Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước khi đến nhưng tình hình ở trường phức tạp hơn mọi người tưởng tượng.
Trước hết đừng nói về phần cứng của hoàn cảnh, đó là một tồn tại khách quan và có thể thay đổi từ từ sau này, tức là cả làng có tổng cộng trên dưới hai mươi nhóc con đến lớp.
Khoảng cách tuổi tác rất lớn, kéo dài từ lớp 1 đến lớp 6.
Mỗi lớp thiếu rất nhiều học sinh, nền tảng lại càng không đồng đều, cả trường có 4 người lớn kể cả hiệu trưởng, những người này sao có thể chia ra dạy được?
Buổi sáng, hiệu trưởng dẫn mấy người đi làm quen với hoàn cảnh, nói về tình hình cơ bản của trường, mọi người xúm vào thảo luận.
Thảo luận chưa được bao lâu, hiệu trưởng vội vàng đi nấu cơm, hai mươi mấy suất cơm đều do một mình ông làm, trước đó ông vốn đã bận rộn trong bếp rồi.
Mấy giáo viên không thế qua phụ, họ phải dạy bọn trẻ, đó cũng là chuyện quan trọng.
Thỉnh thoảng, những lúc rảnh rỗi, phụ nữ trong thôn hay đến phụ giúp, nhưng mùa này làm ruộng bận rộn, trong nhà không đủ lao động nên không ai đến được.
Hiệu trưởng cũng quen rồi, tự mình gánh vác.
Vốn dĩ, dân làng muốn mời mấy giáo viên ăn cơm, nhưng thầy Vương uyển chuyển từ chối, nói rằng không thể vừa đến đã ăn cơm nhà người ta, muốn ăn cũng phải chờ hoạt động ba tháng kết thúc hoàn mỹ mới có mặt mũi mà ăn.
Sau khi tường tận mọi chuyện ở đây, thầy Wang đã gọi cho một trong những học trò cũ của mình, anh ta tình cờ là lãnh đạo thị trấn ở đây, cũng không phải muốn nhờ vả anh ta làm gì.
Thôn làng ở đây quá khép kín, vật phẩm khan hiếm, ông thấy bọn trẻ thậm chí không có đủ đồ dùng cơ bản như sách, vở và nghĩ xem liệu có thể mua một ít từ bên ngoài không.
Ông là người sĩ diện, bao nhiêu năm nay hoa đào rải khắp thiên hạ, trong mảng kinh doanh và chính trị cũng có nhiều triển vọng, nhưng ông chưa bao giờ vì chuyện riêng mà mở miệng nhờ vả.
Bây giờ, lần đầu tiên ông mở miệng cũng vì lũ trẻ, ngay cả như vậy, thầy Vương vẫn có chút xấu hổ ngồi xổm ở cổng trường gọi điện thoại.
Trong phòng bếp, Trương Xảo và Lý Bác chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, cái nồi sắt lớn đựng đầy thức ăn, bọn họ xào không được.
Hiệu trưởng giống như đã từng luyện qua, lắc eo khuấy mạnh, ánh lửa đỏ tím cháy phừng phực.
Những hạt mồ hôi to bằng hạt đậu nành rơi xuống mặt ông.
Căn bếp rất đơn sơ, bán lộ thiên, không có thiết bị thông gió, khói bốc lên nghi ngút, đen ngòm khiến Trương Xảo và Lý Bác ho sặc sụa chạy ra ngoài.
Mục Hiểu Hiểu là người có kinh nghiệm phong phú nhất ở đây, nàng đã từng dùng loại nồi này rồi, không khách sáo nữa, nhanh chóng dùng hai tay sát dao, tay năm tay mười, bắt đầu cắt bắp cải.
Nấu đồ ăn cho nhiều người không cần phải tinh tế, tốc độ là điều đáng được chú ý nhất.
