- Em nghe thấy chưa?
Hai tay đại tiểu thư nâng gương mặt Mục Hiểu Hiểu, đôi mắt đen nhánh nhìn nàng không chớp mắt, Hiểu Hiểu hít mũi, gật đầu: "Ừm."
Thật là ngoan.
Nàng có thể không ngoan sao?
Sự lợi hại của Hiểu Hiểu cũng chỉ để khoe khoang một chút, nếu như đại tiểu thư thật sự trở nên bực bội, thì nàng lập tức sẽ yếu đi.
Thật ra cảm giác này với Hiểu Hiểu rất là xa lạ, từ nhỏ đến lớn nàng luôn đi trước bạn bè đồng trang lứa, nàng trưởng thành sớm, nàng luôn bảo vệ cho người khác, bảo vệ mẹ và bà nội, bảo vệ các em trai em gái.
Mà bây giờ nàng lại có cảm giác như được đại ca che chở.
Đó là cảm giác thư thái đến mức nào?
Mục Hiểu Hiểu cảm thấy đứng trước mặt đại tiểu thư, nàng đã hóa thành bé cún con, nàng rúc trong lòng Tần Di, một tay nắm lấy vạt áo của nàng, nhịn không được mà hát khe khẽ: "Em không làm chị dâu nhiều năm, em không thích chiếc giường lạnh lẽo, đừng ép em phải nhớ, đừng ép em chạy nước mắt, nếu không em sẽ trở mặt..."
Tần Di nghe mà nổi hết cả da gà, cô rất buồn cười nhưng chỉ có thể nhịn.
Mục Hiểu Hiểu dùng giọng đọc của em bé: "Em hát có hay không chị?"
Đại tiểu thư gật đầu, cô vuốt mặt Hiểu Hiểu: "Rất dở."
Mục Hiểu Hiểu:...
Hứ.
Biết ngay là đại tiểu thư chẳng có lòng mà!
Gió mang theo hương hoa thổi nhè nhẹ, Hiểu Hiểu dựa vào Tần Di làm nũng, nếu giọng điệu nói chuyện này bị cô giáo Trương nghe thấy, chắc chắn cô ấy sẽ chẳng do dự mà đánh nàng thành đầu chó.
"Đại tiểu thư, chị đã nói chỉ cần em muốn chị sẽ làm theo, thật vậy sao?"
"Ừ."
"Em muốn gì chị cũng sẽ đồng ý?"
"Ừ."
"Khi nào về nhà em muốn dùng cà vạt quấn tay chị được không?"
"Muốn chết à?"
...
Người yêu nằm trong lòng, chóp mũi đều là hương thơm của nàng, đại tiểu thứ cảm thấy cảm giác này rất khác lạ.
Cô có cảm giác nỗi lòng trống vắng đang dần dần bị Hiểu Hiểu lấp đầy.
Ngửi mùi hương dịu nhẹ chưa được bao lâu, đại tiểu thư nhận được điện thoại của Trương Xảo, ngay khi giọng hát gợi cảm cắt ngang qua chân trời của Hiểu Hiểu vang lên, hai người giật nảy mình.
Hiểu Hiểu tự dọa mình toát hết cả mồ hôi.
- Là yêu đó! Là yêu rồi!
"Sao chị lại không để tắt âm?"
Hiểu Hiểu lập tức ngồi dậy khỏi lòng ngực đại tiểu thư, Tần Di chọc cái trán của nàng: "Kẻ xấu tố cáo trước."
Từ sau tiếng chuông đổi thành giọng hát lạc tông của Hiểu Hiểu, di động của đại tiểu thư chưa bao giờ để chế độ rung, cô không nỡ, còn chưa chơi trò tự gọi điện cho mình đã là không tệ rồi, lại còn tắt tiếng? Không có cửa đâu.
Ở đầu bên kia Trương Xảo sốt ruột hoảng hốt: "Chị Tần, sao Hiểu Hiểu lại không nghe điện thoại vậy, cậu ấy đang ở đâu?"
