<tbody></tbody>
Edit: Tiểu Hân
Beta: Tiểu Hân
Được rồi, cùng lắm thì số tiền bán được, trừ tiền vốn ra thì tớ đưa hết cho cậu.
Lúc cuộc bán đấu giá kết thúc thì đã hơn ba giờ chiều, cô Ann đi đến trước quầy của bọn họ, thấy ngôi nhà nhỏ thì mỉm cười.
“Thật sự rất đẹp nha.”
“Cám ơn cô Ann!” Lâm Dật Phi tỏ vẻ mình là cậu học trò ngoan.
Cô Ann vươn tay đẩy cánh cửa của ngôi nhà gỗ, không ngờ bên trong lại vang lên bài hát “Hành trình mùa đông”, điều này làm tất cả mọi người kinh ngạc. Lâm Dật Phi cũng ngơ ngác, Chris biến nó thành hộp âm nhạc từ khi nào vậy?
“Thứ này tinh xảo quá! Thật muốn mang nó về trưng bày trong phòng ngủ của cô, chồng cô nhất định sẽ cảm thấy rất tuyệt.” Cô Ann vừa kết hôn không lâu.
“A… vậy sao?” Lâm Dật Phi nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Chris, bỗng cảm thấy mình không nên bán ngôi nhà gỗ này.
“Cô ra giá năm mươi đô la, có thể mang nó đi không? Lâm?” Cô Ann hỏi, câu nói này đã làm KK mất hết hy vọng.
Lâm Dật Phi mừng rỡ, nhìn về phía Chris, “Thế nào? Tớ bán nha.”
“Tùy cậu.” Chris đứng dậy bỏ đi.
Nhưng năm mươi đô la của cô Ann đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của Lâm Dật Phi, cậu cẩn thận để ngôi nhà gỗ vào thùng, đưa cho cô Ann, sợ rằng cô sẽ thay đổi quyết định.
Cậu ra khỏi trường đổi năm mươi đô la thành tiền lẻ để mai đưa cho Chris, dù sao đi nữa, nếu anh không trang trí thêm cho ngôi nhà gỗ thì họ sẽ không thể nào bán được với giá tốt như vậy.
Nhưng đến tan học hôm sau, Lâm Dật Phi gọi với theo Chris ngoài hành lang, anh xoay người, mắt lạnh như băng. Lâm Dật Phi nghĩ rằng có lẽ anh cho là mình độc chiếm năm mươi đô la rồi, bèn nhanh chóng đưa bốn mươi lăm đô la qua, “Đây, đây là tiền chúng ta kiếm được, tớ không tốn nhiều công sức lắm nên không lấy nhiều…”
“Cậu cảm thấy nó chỉ đáng giá năm mươi đô la thôi sao?” Chris lạnh lùng mở miệng, sau đó không thèm nhìn Lâm Dật Phi nữa và xoay người bỏ đi.
“Ơ…” Cậu chê tớ bán rẻ quá ư? Sao cậu không nói sớm?
Thái độ của Chris khiến Lâm Dật Phi cảm giác như có một tảng đá lớn mắc kẹt trong lòng, không thể xuống cũng chẳng thể lên, khó chịu chết đi được.
Những hôm sau đó, hai người họ không cùng luyện đấu kiếm nữa, mỗi ngày sau khi tan học, Chris nhanh chóng đẩy xe, ngồi lên rồi đạp đi. Mà mỗi sáng chưa đến năm giờ, Lâm Dật Phi đã lặng lẽ thức dậy, đứng dưới lầu chờ Chris đi qua giao báo. Nhưng mỗi lần Chris đi qua cửa nhà cậu luôn đạp nhanh hơn, Lâm Dật Phi chỉ có thể cố sức chạy thật nhanh phía sau.
Vất vả lắm mới đuổi kịp, Lâm Dật Phi vươn tay kéo đuôi xe Chris, kết quả cả hai đều ngã xuống đất, bánh xe bị lật, bấy giờ Lâm Dật Phi mới hoảng sợ đứng lên khỏi người Chris.