Mục Hiểu Hiểu làm việc bằng cả hai tay, nàng sảng khoái cột tóc lên, quấn tạp dề vừa trò chuyện với hiệu trưởng vừa nấu ăn.
Trương Xảo và Lý Bác ở bên cạnh nhìn mà há hốc mồm.
Trước đây Lý Bác cũng không quen Mục Hiểu Hiểu, chỉ biết trong khoa có một cô gái xinh đẹp có phẩm chất lẫn học thức đều thuộc dạng xuất sắc, thường xuyên nghe bạn bè bàn tán về nàng, nói nàng rất bận, luôn làm thêm bên ngoài, trong trường rất ít khi thấy người, nhưng cực kỳ trâu bò, cấp bậc học siêu giỏi, lần thi cử nào cũng giành được suất học bổng đặc biệt, là bí thư chi đoàn trong lớp, còn rất được cố vấn học tập yêu thích.
Những người xuất sắc luôn có cảm giác cạnh tranh, lúc đó Lý Bác còn tưởng rằng nàng được nhiều hào quang như vậy là nhờ xinh đẹp, bây giờ thấy rồi, anh ta cũng hết đui mù.
Trương Xảo càng tấm tắc bảo lạ: "Đù má vãi chưởng, Hiểu Hiểu cậu trâu bò đấy, cậu có phải là Mục Nhị Nương, người đã mở quán bánh bao thịt người ở tám dặm sườn núi không?"
Mục Hiểu Hiểu vui vẻ: "Hai người đừng có đứng đó hoài, đổ nước đầy lu đi."
Ở nông thôn, giếng đều được người ta khoan lên, Trương Xảo từng xem TV thấy người ta ấn nhẹ là sẽ chảy nước, rất tự tin đi qua, kết quả ấn hồi lâu chỉ có tiếng cót két cót két, một ít nước cũng không thấy.
Cô cúi đầu, nhìn tay nhỏ mềm mềm của mình, vẻ mặt đưa đám: "Má ơi, tôi sao mà yếu ớt vậy, sắp mọc kén rồi."
Mới ấn vài cái, lòng bàn tay mỏng manh của cô đã bị chai sạn.
Lý Bác xấu hổ đứng bên cạnh, lúc mới tới, anh ta còn muốn chăm sóc hai cô gái, không ngờ, anh ta cũng thành được chăm sóc.
Mục Hiểu Hiểu đi qua cười nhạo cô: "Hệ thống điều áp này cậu nên dẫn nước trước, tiện hơn nhiều."
Cùng một cái giếng, cùng một động tác, Mục Hiểu Hiểu dùng gáo múc nước đổ một ít nước vào, nàng nhấn vài cái là ra nước.
Nàng nàng đưa cho Lý Bác, Lý Bác lập tức nhấn tiếp.
Một lu nước, hai người thay phiên tốn hơn nửa tiếng đồng hồ.
Hai người chưa bao giờ làm việc cật lực như vậy, vận động mạnh nhất là chơi bóng, chạy bộ, đổ một lu nước mà mồ hôi đầm đìa.
Mục Hiểu Hiểu có thể lực tốt nhất, nàng cắt bắp cải xong, nhóm lửa, lưu loát dùng da heo cọ nồi, cầm lấy cái muôi to, không cần người chỉ dẫn đã bắt đầu thuần thục xào nấu.
Hiệu trưởng kinh ngạc nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Cô giáo Mục, cô làm giỏi thật."
Đã lao động chân tay hay chưa, ông liếc mắt một cái là nhìn ra.
Mục Hiểu Hiểu vui tươi hớn hở: "Trước kia tôi là con cái nhà nông, tất nhiên là biết làm việc."
Thì ra là thế.
Hiệu trưởng nhìn chiếc áo sơ mi bị thủng lỗ to của cô giáo Mục rồi nghĩ thầm, chắc do nhà nghèo quá nên áo mới rách thế này.
