, cũng chưa từng quan tâm đến thú cưng của người khác, chỉ là liếc mắt nhìn, cho tới bây giờ đều không để ý.
Cô không hề giống với các cô gái khi nhìn đến động vật nhỏ liền cảm thấy đáng yêu không chịu nổi.
Trước đây có đối tác muốn tặng cho đại tiểu thư một con chó thuần chủng, cô ấy còn từ chối, nói chi đến chú chó con được Hiểu Hiểu ôm trong tay lúc này...
Lưu Vạn Niên khổ sở nhìn chú chó nhỏ kia.
Con chó con này cũng thật đáng thương.
Cơ thể nó quá yếu, phải chờ một thời gian nữa mới có thể sống sót được sau khi phẫu thuật.
Hiểu Hiểu nhìn Lưu Vạn Niên một cái, mỉm cười: "Lúc đầu chị ấy cũng từng nói không thích em." Bây giờ còn không phải là không vui không được.
Lưu Vạn Niên bất ngờ bị nhét thức ăn cho chó vô miệng:?? Hiểu Hiểu sờ sờ chú chó con, mở cửa xe chui vào.
Đại tiểu thư vẻ mặt tối tăm ngồi ở bên kia đầu xe giữ khoảng cách với Hiểu Hiểu.
Lưu Vạn Niên giữ vững hô hấp lái xe, một câu nói không dám nói, dọc theo quãng đường nghe Hiểu Hiểu ở đó lải nhải.
"Ôi chao, bé con bị gãy chân rồi phải không? Đừng sợ.
Mẹ sẽ mua cho con một chiếc xe lăn.
Mẹ mua bằng tiền của đại tiểu thư nhé!" "Ừm ừm, nhìn một chút cái đầu to lớn này xem, thật là mềm mại, đáng yêu quá đi, sau này mẹ của con sẽ thích con." "Ây da, còn liếm mẹ.
Con có muốn có một cái tên không? Ừm, để mẹ nghĩ xem..." Hiểu Hiểu nhìn Đại tiểu thư: "Nên gọi nó là gì đây?" Tần Di trực tiếp cho nàng cái nhìn chết chóc.
Hiểu Hiểu:...
Con chó con này có lẽ từ khi sinh ra đã không được ai đối xử dịu dàng như vậy, nó rất dính với Hiểu Hiểu, thân thể mềm mại áp sát vào người nàng khẽ run rẩy, đôi mắt đen như quả bồ đào, ánh mắt lưu chuyển, thỉnh thoảng nhìn lén đại tiểu thư.
Con người thích những thứ đẹp đẽ, kể cả những con vật nhỏ cũng vậy, nó lén lút nhìn người ăn mặc đẹp đẽ trước mặt, mũi khẽ nhíu lại, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.
Tần Di ngược lại ngay cả một cái ánh mắt đều không cho nó, khuôn mặt xinh đẹp căng chặt.
Về đến nhà, đại tiểu thư dẫn đầu xuống xe, đóng cửa xe một cái "rầm", tỏ ý không hài lòng.
Lưu Vạn Niên lo lắng nhìn Hiểu Hiểu, dùng ánh mắt hỏi nàng.
Làm sao bây giờ? Đại tiểu thư có khi nào sẽ đem chó ném ra ngoài.
Anh ta nhìn chú cún con thật đáng thương, thậm chí còn nghĩ đến việc để em gái mình là Lưu Phương chăm sóc.
Hiểu Hiểu cho anh ta một ánh nhìn "Xem em này", đi theo phía sau đại tiểu thư, đặt chú chó con trên ghế sô pha rồi nói: "Em phải ra ngoài mua một ít thức ăn cho chó, núm sữa giả, còn mấy đồ dùng cần thiết nữa, chị cứ vào nhà trước đi." Lưu Vạn Niên vừa nghe bỗng hít một hơi lạnh, anh ta cũng không dám đi vào, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Đúng như dự đoán, trong phòng truyền tới thanh âm lạnh thấu xương của đại tiểu thư.
"Mục Hiểu Hiểu, em muốn chết phải không?!" "Đem nó ném đi, tất cả các người đều cút ra ngoài!" "Em lập tức trở lại nha, bé con, con cùng mẹ con đợi nhé." "Mục Hiểu Hiểu! Nếu em dám để nó ở lại, một tuần lễ đừng hòng vào phòng chị.