Hôm nay trưởng thôn tới tìm cô ấy nói không liên lạc được với Hiểu Hiểu, lúc trước Hiểu Hiểu đã từng nhờ trưởng thôn hỗ trợ hỏi thăm chuyện nhà Tiểu Hoa, trưởng thôn đã chào hỏi với bà nội Tiểu Hoa, giới thiệu mọi người, nói tối nay sẽ cùng đi qua đó.
Nhưng cô giáo Mục lợi hại lắm, thế mà ai gọi điện cũng chẳng thèm nghe máy.
Điều này làm cô giáo Trương tức giận, nếu hôm nay cô ấy tìm được Mục Hiểu Hiểu thì nhất định sẽ véo mặt cô hỏi thử hôm nay nàng làm gì? Sao lại chẳng nhận điện thoại! Rốt cuộc nàng ở đâu?
Đại tiểu thư nghe Trương Xảo nói xong, bàn tay ôm eo Mục Hiểu Hiểu, nhàn nhạt nói: "Ở trong lòng tôi."
Trương Xảo:...
Trời ạ.
Một câu nói, mạnh như bom lập tức đánh tan cô giáo Trương.
Cô ấy im lặng hơn nửa ngày, qua hồi lâu, Trương Xảo khụ một tiếng: "Xin lỗi, làm phiền hai người rồi"
Mục Hiểu Hiểu dựa vào đại tiểu thư cười chết đi sống lại, nàng có thể tưởng tượng được khuôn mặt chua chát của Trương Xảo bị bị đại tiểu thư khoe khoang, đại tiểu thư giận dội "ừ" một tiếng rất to.
Trương Xảo:...
Mẹ kiếp, mẹ kiếp
Da gà của cô ấy đều nổi hết lên, hơi thở của đại tiểu thư quá mạnh mẽ, qua điện thoại cũng có thể làm người ta chết vì lạnh.
"Vậy...!Mười phút sau có thể tập hợp ở cửa nhà em không."
Giọng nói của cô giáo Trương từ hùng hổ đã dần biến thành dè dặn cẩn thận, đại tiểu thư nhìn bộ quần áo dơ bẩn do bị té của Mục Hiểu Hiểu, thờ ơ nói: "Em ấy cần phải tắm rửa lại."
Trương Xảo:...
Ba nhát dao găm.
Cô giáo Trương nằm yên ở trên ghế mây trong vườn, trong miệng ngậm đầy cơm chó.
Lúc trước con mắt nào của cô ấy bị mù vậy?
Tại sao lại nói với Hiểu Hiểu rằng chị Tần rất có phong phạm của đại tướng, chẳng hề khoe khoang chút nào?
Thật ra là lúc ấy không có không gian cho cô phát huy thì có!
Hiểu Hiểu đi tắm rửa, nghĩ lại đại tiểu thư giận dỗi trả lời Trương Xảo, vừa tắm vừa cười thầm.
Chờ đến khi nàng đi ra, đại tiểu thư đã đưa cho nàng một bộ đồ, Mục Hiểu Hiểu đi qua nhận lấy, bùi ngùi nói: "Ôi chao, không thể tin rằng có một ngày em sẽ sống như một vị hoàng đế."
Vậy mà nàng còn có người hầu hạ nữa.
Lại còn là đại tiểu thư.
Tần Di nhìn chằm chằm nàng, nhướng mày: "Hoàng đế?"
Muốn tuyển phi sao?
Mục Hiểu Hiểu:...
Ôi chao ôi.
Dục vọng chiếm hữu chết tiệt này.
Không thể để người khác chờ lâu, Hiểu Hiểu thay đồ với vận tốc ánh sáng, sau đó nàng sấy tóc qua loa, thay giày rồi đi ra ngoài.
Đại tiểu thư không đồng ý, sợ buổi tối nàng sẽ bị gió thổi đau đầu, đè nàng lại sấy khô tóc.
Mục Hiểu Hiểu thoải mái đến híp mắt, tay nghề của đại tiểu thư cực kỳ tốt, ngón tay mảnh khảnh sẽ nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc của nàng, ngón nghề này trước kia cô đã từng học ở chỗ thầy Tony.
Sau khi xong hết toàn bộ, Hiểu Hiểu chuẩn bị xuất phát, nàng nhìn đồng hồ, đã qua mười lăm phút, vì thế nhanh chóng chạy đi.
