"Có phải rất cảm động không?" Lâm Thi Dĩnh cố ý nhấn mạnh, rõ ràng lỗ tai ẻm đã đỏ chét hết rồi nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh trêu ghẹo người trong lòng ngực.
Nhưng mà Hàn Duẫn Nghiên đâu phải dạng ngoan ngoãn để người trêu chọc đâu ha~
Nàng dựa vào người phía sau, tóc cũng tùy ý xõa tung, nàng giơ tay ngả ngớn vuốt vẻ cằm Lâm thị "Ưm, rất cảm động, cảm động vậy nên làm gì bây giờ?"
Uầy, đùa nhầm với lửa rồi chăng???
Lâm thị nhẹ nuốt nước mới, hành động khiêu khích, ánh đèn lờ mờ không tỏa, cô nhìn thấy đôi mắt sâu thăm thẳm của người trước mắt.
King kong~ May mắn, tiếng chuông cửa vang lên cứu Lâm thị một mạng.
Cô liếc mắt nhìn cửa lớn, chép miệng ra hiệu "Hàn Duẫn Nghiên, chuông cửa kìa."
Hàn Duẫn Nghiên lành lạnh liếc mắt nhìn người nào đó đang thở phào nhẹ nhõm, nàng ung dung đứng dậy, chỉ là chả biết vô tình hay cố ý, vừa mới đứng lên thì váy ngủ gợi cảm mới mua đã làm lộ ra thánh địa bên trong, chỉ là Hàn Duẫn Nghiên rất nhanh đã dùng tay che lại. Nhìn thấy sự quyến rũ chết người của người phụ nữ mình yêu lại không ăn được, Lâm thị cảm thấy cuống họng như bị bỏng, nóng và khô khốc, Hàn yêu nghiệt một khi cố ý mê hoặc, thì người luôn quỳ dưới váy Lâm đại đầu gỗ làm sao có thể trốn thoát.
Kết quả cô duỗi tay, kéo Hàn yêu nghiệt vào lòng lần nữa, tiếp đó rất tự nhiên mà hôn ngấu nghiến lên đôi môi đỏ vạn người mê, đầu lười cùng đối phương vui đùa khoái lạc, khoảnh khắc đó, gió xuân như thổi vào phòng.
"Hai đứa mần chi mà để chế đợi lâu dữ vậy hả???"
Mao Nhẫn ngồi trên ghế, khoanh hai tay trước ngực, đương nhiên là ở trong nhà Lâm Thi Dĩnh, Lâm má và Lâm ba cách đây không lâu đã tiếp tục đi hưởng tuần trăng mật thứ mấy chục rồi.
"Tụi em lúc nãy tập trung làm chút chuyện nên không nghe thấy chuông cửa..." Lâm thị đặt ly nước lên bàn "Chị Nhẫn, uống nước uống nước."
"Không nghe?!!!!" Mao Nhẫn híp mắt nhìn Lâm thị rồi nhìn Hàn Duẫn Nghiên đang mỉm cười ngồi cạnh Lâm thị, chế Nhẫn trước giờ mang tiếng sát hạch rồi, dễ gì buông tha cho người khác "Bấm muốn thủng nút 15 phút còn không nghe thấy, coi ra cách âm hiệu quả dữ ha~"
Lời được nói ra, hai người ngày thường đánh chết không biết xấu hổ lại có chút bối rối, hai người lén lút dòm nhau, ai biểu tới không đúng lúc mần chi? Nếu không phải Mao Nhẫn nỗi điên đập cửa rầm rầm thì hai người bọn họ tí nữa đã mần yêu thành cmn công rồi ==
"Đúng là cách âm tốt lắm..." Người nào đó không biết xấu hổ trả lời.
Trong phòng "được" bầu không khí lúng túng bao phủ.
Nhìn hai trước trước mắt tuy lúng túng không nói gì, nhưng ánh mắt kia Mao Nhẫn vẫn có thể nhìn thấu được, càng nhìn lại càng cảm thán, Lâm Thi Dĩnh này không có đối tượng thì thôi, có một phát là như chó đói suốt ngày đòi ăn.
Đúng, Mao Nhẫn đã biết quan hệ của hai trẻ rồi, phải nói là từ khi Lâm Thi Dĩnh bắt đầu để ý đến Hàn Duẫn Nghiên thì Mao Nhẫn đây đã có chút cảm nhận có gì đó sai sai rồi, nhưng chỉ là chế không nghĩ tới người bí ẩn kiêm yêu nghiệt đằng kia là phụ nữ, đối phương rõ ràng rất hợp với danh xưng yêu nghiệt, lúc trước nhìn thấy đối phương, Mao Nhẫn còn hỏi đối phương có muốn tiến vào giới giải trí hay không nữa mà.