Đem nó ném ra ngoài!"...
Theo tiếng đóng cửa "Rầm" cái, Hiểu Hiểu cười híp mắt phủi tay bước ra, nàng hướng về phía Lưu Vạn Niên đang há hốc, trừng mắt sững sờ nói: "Đi thôi, anh Ngải Văn, em muốn đến trung tâm mua sắm mua ít đồ cho cún con." Lưu Vạn Niên nuốt nước miếng, bất an nói: "Chuyện này...!Có thể được sao?" Anh ta biết tính khí của đại tiểu thư, Hiểu Hiểu vậy mà dám để chủ tịch ở nhà cùng con chó như vậy.
Hiểu Hiểu vẻ mặt rất ung dung, cùng Lưu Vạn Niên đi trung tâm mua sắm mua rất nhiều thứ, dáng vẻ giống như rất quen thuộc, so sánh rất nhiều bình sữa, cảm giác quá đắt liền mua kia loại ống tiêm, có thể dùng để trực tiếp đút sữa bột cho chó con, rồi mua rất nhiều sữa dê vì giá cả thích hợp, còn có nhiều loại thức ăn nhanh cho chó.
Lưu Vạn Niên tò mò hỏi: "Hiểu Hiểu, cô trước kia từng nuôi chó rồi?" Hiểu Hiểu vui vẻ: "Chưa từng, nhưng trước đó một khoảng thời gian em có đến khu nuôi chó hoang ở Phượng Thành với tư cách tình nguyện viên." Lưu Vạn Niên nghe vậy gật đầu một cái, trong lòng dậy sóng.
Trước đó không lâu, anh ta vẫn cho rằng Hiểu Hiểu là người dựa vào sắc đẹp và sự chịu đựng phi thường của mình mà chinh phục đại tiểu thư.
Nhưng khi bà chủ dần có địa vị vững chắc, theo thời gian tiếp xúc, anh ta càng ngày càng phát hiện ra rất nhiều điểm thu hút của Hiểu Hiểu.
So với các bạn cùng trang lứa, năng lực sống của nàng còn cao hơn mấy lần.
Từ sau khi nàng đến, đại tiểu thư được chăm sóc chu đáo cơm ăn áo mặc, nhà cửa, mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, ngay cả anh ta đi theo đều thấy thả lỏng hơn.
Hai người đi dạo trong siêu thị nửa giờ, Lưu Vạn Niên liên tục xem giờ, anh ta vẫn đang lo lắng việc đại tiểu thư sẽ cùng chó con ở cùng một căn phòng.
Hiểu Hiểu vẫn rất chậm rãi, thậm chí còn đến bên kia tạo mối quan hệ với chủ cửa hàng thú cưng, hỏi cô ấy liệu có thể thêm thẻ thành viên trong tương lai hay không.
Bà chủ là một người phụ nữ ba mươi tuổi thành thục, mái tóc dài màu đỏ thẫm, dáng người xinh đẹp, trông rất thành thục quyến rũ, cô ta trên dưới đánh giá Hiểu Hiểu một chút rồi mỉm cười, ngón tay viết tên Susan rồi đưa danh thiếp của mình: "Sau này chúng ta là bạn rồi, cứ gọi chị là Susan." Thật hiếm khi gặp một người không biết Hiểu Hiểu, có lẽ đó là người không hay lướt mạng.
Hiểu Hiểu cùng cô ta trò chuyện vui vẻ thêm một lúc lâu rồi mới cùng Lưu Vạn Niên về nhà.
Lưu Vạn Niên phát hiện Hiểu Hiểu đang cố ý kéo dài thời gian, một mực dạo chơi đến nửa giờ mới về nhà.
Đến cửa nhà, Lưu Vạn Niên thậm chí còn không dám đi mở cửa, anh ta rất sợ lúc mở cửa liền thấy được hình ảnh đáng sợ nào đó.
Có khi nào, chú chó kia đã bị đại tiểu thư ném ra khỏi nhà không??? Cũng có thể, đại tiểu thư đang ngồi trên sô pha vẻ mặt lạnh lùng, hung ác nhìn nó? Hoặc có thể rất nhiều...!Đại tiểu thư tính khí đã đến cực hạn, chờ đến khi bọn họ vừa rời đi sẽ lập tức phát hỏa? "Làm sao vậy?" Hiểu Hiểu vỗ vai Lưu Vạn Niên, nàng nghi ngờ nhìn anh ta một cái, mở cửa phòng ra.