Đại tiểu thư ngồi ở trên xe lăn, bình tĩnh nhìn nàng.
Gió thổi qua tán cây, từng chiếc lá khô rơi xuống, giống như rơi vào trong mắt đại tiểu thư.
Hiểu Hiểu đứng ở cửa nhìn thẳng vào mắt của đại tiểu thư, hơi sửng sốt: "Chị...!Không đi cùng sao?"
Đại tiểu thư không nói lời nào, chỉ mím môi nhìn nàng.
Hiểu Hiểu đi qua, ngồi xổm xuống ngửa đầu nhìn cô, bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô: "Không phải chị mới vừa lên lớp một tiết học tâm lý cho em sao? Có gì cũng phải nói, chị đang nghĩ gì thế? Tại sao lại không chịu nói?"
Khơi thông là một môn học.
Cô giáo Mục luôn rất kiên nhẫn, đại tiểu thư nhìn chằm chằm vào nàng, chỉ trong vài giây mà ánh mắt cô thay đổi liên tục, từ lạnh lẽo đến tủi thân rồi chuyển sang giận tái cả mặt.
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Hiểu Hiểu thì thầm, nàng thông cảm cho đại tiểu thư, hôm nay ồn ào cả đêm với nàng nhất định là rất mỏi mệt, với tính cách không thích gặp người ngoài của cô, vào giờ này sẽ nên vào nhà nghỉ ngơi hoặc là bận rộn làm việc.
Mà lúc này, đại tiểu thư nhìn vào mắt cô, bình tĩnh giơ tay lên, nói với giọng ăn đấm:
- Em thật sự cho mình là hoàng đế à.
Hầu hạ nàng mặt thay quần áo, bây giờ nàng phất tay đi tìm ái phi khác sao? Vứt bỏ cô như thế đó à?
Mục Hiểu Hiểu:...
Bầu trời lấm tấm ngôi sao, bóng đêm đen như mực, ánh trăng đẹp đẽ.
Mục Hiểu Hiểu kéo tay đại tiểu thư, đi song song với xe lăn của cô, vừa nói vừa cười.
Đương nhiên cũng chỉ có mình nàng nói giỡn, đại tiểu thư luôn bình tĩnh lắng nghe, nhưng khóe môi hơi cong lên đã chứng tỏ tâm trạng của cô cũng không tệ lắm.
Cô giáo Trương và trưởng thôn đứng xa xa nhìn hai người đi đến, Trương Xảo vẫn còn ổn, trong khoảng thời gian này bị nhét cơm nên năng lực đã trở nên mạnh hơn, nhưng trưởng thôn vẫn còn hơi hồi hộp, ông ta cũng không biết tại sao lại vậy, vừa thấy đại tiểu thư thì trái tim đã trở nên thấp thỏm theo bản năng.
"Xin lỗi trưởng thôn, tôi đi tắm không nghe thấy di động."
Cô giáo Mục vừa đi lên đã nói dối, đôi mắt còn chẳng thèm chớp, cô giáo Trương lập tức giơ ngón giữa về phía cô, đúng là không biết xấu hổ!
Mục Hiểu Hiểu đáp lễ bằng cái lườm mắt, chó độc thân!
Dùng lời lẽ tổn thương thăm hỏi nhau một phen.
Trưởng thôn cung kính đi tới bên cạnh Tần Di, khom lưng: "Tần tổng."
Mục Hiểu Hiểu:...
Trương Xảo:...
Đại tiểu thư hơi gật đầu: "Ông đừng khách sáo."
Trên đường đi đến nhà Tiểu Hoa, trưởng thôn nói sơ lược: "Bà nội Tiểu Hoa đã hơn tám mươi tuổi, vì khi còn trẻ ra ngoài làm việc bị thương ở mắt, sau đó không có tiền chữa trị nên tình trạng càng chuyển biến xấu, mãi cho đến khi ba mẹ Tiểu Hoa bỏ đi, đến nay không có tin tức, tình trạng của bà cụ càng thêm tệ.
Mấy năm qua chỉ có một già một trẻ sống nương tựa lẫn nhau.