Đặt ly trà xuống, hôm nay chế còn có chuyện quan trọng hơn, Mao Nhẫn ho nhẹ, thu hút tầm mắt hai người "Thi Dĩnh, Liễu Thạch có gọi điện thoại tới cho chị."
Lâm Thi Dĩnh kinh ngạc thốt lên "Lão sư?"
Cô đâu nghĩ tới Mao Nhẫn sẽ nhắc tới người này.
"Ừm, đoán xem ổng tìm chị làm gì đi" Giọng điệu của Mao Nhẫn nửa vui nửa giận.
Lâm Thi Dĩnh cau mày, nhắc đến Liễu Thạch thì chắc chỉ có một chuyện thôi "Bởi vì bài hát đúng không?"
Mao Nhẫn gật gù, cô đảo mắt đánh giá hai người sau đó ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Duẫn Nghiên.
Hàn Duẫn Nghiên hiểu ánh mắt đối phương, nàng chỉ khẽ đắc đầu, ý gì thì hai người biết rõ.
"Chị Nhẫn, em biết chị muốn tốt cho em, nhưng bài hát đó em hát không được.
Hát không được, hay không thể hát? Mao Nhẫn âm thầm phỏng đoán "Có thể nói cho chị biết tại sao không?"
Lâm Thi Dĩnh thoải mái nở nụ cười "Bởi vì Kiều Lâm hát tốt hơn em, bài hát đó cậu ấy hát biểu đạt hơn em rất rất nhiều" Trên phương diện âm nhạc, đây là lần đầu tiên Lâm Thi Dĩnh chủ động buông bỏ cơ hội, nhưng mà mấy lời này đâu đả động được tới Mao Nhẫn.
Mao Nhẫn nhíu chặt chân mày, lời nói càng thêm nghiêm túc, cô rõ ràng không đồng ý "Thi Dĩnh, em phải biết công ty đang chuẩn bị cho em ra một album solo, OST lần này nói cách khác là một kiểu quảng bá đấy."
Đạo lý này Lâm Thi Dĩnh biết, cô cũng nghiêm túc, kiên định nói "Chị Nhẫn, cũng bởi vì em biết, nên càng không thể làm vậy. OST này để em hát chỉ tổ phá hoại cả bài hát thôi."
Nghe Lâm Thi Dĩnh chắc chắn như vậy, Mao Nhẫn trầm mặc, cô cúi đầu, không để ai thấy rõ vẻ mặt của mình.
Lâm Thi Dĩnh thật sự rất hồi hợp, căng thẳng đến độ cô bấm ngón tay vào lòng bàn tay đỏ ửng cũng không phát hiện ra, tận đến khi bàn tay ấm áp bên cạnh bá đạo chen vào mới chịu thả lỏng.
Ba bốn phút trôi qua, trên sân ba người không ai nói tiếng nào, cuối cùng Mao Nhẫn thở dài, mắt đảo trái phải, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ "Được rồi, chị biết nên nói cái gì với công ty rồi."
Nghe được lời Mao Nhẫn nói, nỗi lo trong lòng của Lâm Thi Dĩnh rốt cuộc cũng bỏ xuống, khuôn mặt căng thẳng bây giờ hiện lên nụ cười, cô nói "Chị Nhẫn, cám ơn chị."
Mao Nhẫn liếc một cái, đưa tay vỗ nhẹ lưng Lâm Thi Dĩnh "Nói mấy lời khách sáo làm gì.~"
"Dạ"
Nhìn dáng vẻ của Lâm Thi Dĩnh, Hàn Duẫn Nghiên cũng nhẹ thở phào, nhìn nụ cười trên mặt người bên cạnh, khóe miệng nàng cũng có chút vung lên, thái độ hai người rõ ràng rất giống nhau ha ~
"Được rồi được rồi, hai đứa đừng ở trước mặt chế đây ngọt ngào." Nhìn hai trẻ đang mỉm cười dòm nhau, người FA như Mao Nhẫn ghét bỏ phất tay, dáng vẻ giống như hai người trước mắt là hai con zuồi đang v3 vãn nhau.
Ba người một bầu không khí...hình như có chút kỳ là.
Ba người phụ nữ chung một phòng đương nhiên không có gì kỳ dị, Lâm đại minh tinh thì không cần nói đi, người bên cạnh Lâm Thi Dĩnh bởi vì công việc đặc thù mà đối nhân xử thế phải nói là luyện đến mức thượng cmn thừa rồi, còn Mao Nhẫn, mỗi ngày đều giáp mặt với đầu trâu mặt ngựa, đổi đen thành trắng, đổi trắng thành sáng bóng là chuyện quá đỗi dễ dàng. Vậy nên ba người giáp mặt nhau, mấy cái kiểu thiếu nữ rụt rè e thẹn sớm đã bị vứt sau mông.