Khoảnh khắc cửa phòng được mở ra, có mùi thơm thoang thoảng và tiếng gió thổi vi vu.
Lưu Vạn Niên sững sờ đứng đó, hoài nghi nhìn cảnh tượng trước mặt.
Anh ta thấy đại tiểu thư mặc váy ngủ màu đỏ rượu, tóc búi cao, một tay cầm máy sấy tóc, một tay thổi tóc cho con chó con, miệng lầm bầm: "Có nóng hay không? Sắp sửa xong rồi." Con chó đen nhỏ vừa tắm xong sạch sẽ, bộ lông như phát sáng, có vẻ hiểu được ý đại tiểu thư, nó sáng mắt nhìn cô.
Nhìn thấy hai người đi vào, đại tiểu thư ngớ ngẩn, sửng sốt, không khỏi cúi mặt: "Làm sao trễ như vậy mới trở về?" Hiểu Hiểu mặt không đổi sắc nói dối: "Trên đường kẹt xe." Lưu Vạn Niên:...
Ban đêm sao lại có kẹt xe.
Đại tiểu thư hừ lạnh một tiếng, tắt máy sấy tóc, cô quấn con chó con trong khăn của Hiểu Hiểu, mặt lạnh nói: "Chị đã đặt cho nó cái tên rất hay." Lưu Vạn Niên cùng mục Hiểu Hiểu cùng nhìn đại tiểu thư.
Đại tiểu thư: "Nó nhỏ bé, bỏ rơi nhưng không được coi thường.
Tên phải có khí thế." Hiểu Hiểu cùng Lưu Vạn Niên nghe vậy vội vàng gật đầu, đúng đúng đúng, boss nói đều đúng, nhất định phải có một cái tên thật kêu.
Đại tiểu thư dưới ánh mắt của hai người, nhẹ giọng nói: "Gọi là Tần Đại Đại đi." Lưu Vạn Niên:...
Mục Hiểu Hiểu:...
Cứ như vậy, Tần Đại Đại đóng quân ở nhà đại tiểu thư một cách thuận lợi.
Đại tiểu thư rõ ràng là cưng chiều nó, đối với mấy thứ Hiểu Hiểu mua cô đều không quá thích.
Đại tiểu thư gọi một cuộc điện thoại, các loại đồ dùng đắt tiền dành cho thú cưng khiến người khác hít hà được đem đến.
Ngay cả chiếc xe lăn nhỏ cho Tần Đại Đại cũng là đại tiểu thư tự mình thiết kế, cứ như là lấy xe lăn của cô thu nhỏ lại vậy.
Thân thể Tần Đại Đại hồi phục rất nhanh, ngày hôm sau phẫu thuật liền mềm nhũn nằm trong vòng tay của đại tiểu thư, thuốc tê sau khi hết tác dụng, chốc chốc lại quay đầu nhìn lại cái chân phía sau, giống như nhận ra mình bị mất chân, mắt thật sự rơi lệ.
Đại tiểu thư sờ đầu nó, trầm mặc chốc lát, lại nhìn Hiểu Hiểu: "Nó rất giống chúng ta." Có lẽ, thế gian này có rất nhiều duyên phận thật sự đã được định trước, ngay cả con chó mà Hiểu Hiểu nhặt về cũng có một cuộc đời lận đận giống hai người bọn họ vậy, từ nhỏ liền bị bỏ rơi, còn phải trải qua nỗi đau thể xác.
Đại Đại vươn đầu lưỡi hồng nhuận nhẹ nhàng liếm cọ bàn tay đại tiểu thư.
Đại tiểu thư sờ sờ bộ lông mềm mại của nó, thề: "Chị sẽ chăm sóc nó Đại Đại." Hiểu Hiểu nhìn đại tiểu thư như vậy vừa buồn cười lại cảm động, đưa tay nắm lấy tay đại tiểu thư.
Sau khi có Đại Đại, ở nhà rộn ràng tiếng cười, đối với Hiểu Hiểu mà nói, cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Đại tiểu thư về lại cửa hàng bách hóa, trở lại vị trí chí cao vô thượng, sắc đẹp trời phú, số người theo đuổi xếp thành hàng dài.