Đứa bé Tiểu Hoa này rất thông minh, người lớn trong thôn rất thích cô bé, cũng có vài người nói với tôi là muốn nhận nuôi nhưng cô bé lại không đồng ý, luôn muốn ở lại chăm sóc bà.
Mắt thấy đã sắp đến tuổi đi học, mà cứ kéo dài làm bà nội cũng nóng lòng."
Hiểu Hiểu thấu hiểu được tâm trạng nàng, nàng biết cảm giác sống nương tựa vào nhau là thế nào.
Nếu là nàng, nàng cũng sẽ lựa chọn giống Tiểu Hoa.
Trưởng thôn dẫn vài người đi đến nhà Tiểu Hoa: "Đứa bé này lớn lên xinh đẹp, năm trước đã suýt bị một tên buôn người ở ngoài thôn bắt cóc.
Từ đó đã xuất hiện bóng ma, luôn cảnh giác với bất kỳ ai, nhất là người xa lạ."
Về mặt này thì cô giáo Trương và cô giáo Mục đã từng chứng kiến.
Hiểu Hiểu quay lại nhìn đại tiểu thư, không nhịn được mà thầm nghĩ, vì sao Tiểu Hoa vừa thấy cô đã cảm thấy cô là người tốt chứ?
Mà cũng phải, đại tiểu thư nhà cô có khí chất xuất sắc như vậy, có vẻ ngoài xinh đẹp như hoa thế kia, còn có thể là người xấu sao?
Nếu thật là người xấu, đổi sang một câu hỏi khác, nếu cô muốn trói nàng, cô giáo Mục cảm thấy nàng cũng sẽ gật đầu đồng ý, trói về để làm gì nhỉ? Trói chặt tay rồi nhốt trong phòng tối tra tấn à? Ôi chao...
Dù sao cũng là người trẻ tuổi.
Từ sau khi hai bên xác định tình cảm, thỉnh thoảng cô giáo Mục sẽ có vài ý tưởng không đứng đắn, hơn nữa càng ngày càng điên cuồng.
Cô giáo Trương đã hiểu từ sớm, nhìn "ánh sáng màu vàng" có ngăn cũng không ngăn được đang sắp tràn ra khỏi mắt nàng, cảm thấy đã hết chỗ nói, nhưng mà trưởng thôn đang ở đây cô ấy không biết nhắc nhở nàng thế nào.
Đại tiểu thư chính là đại tiểu thư, cô lăn bánh xen bình tĩnh cán qua chân Mục Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu hít hà một hơi, ngẩng đầu nhìn đại tiểu thư, đại tiểu thư lại nhìn nàng với ánh mắt giận dữ, gương mặt phủ một tầng hồng phấn, có vẻ như giận đến tái mặt.
Mục Hiểu Hiểu nhìn đến mức ngây ra, cô thật xinh đẹp, thật xinh đẹp, nàng rất muốn ôm hôn cô.
Đại tiểu thư:...
Trương Xảo:...
Hết đường cứu rồi.
Cũng may là đã đến nơi.
Một căn nhà có mái ngói đỏ, tuy nói là nhà mái ngói nhưng đã cũ nát tàn tạ.
Chỉ cần một trận mưa to là có thể cuốn trôi mọi thứ.
Trưởng thôn đứng bên cạnh gọi vào trong bằng ngôn ngữ địa phương, bên trong nhanh chóng vang lên tiếng gậy gõ "lạch cạch", một giọng nói già nua vang lên: "Đến đây."
Cửa được mở ra, là loại cửa kiểu cổ xưa.
Bà nội Tiểu Hoa chống gậy đứng một bên, chỉ cần nhìn qua cách ăn mặc, bộ quần áo màu đen không biết đã giặt bao nhiêu lần đến mức phai màu, mái tóc trắng như tuyết, trên mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt bà cụ nhắm tịt lại, nhưng mà vẫn không quên nở nụ cười hiền hòa: "Ồ, bọn nhỏ à, vào đi vào đi."
Tiểu Hoa đứng trốn sau cây cột, trong ánh mắt cô bé lóe lên vẻ bất an và sợ hãi.
Cô bé rất sợ trưởng thôn dẫn người đến đây.