Ông thầm nghĩ chờ hoạt động trợ giảng của bọn họ kết thúc, ông sẽ dùng tiền lương của mình để mua một chiếc áo sơ mi mới tỏ lòng biết ơn với cô giáo Mục.
Ông nhìn Mục Hiểu Hiểu rồi đột nhiên cảm thấy một nguồn sức mạnh trỗi dậy trong lòng.
Đã bao năm gắn bó trong núi sâu, người không chút than thở, dù là nam hay nữ, vẫn luôn là cảm tính.
Hiệu trưởng nhìn cô gái ăn mặc rách rưới trước mặt, dung mạo xinh đẹp, trong người càng bùng nổ lực lượng vô hạn.
Con cái ở nông thôn thì có làm sao?
Làm theo có thể bay ra núi lớn biến thành phượng hoàng!
Sau này ông nhất đinh phải khuyến khích bọn trẻ học hỏi cô giáo Mục.
3 đồ ăn 1 canh.
Miến cải trắng thịt heo, thịt xào mộc nhĩ, bông cải xanh, canh trứng gà tảo tía.
Hiệu trưởng và Mục Hiểu Hiểu đổ mồ hôi cả người mới làm xong hết.
Giữa trưa, Trương Xảo xung phong nhận việc khoác lên mình chiếc áo khoác trắng và đóng vai một bác gái múc đồ ăn trong căn tin cho bọn trẻ.
Có điều trước kia ở trường học, bác gái trong căn tin múc đồ ăn thường thiếu mấy lát thịt, còn cô thì múc nhiều thêm mấy lát.
Lý Bác ở một bên múc canh cho lũ trẻ.
Mục Hiểu Hiểu và hiệu trưởng ở bên cạnh nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, nàng cảm khái: "Thật ra thức ăn ở trường học khá tốt."
Cô cảm thấy so với cô nhi viện khi hồi bé còn tốt hơn nhiều, có rau có thịt, có canh, bọn nhỏ có thể ăn no.
Thầy hiệu trưởng cũng không còn trẻ, gần năm mươi tuổi, cả thanh xuân và thời gian đều trao hết cho trường, thầy cười ha ha: "Có thể không tốt sao? Nếu không bọn nhỏ sao lại mong chờ tới trường? Gia đình cũng yên tâm cho các em qua, mặc kệ học hành thế nào, dù gì cũng được no bụng."
Mục Hiểu Hiểu giật mình, nàng nhìn hiệu trưởng, thầy hiệu trưởng lấy trong túi ra một điếu thuốc lá khô, đưa lên mũi ngửi, vì có trẻ con xung quanh nên thầy không hút được mà chỉ có thể thỏa cơn thèm bằng cách này: "Từng hộ gia đình bây giờ chỉ còn người già cả, các em nhà nghèo đã sớm lo liệu việc nhà.
Cô đừng thấy chúng ở trường học lấp lánh ánh mắt nhìn cô, đến khi ra ruộng, cả đám đều thuần thục công việc tay chân."
Sau khi được hiệu trưởng nhắc nhở, Mục Hiểu Hiểu cố tình đến quan sát các em.
Đúng thật, nhiều em có nước da đỏ sẫm, cháy nắng do đi làm đồng lâu ngày, còn nứt da.
"Hiện nay, đất nước phát triển, phổ cập dân trí, nhà nào cũng biết lối thoát duy nhất là cho con cái học hành, nhưng nếu thật sự không có cơm ăn áo mặc thì làm sao mà học được..."
Hiệu trưởng lẳng lặng nói, vấn đề đến trường của hầu hết những đứa trẻ khó khăn nhất trong thôn luôn là điều mà ông trăn trở.
Bọn trẻ rất lễ phép và biết cảm ơn, nhận được cơm sẽ nói cảm ơn với Trương Xảo, khi nhận canh thì cúi đầu chào Lí Bác.
Chúng ngồi cạnh chiếc bàn làm bằng gạch để ăn, ăn rất ngon miệng.