Hiểu Hiểu không muốn ghen tị, chỉ là những người dám đuổi theo đại tiểu thư, về ngoại hình và xuất thân, đã quăng nàng xa mấy con phố rồi.
Nàng tự nhủ mình không được tức giận, lại không có cách nào không tức giận.
Trong số đó, người người ta tức giận nhất chính là vị Tiết tổng vừa du học trở về kia.
Chiều cao 1,86 mét, thân hình khỏe mạnh, ba mười lăm tuổi ở vị trí cao nhất trong tập đoàn của gia tộc, đối với việc đuổi đại tiểu thư theo chính là hừng hực ý chí không suy giảm, hắn cũng không quan tâm đại tiểu thư đã comeout, hắn ta muốn chính là người trước mặt, Hiểu Hiểu ở trong mắt hắn không có chút phân lượng.
Đại tiểu thư cự tuyệt qua rất nhiều lần, sau đó dứt khoát mặc kệ, thế nhưng vị Tiết tổng vẫn là ngựa quen đường cũ.
Hiểu Hiểu không thể tức giận hơn, ngày hôm sau thừa dịp hắn ta lại lái xe mang hoa đến cho đại tiểu thư, nàng bọc Đại Đại trong một bọc vải thật lớn, diễn đến nghiêm túc thật trân, giống như ôm đứa trẻ mà bế nó xuống dưới lầu của Nam Dương.
Lúc Đại tiểu thư từ trên lầu đi xuống, liền nhìn thấy Hiểu Hiểu ôm Đại Đại, nước mắt rơi lã chã: "Mẹ đứa nhỏ ơi, sao chị lại xuống, Đại Đại có chút không thoải mái, cứ ậm ừ mãi." Đại tiểu thư:...
Tiết tổng ngồi ở trong xe hoàn toàn trợn tròn mắt, ánh mắt trừng lớn như cái chuông, hạn hán lời nhìn Tần Di.
Đại tiểu thư buồn cười lại phải cố nhịn, cô đi tới bên cạnh Hiểu Hiểu, đi đến bên cạnh Hiểu Hiểu, đưa tay sờ sờ Đại Đại.
Tần Đại Đại ngửi thấy mùi của cô, cái đuôi nhỏ của nó liền vẫy như con quay, kích động rên rỉ.
Hiểu Hiểu cắn môi nhìn đại tiểu thư, dùng ánh mắt để cho nàng hiểu.
Đại tiểu thư cong khóe môi sờ sờ khuôn mặt Đại Đại: "Bé con này, dáng dấp càng ngày càng giống em." Hiểu Hiểu không cười: "Cảm ơn." Tiết tổng:!!! Ngày hôm sau, giải trí Chu Khan đưa tin Chủ tịch Tần và bạn gái nhỏ Hiểu Hiểu bị nghi ngờ bí mật sinh con gái, dáng vẻ bị đồn trông rất giống Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu buồn bực nhìn cái bụng đang chảy mỡ của mình, rúc trong ngực đại tiểu thư làm nũng, giống như Đại Đại vậy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh
2.
Vô Vi Nhất Niệm
3.
Mùa Hè Mang Tên Em
4.
Ve Sầu Mùa Hạ
=====================================
Chó con này có thể giống nàng sao? Hiểu Hiểu: "Haizz, Đại Đại nhà chúng ta chủng loại dường như quá kém rồi, nếu không em sẽ đăng lên Weibo, em —— " Còn chưa kịp nói hết câu đã khiến đại tiểu thư tức giận, Tần Di quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô: "Ai nói chủng loại nó kém? Là ai nói vậy?" Ai dám nói chó nhà cô không đẹp mắt? Hiểu Hiểu:......
Chỉ có thể là đại tiểu thư mới bao che con cái đến vậy.
"Dắt nó đi dạo đi, quá mập rồi." Đại tiểu thư chê bai đem Đại Đại giao cho Hiểu Hiểu, cô còn làm việc chưa xong, loại chuyện này mà đều là Hiểu Hiểu phụ trách.
Hiểu Hiểu đồng ý, đeo dây xích cho Đại Đại rồi dắt nó ra ngoài.
Đại Đại nghiêng đầu vẫn như cũ nhìn đại tiểu thư, từ khi được đại tiểu thư chấp nhận, so với Hiểu Hiểu, nó càng dính Tần Di hơn.