Cô bé biết, lần nào trưởng thôn dẫn người đến đây đều là người có lòng tốt, muốn giúp đỡ cô bé.
Nhưng cô bé cảm thấy khó chịu, lần nào sau khi họ đi rồi, bà nội cũng sẽ nói chuyện tương lai với cô bé, cứ nói bà cụ chẳng sống được bao lâu nữa, muốn tìm cho Tiểu Hoa một nhà trong sạch, tương lai dù bà cụ có nhắm mắt cũng yên lòng.
Nói như vậy, mỗi lần Tiểu Hoa nghe xong đều có cảm giác trái tim nhỏ bé non nớt như bị đặt lên giàn lửa nướng, làm cả người cô bé thấy khó chịu, không khỏi rơi nước mắt.
Cô bé không muốn rời xa bà nội.
Đây là người thân duy nhất của cô bé.
Bà nội không có gì để chiêu đãi, bà cụ gọi Tiểu Hoa để cô bé đi pha trà cho mọi người.
Tiểu Hoa chạy vào trong, Mục Hiểu Hiểu đẩy xe lăn đại tiểu thư cười ha hả: "Bà nội, bà đừng gấp, chúng cháu chỉ đến đây ngồi chơi, thăm bà và Tiểu Hoa."
Nàng rất giỏi giao tiếp với người già, giọng nói dịu dàng giống như nói chuyện nhà với người thân.
Điều này làm bà cụ thả lỏng không ít, trước khi các cô đến, trưởng thôn đã từng nói trước, dặn bà cụ những người đến lần này đều là người tốt, bây giờ đang giúp đỡ dạy trẻ con trong thôn học, còn giúp đỡ cả lãnh đạo thôn.
Cả đời bà cụ chưa từng gặp qua nhân vật lớn nào, trong mắt bà cụ, người đọc sách là người lợi hại nhất.
Một bình trà ngâm.
Trong nhà chỉ có tổng cộng hai ly trà.
Tiểu Hoa đã dùng nước sôi rửa sạch, vì sợ bị chán ghét nên cô bé lén nhìn trộm Tần Di.
Đương nhiên đại tiểu thư cũng nhìn thấy, cô hơi gật đầu với cô bé, khuôn mặt Tiểu Hoa lập tức đỏ ửng, cúi gằm đầu xuống.
Ngày hôm qua, cô bé đã luyện xong những chữ mà chị gái xinh đẹp đã dạy.
Nhưng mà cô bé vẫn không dám kéo thêm củi qua.
Bà nói ơn nghĩa một miếng ngói một giọt nước cũng cần phải báo đáp, chị gái xinh đẹp đối xử với cô bé rất tốt, còn bảo dì cho cô bé đồ ăn ngon, còn dạy cô bé viết chữ, cô bé không có gì báo đáp, cũng không thể báo đáp, vậy không được nhận ơn huệ của người ta.
Tuổi còn nhỏ nhưng lòng tự trọng của cô bé đã rất mạnh, hôm nay cô bé ra ngoài đốn củi không đổi được đồ ăn, nếu không sẽ lấy một ít ra chiêu đãi mọi người.
Mục Hiểu Hiểu và Trương Xảo trò chuyện với bà cụ, hai cô không nói mục đích của chuyến đi này, mà chỉ thoải mái trò chuyện việc nhà.
Đại tiểu thư ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe mà không nói một lời, cô giống như là nàng tiên dưới ánh trăng, yên tĩnh và xinh đẹp.
Chưa được vài phút, cửa lại bị gõ lần nữa, Tiểu Hoa đi ra mở cửa, ngơ ngác nhìn người trước mắt.
Trong tay Lưu Phương xách theo rất nhiều đồ vật, nào là trứng gà nào là thịt, lưng của cô ấy đứng thẳng tắp xách đồ đi vào trong, sau khi đặt xuống đất thì đứng nghiêm nói với đại tiểu thư: "Đồ cô dặn tôi đã mang đến đủ."
Đại tiểu thư gật đầu, khi mọi người còn đang ngây ra đó, cô đá lên chân Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh: "Đi nấu cơm."
Chao ôi!
Trong lúc nhất thời, căn nhà lập tức trở nên náo nhiệt, Trương Xảo cũng không tiện ngồi yên, cô ấy kéo Tiểu Hoa đi quét sân làm việc nhà với cô ấy.