Suất cơm nào cũng không bỏ mứa, đồ ăn hay canh dư lại cũng tiếc nuối liếm sạch sẽ.
Để có được một bữa ăn phải vất vả như thế nào, chúng, những đứa trẻ trong làng càng hiểu hơn ai hết.
Nhiều loại lương thực đã được trồng bởi bàn tay của chúng.
Dù là những đứa trẻ nhưng chúng có tấm lòng biết ơn, biết rằng bao năm qua thầy hiệu trưởng và các thầy cô giáo đã phải trả giá rất nhiều.
Lần lượt hỏi thăm gia đình, lần lượt thuyết phục ông bà cho chúng đi học.
Chúng không có gì báo đáp, chỉ có thể trong lúc thu hoạch vụ thu, mang một ít lương thực trong nhà qua đưa hiệu trưởng, coi như là một chút đáp đền.
Buổi chiều, hiệu trưởng biết mấy cô từ thành phố lên, một đường xóc nảy mệt mỏi, lại là nơi ở mới, sợ các cô chưa thích nghi với khí hậu nơi này nên để các cô trở về nghỉ ngơi.
Mục Hiểu Hiểu nhớ thương đại tiểu thư, sốt ruột muốn về nhà xem, Trương Xảo cười nói: "Cậu đưa chị Tần qua đây đi, để trong nhà thì vấn vấn vương vương, vừa lúc lũ trẻ thiếu giáo viên âm nhạc."
Mục Hiểu Hiểu:...
Nàng ném ánh nhìn tử vong như của đại tiểu thư cho Trương Xảo.
Người phụ nữ đáng chết này, nghĩ sao mà để đại tiểu thư làm giáo viên dạy nhạc?
Trương Xảo ôm chặt lấy bản thân: "Cậu làm gì đó? Cậu chưa hỏi thì sao mà biết chị Tần cho đồng ý hay không?"
Bọn trẻ bây giờ đều đã về nghỉ ngơi, thầy hiệu trưởng đang hút điếu thuốc khô, một tay đỡ khung cửa, hớn hở hỏi: "Chị Tần?"
Thầy Vương cũng giương mắt nhìn Mục Hiểu Hiểu.
Mục Hiểu Hiểu thuận miệng đáp: "Ừ, người nhà của em."
Hiệu trưởng:???
Trương Xảo nhanh chóng giải thích: "À, là chị gái của cô giáo Mục."
Nàng đúng là không hề biết ngại luôn á.
Mục Hiểu Hiểu sốt ruột về nhà nhìn đại tiểu thư.
Nàng vừa mới đến cửa nhà, đã thấy đại tiểu thư đeo tai nghe, hình như đang gọi điện thoại.
Sau khi cô tới nơi này, vẫn bận rộn như cũ.
Chỉ là nhiều khi, cô tránh Mục Hiểu Hiểu và cố gắng giải quyết bằng điện thoại di động và máy tính.
Thấy nàng trở về, đại tiểu thư cúp máy, nhìn mồ hôi trên mặt nàng: "Mệt không?"
Mục Hiểu Hiểu gật đầu, nàng chạy qua, muốn ôm đại tiểu thư một cái, kết quả bản thân bận rộn một ngày, trên người toàn mùi mồ hôi.
Nàng nhanh nhẹn cởi áo khoác: "Em đi tắm một cái đã."
Nàng chỉ vào áo sơ mi trên sô pha: "Nó là của em, chị đừng đụng vào."
Đại tiểu thư:...
Hoàn cảnh ở nông thôn tương đối đơn sơ.
Căn phòng nơi Mục Hiểu Hiểu tắm được che bằng tấm bạc mờ có dây kéo, hơi xuyên thấu, khi có người ở trong đó, mọi thứ đều có thể nhìn thấy một cách mơ hồ.
Căn phòng này cố ý chuẩn bị cho các thầy cô giáo, nếu không phải hiệu trưởng cẩn thận, phía trước ngay cả tấm vải che cũng không có.