Đại tiểu thư bận rộn nửa giờ mới xong, nàng giương mắt nhìn đồng hồ đeo tay một cái,khẽ nhíu mày, sao còn chưa trở về? Tần Di đơn giản thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài tìm hai mẹ con, cô đi một vòng quanh nơi Hiểu Hiểu thường dắt chó đi dạo, cuối cùng cũng nhìn thấy nàng cùng Đại Đại, cùng với...!người phụ nữ đang ngồi bên cạnh họ trong góc.
Một ngày như vậy, Susan một chiếc áo len màu đỏ khoe dáng, lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết, cô ấy cười nói chuyện phiếm với Hiểu Hiểu,thỉnh thoảng cúi xuống sờ sờ Đại Đại, thủ pháp vuốt ve cũng rất thành thạo.
Còn Hiểu Hiểu cũng rất quen thuộc cùng cô ta trò chuyện, thỉnh thoảng lại nhấc bổng Đại Đại ôm tới, chó con "nịnh hót " hoặc là vểnh tai hoặc là há miệng cho Susan nhìn.
Đại tiểu thư ôm cánh tay nhìn hồi lâu, cười lạnh một tiếng: "haha".
...
Hiểu Hiểu cùng Susan đang trò chuyện vui vẻ, nàng kể về màn trình diễn thường ngày của Đại Đại và hỏi nhiều câu hỏi khác nhau từ các chuyên gia khác, Susan cũng là rất kinh ngạc với biến chuyển lớn này, không nghĩ tới Hiểu Hiểu có thể đem nó nuôi tốt như vậy.
Chờ đến khi Hiểu Hiểu phát hiện ra đại tiểu thư, nhìn thấy nàng mặt mày lạnh băng, trong lòng "lạch cạch" một tiếng.
Xong đời...
Susan tò mò nhìn nàng, một tay khoác lên bả vai nàng: "Sao vậy, Hiểu Hiểu?" Hiểu Hiểu lúng túng cười một tiếng, gạt bỏ tay cô ra, hướng về đại tiểu thư bĩu môi: "Chị Susan, em không nói chuyện với chị nữa, mẹ của Đại Đại đến rồi."...
Tần Đại Đại sau khi nhìn thấy đại tiểu thư, kéo chiếc xe lăn nhỏ phía sau nhanh chóng chạy tới.
Đại tiểu thư cúi xuống, sờ lên cái đầu đầy lông của nó, ngước mắt lên, lạnh lùng liếc nhìn Hiểu Hiểu.
Đại Đại có chút gấp gáp, nó nằm trên đất, lộ ra cái bụng muốn để cho mẹ sờ, bình thường Tần Di cũng sẽ trực tiếp ôm lấy lấy nó, nhưng hôm nay lại không có ôm.
Hiểu Hiểu:...
Đại Đại:??? Trên đường trở về, đại tiểu thư mặt lạnh kiềm chế bước vào cửa nhà, vừa đá giày cao gót vừa tức giận, chó con nhà cô lại nhiễm mùi lạ, Hiểu Hiểu có phải muốn chuẩn bị cho Đại Đại tìm mẹ ghẻ đúng không.
Trách không được mỗi ngày đúng giờ liền mang Đại Đại ra ngoài, hóa ra là đi tìm người chị TỐT đó.
Thật là chua quá đi, Hiểu Hiểu ảo não ôm Đại Đại chạy mất.
Đại Đại vẻ mặt bối rối, trong trí nhớ của nó, từ khi mẹ tiếp nhận nó, cô vẫn luôn hòa ái.
Tình cảm hai người mẹ của nó rất tốt, ngay cả nói chuyện cũng không hề lớn tiếng gây gổ, hôm nay mẹ lại đá tung giày cao gót, la hét khiến nó sợ hãi.
Thế nhưng bé chó con không biết, chuyện kinh khủng không chỉ dừng lại ở đây.
Đến buổi tối, nó nằm trước cửa phòng ngủ của hai mẹ, nghe thấy mẹ Tần đánh mẹ Mục, tiếng động thật là lớn, đem mẹ Mục đánh đến sắp khóc huhu, mẹ Mục run rẩy cầu xin tha thứ.
"Đại tiểu thư...!Không cần..." Rốt cuộc tại sao lại thế này? Tần Đại Đại không biết, cái đầu nho nhỏ cũng đoán không ra..