Cô ấy phát hiện cô bé này rất giỏi, tuổi còn nhỏ mà làm việc còn thành thạo hơn cả cô ấy, cánh tay nhỏ rất có sức, không chỉ biết quét rác mà còn giỏi mọi thứ.
Còn một mình cô giáo Mục lại làm chủ bếp, lửa đỏ cháy bập bùng, cả phòng thơm lừng, nàng đang làm cánh gà chiên Coca, Tiểu Hoa ngửi được mùi thơm thì lén nuốt nước miếng, cô bé rất đói bụng.
Cô bé đang trong giai đoạn cơ thể phát triển, một ngày chưa ăn đã đói lả cả người, trong bụng còn chẳng có một giọt nước luộc.
Ngày đó ăn xiên thịt dê, cả người cô bé tiêu hóa không nổi nên rất khó chịu, nhưng mà vẫn thèm ăn không chịu nổi.
Bên phía Trưởng thôn có chút chuyện nên bị gọi đi, ông ta nói lát nữa sẽ đến đây xin cơm.
Trong sân chỉ còn lại bà nội và Tần Di.
Bà nội đã lớn tuổi, tuy bà không nhìn thấy nhưng biết người trước mặt chính là lãnh đạo mà trưởng thôn nói, bà cụ có hơi lo lắng, hai tay vuốt ve cây gậy, mím môi không biết phải nói gì.
Ánh trăng chiếu rọi xuống sân nhà như phủ một lớp lụa, trong phòng vang lên tiếng cười của Tiểu Hoa và Trương Xảo, dù sao cô bé còn là trẻ con, bị cô giáo Trương rượt đuổi, cô ấy và Tiểu Hoa vừa cầm chổi lông gà quét dọn nhà cửa vừa làm mặt quỷ đuổi bắt cô bé, Tiểu Hoa lúc cười lúc hét chạy đi, vừa chạy vừa cười vui vẻ.
Còn bên Mục Hiểu Hiểu, nàng hát một bài hát rồi khoe khoang kỹ thuật lắc chảo.
Nơi nào có khói bếp, nơi đó chính là nhà.
Từ sau khi ba mẹ Tiểu Hoa bỏ đi, đã lâu trong nhà không được vui vẻ như vậy, trong lòng bà cụ vừa vui vừa chua xót, bà biết, lần này cháu gái đã gặp được quý nhân, có lẽ nỗi lo của bà cụ đã có thể buông xuống.
Nhìn mái tóc bạc phơ của bà cụ, đại tiểu thư mở miệng: "Bà cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không đưa con bé đi."
Bàn tay nắm gậy của bà cụ chợt siết chặt lại, bà cụ ngẩng đầu nhìn về phía Tần Di.
Không phải cô...!cô muốn...
Bà cụ lo nhất là vì mình mà ảnh hưởng đến tương lai của cháu gái.
Tần Di nhìn khuôn mặt già nua của bà nội, cô nói nhẹ nhàng: "Đứa bé này có duyên với tôi, sau này chỉ cần cô bé muốn, tiểu học, cấp hai, cấp ba, đại học, tôi đều sẽ giúp đỡ cô bé."
Mí mắt bà cụ hơi giất giật, nhịp tim tăng mạnh, đôi mắt có giọt nước nóng hổi rơi xuống, bà ấy không dám tin hỏi lại: "Vậy bà...!bà phải báo đáp cháu thế nào."
Trước kia, khi những người hảo tâm đến dây đều sẽ đưa ra yêu cầu.
Phần lớn họ đều không có con cái, hoặc là có một đứa con trai, giờ muốn thêm một cô con gái, vì thế luôn đưa ra yêu cầu muốn Tiểu Hoa về sống chung với họ.
Nhưng đến lượt cô thì lại nói sẽ không dẫn cô bé đi, vậy cô muốn cái gì?
Đại tiểu thư nhìn bà nội, rồi lại nhìn Tiểu Hoa đang chạy nhảy đổ mồ hôi đầy đầu ở phía xa: "Bà phải sống thật khỏe, lớn lên cùng cô bé."