Đại tiểu thư vốn muốn lảng tránh, nhưng Mục Hiểu Hiểu lại kéo cô nói chuyện phiếm.
Nàng vừa tắm rửa vừa kể đủ loại chuyện ở trường học với cô: "Còn khổ hơn thời thơ ấu của em...!Đúng là núi cao còn có núi cao hơn."
Nàng đã từng cho rằng hồi bé mình đã đủ khổ, nhưng nhìn những đứa trẻ này, nàng kém xa.
Tiếng nước tí tách cào nhẹ con tim, ánh mắt đại tiểu thư hơi trốn tránh, thất thần, cô muốn ngẩng đầu nhìn lại không dám ngẩng đầu.
Dáng người của Mục Hiểu Hiểu là đỉnh cấp, nàng không phải thuộc kiểu người mảnh mai thường thấy trong giới giải trí, cũng không béo, nàng là kiểu người đẹp đặc biệt khỏe mạnh.
Nàng thậm chí còn từng khoe khoang cơ bụng của mình với đại tiểu thư, sương mù mênh mông, như ẩn như hiện.
Hiểu Hiểu hoàn toàn không biết đại tiểu thư ở bên ngoài đã nhìn nàng sạch trơn, rửa ráy hết các chỗ, khom lưng, cúi người.
Tắm rửa xong, Mục Hiểu Hiểu tùy tay bọc áo tắm dài rồi đi ra.
Nàng thật sự hơi mệt, sau khi đi ra thì quan tâm đại tiểu thư đã ăn gì.
Lưu Phương đã sớm qua đây làm cơm cho đại tiểu thư, dọn dẹp lại phòng ốc.
Mục Hiểu Hiểu dựa vào đại tiểu thư, hà hơi rồi mơ màng sắp ngủ.
Đại tiểu thư ngửi mùi vải trên người nàng, nhắc nhở: "Phải sấy tóc mới được ngủ."
Mục Hiểu Hiểu chơi xấu làm nũng ôm eo cô: "Chị sấy cho em đi."
Đại tiểu thư:...
Mục Hiểu Hiểu.
Rất tốt, được em.
Đồng ý đưa cô lên núi để ngắm cảnh, ngắm trăng, ngắm sao, vậy mà bây giờ lại sai sử cô như nha hoàn?
Mục Hiểu Hiểu cũng đã lâu không làm nhiều việc tay chân như vậy, nàng mệt đến nỗi lưng đau eo đau: "Được không, đại tiểu thư."
Giọng mũi nho nhỏ của nàng rơi vào lòng của lão phu nhân như một viên đá, tạo nên một vài gợn sóng.
Mặt đại tiểu thư hơi nóng lên, quay đầu nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Lên giường nằm."
"Ò."
Mục Hiểu Hiểu mắt cũng không mở, nàng nhắm mắt lại đi lên giường, dứt khoát nằm xuống.
Ừm, đại tiểu thư đổi khăn trải giường, có mùi trên người của cô.
Mục Hiểu Hiểu như chó con, nhắm hai mắt nâng nâng gối đầu, đại tiểu thư lấy máy sấy tới, thử thử độ ấm, tỉ mỉ sấy tóc cho nàng.
Gió nhẹ ngoài cửa sổ thổi từng cơn, không phải mùi khói xe quen thuộc trong thành thị, mà là mùi bùn đất và hoa tươi.
Trên đầu rất thoải mái, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy toàn thân như tan ra, nàng được voi đòi tiên không nằm trên gối nữa mà trực tiếp đặt cằm lên đùi đại tiểu thư.
Tần Di nghiêm túc sấy tóc cho nàng: "Mệt thì ngủ đi."
Mục Hiểu Hiểu không nỡ, mắt nàng đã mở không ra nhưng hãy còn lẩm bẩm: "Lại thức với chị một lát.
Hầy, đại tiểu thư, chị xoa bóp vai cho em được không?"