Kết quả là sẽ có cuộc đối thoại thế này.
"Duẫn Nghiên" Mão Nhân ôm tay Hàn Duẫn Nghiên thâm tình như chị em hỏi "Em ăn Thi Dĩnh đến bước nào rồi? Trên hay dưới? Hay là cả trên lẫn dưới?"
Lâm thị đang uống nước nghe xong liền phun ra "Chế Nhẫn.!"
Mao Nhẫn vờ như bị điếc, coi như không nghe đương sự đang rống lên, Hàn Duẫn Nghiên tuy điềm tĩnh nhưng khi nghe được câu hỏi thì mặt có chút đơ, nhưng rất nhanh liền lấy lại phong độ, nàng mỉm cười, nụ cười xán lạn, môi đỏ khẽ mở "Đã tiến vào vòng chung kết rồi ạ."
Ù ôi!! Tin tức thiệt chấn cmn động nhaaaaaa~ So với phản ứng của hai người, Mao Nhẫn đê tiện cười, coi ra Winnie nhà cô bị ăn sạch, lau sạch, húp sạch thiệt zồi ~
Giồi đương nhiên sạch sẽ rồi, ráp trải giường này, quần áo này, chả biết đã giặt bao nhiêu bộ, bao nhiêu lần nhơ ~~~~
Mao Nhẫn xoa xoa cằm, lời nói y như tú bà, kiểu nói chuyện giống như Hàn Duẫn Nghiên là khách vip của Lâm đại minh tinh nhà cô "Cảm thấy thế nào? Thỏa mãn không?"
Hàn Duẫn Nghiên nhíu mày, lia mắt nhìn người đang xấu hổ muốn chết, vừa nhìn vừa gật gật đầu. Lâm Thi Dĩnh vừa nhìn vào ánh mắt kia đã lập tức xù lông "Cậu...cậu ngó cái gì?!"
"Ngó gái đẹp."
"..."
Mao Nhẫn bất mãn chờ câu trả lời, kéo kéo tay Hàn Duẫn Nghiên "Duẫn Nghiên nha~ mau nói mau nói.!"
Mạ cha ơi.! Thím là quản lý của tui đó, tui là nghệ sĩ của thím đó nha!!! Đâu ra má quản lý thích làm loạn thế này hả?!
Hàn Duẫn Nghiên hài lòng nhìn bản mặt bảy sắc cầu vồng, nụ cười đắc ý giảo hoạt "Không tệ lắm ạ, chỉ là..."
"Sao sao? Chỉ là sao?" Câu này rõ ràng làm nổi dậy sự hiếu kỳ của chế Nhẫn, Lâm Thi Dĩnh tuy đang vùi đầu vùi sofa nhưng lỗ tai cũng dựng đứng lên hóng chuyện.
Nụ cười ai đó càng lúc càng đậm, mắt phương càng lúc càng sáng "Chỉ là hình như có chút yếu ~~~"
1
"........................................"
Mao Nhẫn bởi vì còn có chuyện nên ba người trêu đùa tí cũng xách đít đi về, chuyện về bài hát coi như ổn thỏa nên tâm tình Lâm thị không tệ, lúc tiễn Mao Nhẫn đi xong, cô nắm ty Hàn Duẫn Nghiên không vội về nhà mà bắt đầu đi dạo.
"Vui vẻ ghê nha~"
Dọc trên đường đi, Lâm Thi Dĩnh cứ liên tục mỉm cười, còn vừa đi vừa ngân nga, lắm lúc còn nhảy chân sáo....
"Ừm ~~~" Lâm Thi Dĩnh gật đầu, hít một hơi thật sâu, sau đó quay đầu nhìn Hàn Duẫn Nghiên "Vì tớ cảm thấy biện pháp này rất tốt ý."
Hàn Duẫn Nghiên không trả lờì, nàng biết Lâm Thi Dĩnh nói câu này không cần nàng đồng ý hay không đồng ý.
Mà Hàn Duẫn Nghiên càng săn sóc càng dịu dàng như vậy, Lâm Thi Dĩnh lại càng say đắm nàng, cô giống như đứa nhỏ không nói lời nào ôm chầm lấy Hàn Duẫn Nghiên, đặt cằm lên đôi vai xinh đẹp "Hàn Duẫn Nghiên, cám ơn cậu"
Cảm nhận được nhật độ quen thuộc, Hàn Duẫn Nghiên vươn tay ôm lấy thân thể thon gầy, nàng nói "Đồ ngốc."
Lâm Thi Dĩnh không bởi vì bị nói ngốc mà tức giận, cô nhắm mắt, an yên ở trên đường không chút lo sợ ôm nàng.
Tạch tạch Hình ảnh yên bình được ai đó thu vào máy ảnh.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Quào ~