Cả đời của cô và Hiểu Hiểu đều thiếu thốn tình thân.
Hiểu Hiểu có thể làm, vậy cô cũng có thể.
- Thế giới này dùng sức hôn ta, ta sẽ dùng lời ca báo đáp.
Tiểu Hoa tinh mắt nhìn thấy nước mắt trên mặt bà cụ, nàng hoảng sợ đẩy Trương Xảo ra, chạy nhanh như chớp đến nắm lấy tay bà cụ.
Trương Xảo vừa thấy vậy thì có hơi hồi hộp, cô ấy không biết chị Tần đã nói gì với bà cụ, vì thế nhanh chạy xuống bếp tìm cô giáo Mục.
Hiểu Hiểu nghe cô ấy nói xong thì nhìn thoáng ra bên ngoài, vui tươi hớn hở nói: "Không việc gì đâu."
Trương Xảo có hơi lo lắng: "Đại tiểu thư nói chuyện, có phải là..."
"Sẽ không." Hiểu Hiểu rất yên tâm, nàng đảo cán chảo: "Nếu cậu rảnh quá thì đến đây giúp mình cắt thịt đi."
Trương Xảo nhìn chằm chằm Hiểu Hiểu, nhìn thấy dáng vẻ tự tin chắc chắn của cô giáo Mục, cô ấy cũng thả lỏng tinh thần.
Được rồi được rồi, người bên gối người ta đã lên tiếng, không cần cô ấy nhọc lòng.
Tiểu Hoa hồi hộp nắm cánh tay bà nội: "Bà nội, bà nội..."
Nếu như là người khác cô bé nhất định sẽ nổi giận, rồi trừng mắt nhìn họ.
Nhưng người đối diện lại là chị gái xinh đẹp...
Bà nội giàn giụa nước mắt, bà cụ giơ bàn tay to khô nứt lao động lau nước mắt trên mặt, rồi vuốt đầu tóc Tiểu Hoa: "Cháu ngoan, cháu ngoan, cháu của bà..."
Tiểu Hoa của bà là một đứa bé may mắn.
Sau này cô bé nhất định phải chăm chỉ học tập để báo đáp lại lòng tốt những người này, báo đáp xã hội này.
Tiểu Hoa không rõ, cô bé chớp mắt nhìn bà nội: "Bà đừng khóc...!Bà ơi..."
Bà nội vừa cười vừa lau nước mắt, bà cụ hạ giọng nói: "Nhanh cảm ơn chị cháu, cô ấy nói muốn giúp đỡ cháu."
Hả?
Tiểu Hoa nghe vậy, phản ứng đầu tiên là ôm chặt bà nội, mặt kề sát vào người bà cụ: "Đừng bắt con đi, đừng mà!"
Bà cụ bị cô bé ôm chặt vậy thì vừa chua xót vừa vui mừng, bà cụ không nhìn thấy vẻ mặt của Tần Di.
Sợ Tiểu Hoa quấy phá như vậy sẽ làm cô không vui, vì thế nhanh chóng nói: "Cái con bé này, nhỏ như vậy có thể làm gì, người ta cũng chẳng cần con."
Không phải ai cũng đều tốt bụng.
Trước kia, Tiểu Hoa thường xuyên nghe thấy người khác nói những lời này – con nhỏ như vậy có thể làm cái gì?
Thậm chí còn có người càng quá đáng hơn, nói với cô bé – với gia cảnh nhà mày, nếu bà mày có chết cũng chẳng có nổi cái quan tài.
Sau khi Tiểu Hoa nghe xong thì đã khóc to một lúc lâu, sau khi về nhà, cô bé nói với bà nội: "Bà yên tâm, con nhất định sẽ dưỡng lão cho bà."
Cô bé chẳng có gì cả, nhưng cô bé có chính mình.
Nếu không được thì cô bé sẽ bán mình làm con dâu nuôi từ bé cho người khác là được.
Bà nội nghe xong những lời này thì cực kỳ khó chịu, cháu gái vẫn luôn là người quan trọng nhất trong lòng bà cụ, người bên cạnh đã đồng ý với bà cụ, tuy bà cụ không nhìn thấy đối phương trông như thế nào, cũng không biết cô dùng giọng điệu nào để nói chuyện với mình.