Ngón tay của đại tiểu thư rất tốt, mềm nhẹ, giảm đau, nàng rất thích.
Hôm nay nàng khoe khoang tài xắt rau quá lố, bây giờ xương bả vai đau quá, nhúc nhích một tí là không chịu nổi.
Nàng đã quen với nhẫn nhịn, sau một buổi sáng tiếp xúc, nàng mới biết tính tình của hiệu trưởng cũng giống như mẹ và bà, đều sợ gây phiền phức cho người khác.
Nếu nàng biểu hiện ra ngoài, ngày mai ông có thể cứng rắn mà nấu cơm một mình.
Đều là người, ai không biết mệt?
Hôm nay ba người trẻ tuổi các nàng giúp đỡ hiệu trưởng nấu cơm, nguyên đám đều mệt như chó, càng đừng nói những việc này đặt lên vai một người sẽ ra sao.
Trước mặt người ngoài, nàng phải kiên cường.
Nhưng ở trước mặt đại tiểu thư, nàng chỉ muốn làm nũng.
Đại tiểu thư im lặng trong chốc lát, trên mặt nóng hừng hực, cô cắn môi, trong mắt lấp lánh ánh nước.
Mục Hiểu Hiểu, nàng tin tưởng mình như vậy sao?
Lúc này trên người Hiểu Hiểu chỉ quấn một cái khăn tắm.
Ngoài trừ nội y, nàng không mặc gì cả, từ lâu nàng đã coi đại tiểu thư như người thân nhất.
Nếu tỉnh táo có lẽ còn sẽ ngượng ngùng, nhưng hiện tại Mục Hiểu Hiểu sức lực cạn kiệt chỉ muốn ỷ lại đại tiểu thư.
Nàng ước có thể biến mình thành chó con rúc trong lòng đại tiểu thư, ngửi mùi hương trên người cô, để cô vuốt lông cho mình.
Sấy tóc xong.
Nàng nằm nghiêng trên giường, hai tay gập lại hưởng thụ, chống cằm chờ sự phục vụ của đại tiểu thư
Nàng biết chỉ cần mình nói giọng cuống họng, đại tiểu thư nhất định không thể cự tuyệt.
Làm nũng cũng trở thành bản lĩnh.
Nhìn thấy dáng vẻ khoe khoang nhàn nhã của nàng, lòng đại tiểu thư hơi bén lửa, cô híp mắt, nhẹ giọng nói: "Như này thì sao mà xoa? Em tháo khăn tắm ra đi."
Cô cố ý kích Mục Hiểu Hiểu, xem nàng có dám hay không.
Mục Hiểu Hiểu choáng váng đến mức suýt ngủ quên, nàng cởi khăn tắm ra mà không suy nghĩ gì.
Cứ như vậy, cơ thể trần trụi trắng nõn của thiếu nữ hiện ra rõ ràng.
Dáng người của nàng thực sự rất tốt, tuổi 20 đã tạo cho nàng một đường cong nữ tính.
Mục Hiểu Hiểu ngoan ngoãn nằm trên giường, bởi vì eo đau, eo thon nhỏ hơi cong thành một độ cung, hai chân thon dài tinh tế oánh như ngọc, lấy một tư thế duyên dáng yêu kiều in vào mắt của đại tiểu thư.
Đại tiểu thư cảm thấy trong lòng có cái gì phát hỏa, im lặng nhẫn nhịn một lát, mới chậm rãi giơ tay ấn xuống.
Chỉ một chút.
Cô giáo Mục ở trên giường giật mình, đôi mắt đang híp lại đột nhiên mở ra.
Nàng cảm nhận được luồng điện chạy dọc theo sống lưng, nàng rùng mình một cái rồi muốn ngồi dậy, nhưng đại tiểu thư dùng một tay ấn vào lưng Hiểu Hiểu, không cho nàng di chuyển: "Ngoan ngoãn nằm sấp, vừa mới bắt đầu, đừng lộn xộn!".