Nhưng với kinh nghiệm tích lũy cả đời nói cho bà cụ, người này chính là quý nhân của cháu gái, cô đã nói thì sẽ nhất định làm được.
Bà cụ ôm Tiểu Hoa nói vào tai cô bé, còn bàn tay thì vỗ nhẹ bả vai giúp cô bé thả lỏng.
Tiểu Hoa nghe bà nội nói xong, nước mắt trong mắt lập tức rút đi, từ khiếp sợ đến kinh ngạc rồi lại đến bất ngờ không dám tin.
Cô bé ngơ ngác nhìn Tần Di, không biết tại vì sao chị gái xinh đẹp này lại giúp cô bé.
Tần Di không nói, cô bé cũng không dám hỏi, nhưng cô bé vẫn muốn hỏi, Tiểu Hoa leo xuống khỏi người bà nội, cô bé đi đến bên cạnh xe lăn đại tiểu thư, ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìn cô.
Thật ra ánh mắt của cô bé có mấy phần giống với đại tiểu thư, Tần Di ngẩng đầu nhìn cô bé: "Hỏi cái gì?"
Tiểu Hoa mím môi, thật cẩn thận hỏi: "Chị ơi, vì sao chị lại giúp em?"
Vì sao lại giúp cô bé?
Đúng vậy.
Trước kia đại tiểu thư chưa từng có thời gian thảnh thơi như vậy, cô đắm chìm trong thế giới của chính mình, cho rằng con người trên đời này chỉ có một bộ mặt xấu xí, cô đã không còn chút lưu luyến gì với thế giới này.
Nhưng sao hôm nay cô lại thay đổi?
Ánh mắt đại tiểu thư không tự giác nhìn về phía Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu dùng tay lau mồ hôi trên trán, tay còn lại đang đảo nồi, mặt mày cười vui vẻ.
Nụ cười của nàng còn đẹp hơn cả lửa, là sự hồn nhiên tốt đẹp nhất trên thế gian này.
Đại tiểu thư lẳng lặng nhìn Hiểu Hiểu, lửa trong mắt cô đột nhiên bùng lên.
Tiểu Hoa ngồi xổm chờ đáp án ở bên cạnh:...
Đến khi chân cô bé đã ngồi xổm đến mức tê rần, cuối cùng đại tiểu thư cũng thu lại ánh mắt, cô thờ ơ nhìn Tiểu Hoa: "Hôm nay lại dạy em bốn chữ."
Tiểu Hoa bị lối suy nghĩ đột ngột của đại tiểu thư dọa sợ, cô bé ngây ra nhìn cô, rồi gật đầu, nhanh nhẹn chạy đi lấy bút máy và giấy mà cô đã cho cô bé ngày hôm trước.
Đại tiểu thư nhận lấy giấy, lưu loát viết xuống đó bốn chữ to như nước chảy mây trôi.
Tiểu Hoa ở bên cạnh nói nhỏ: "Chị ơi, một ngày chị có thể dạy em tám chữ."
Đối với cô bé mà nói, bốn chữ quá đơn giản.
Tần Di nhìn cô bé một cái, gật đầu tán thưởng: "Ừ."
Ở phía xa, cô giáo Trương tò mò muốn xem thử chị Tần dạy học trò thế nào, cô ấy lén bước nhẹ đi về phía mọi người, nghễnh cổ nhìn xem.
Tiểu Hoa nhận lấy, cô bé nhìn mặt chữ trên đó, đọc lắp bắp: "Vợ...!Đồng lòng...!Cạn..."
Cô giáo Tần nghiêm túc đọc: "Vợ chồng đồng lòng tát biển đông cũng cạn."
Trương Xảo:...
Cậu này khó hơn lúc trước một chút, Tiểu Hoa nhìn chữ trên giấy, có hơi khó hiểu: "Vợ chồng...!Vợ chồng..."
Ánh mắt đại tiểu thư trong veo, kiên nhẫn hiếm có: "Ừ, đang miêu tả chị và cái cô đang nấu cơm cho em."
Tiểu Hoa:?
Bà nội:...
Trương Xảo:?.