“Cậu có bị thương không!” Lâm Dật Phi còn chưa chạm vào vai Chris đã bị anh đẩy mạnh ra.
“Đừng chạm vào tôi!”
Thái độ của Chris khiến Lâm Dật Phi nổi giận, “Rốt cuộc là cậu bị gì thế! Có khó chịu gì thì nói thẳng! Không phải chúng ta là bạn bè hay sao!”
Nào ngờ đối phương đứng lên, nhặt báo bỏ vào rổ xe, hung dữ rằng, “Chúng ta không phải là bạn bè.”
Nhìn theo bóng lưng anh đạp xe đi xa, trái tim Lâm Dật Phi nhói đau.
Chúng ta không phải là bạn bè.
Lâm Dật Phi mím môi, đi vào trong nhà.
Mẹ Lâm đang làm bữa sáng, thấy con mình đi vào nhà thì ngạc nhiên không thôi, “Tiểu Phi! Mới sáng sớm mà chạy đi đâu thế?”
Lâm Dật Phi không nói gì, đi rửa mặt rồi ngơ ngác ngồi bên bàn.
Mẹ nó, một thằng con trai trưởng thành như mình mà lại không hiểu nổi một đứa nhóc mười hai tuổi! Phiền quá!
“Tiểu Phi, con bị sao thế?” Mẹ Lâm đặt đĩa trứng xuống trước mặt Lâm Dật Phi.
Lâm Dật Phi đang buồn bực, đương nhiên muốn tìm cơ hội để trút ra. Thế là cậu kể hết mọi chuyện về buổi bán đấu giá của mình và Chris ra.
“Chẳng lẽ muốn con đưa hết năm mươi đô la thì cậu ấy mới vừa lòng hay sao?” Vẻ mặt cậu trông vô cùng đáng thương, ngay cả nước mũi cũng sắp rơi xuống quả trứng bên dưới rồi.
Mẹ Lâm phụt một tiếng cười lớn.
“Con trai ngốc của mẹ, con cho rằng ai cũng đều giống con hay sao, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến tiền tiêu vặt của mình! Bạn con chỉ đơn thuần muốn cùng con chia sẻ ngôi nhà gỗ thôi, ý của nó là ngôi nhà mà con cùng nó dựng nên sao có thể mang đi bán đấu giá một cách vô tình như thế chứ?”
“A?” Lâm Dật Phi sửng sốt, “Thật ra cậu ấy không muốn con bán sao? Không phải cho rằng con đưa cậu ấy quá ít tiền sao?”
Mẹ Lâm lắc đầu, “Trong cuộc sống của chúng ta, dù có bao nhiêu người thân quen thì mẹ và ba con chỉ có thể hòa nhập với người Trung Quốc mà thôi. Nhưng con thì khác, tiểu Phi… con vẫn còn nhỏ, tương lai còn phải bước chân vào xã hội, nên con nhất định phải biết quý trọng bạn mình đó.”
“Con biết rồi mẹ, con sẽ nghĩ cách làm hòa với cậu ấy.” Lâm Dật Phi càng thêm lo lắng, cậu sao mà không hiểu Chris chứ? Muốn làm hòa với cậu ấy quả thực còn khó hơn lên trời.
Vài ngày sau đó, chiến tranh lạnh giữa hai người vẫn còn tiếp diễn.
Ngay cả KK và Michael cũng không biết phải làm sao, nhìn dáng vẻ ủ rủ của Lâm Dật Phi, KK bèn cống hiến tất cả phần cơm trưa lẫn sữa của mình ra, nghe Michael nói Lâm Dật Phi thích ăn thịt nên lấy luôn toàn bộ thịt bò trong hộp cơm của mình cho Lâm Dật Phi.
Chớp mắt đã đến cuối tuần, Lâm Dật Phi ngồi xe buýt hồi lâu mới tới một cửa hàng bán đồ thể thao cũ ở thành phố Bronx.
Người trông cửa hàng là một cụ già khoảng năm mươi tuổi đeo cặp kính lão, “Ồ, cậu bé Trung Quốc, đến rồi à!”
“Chào cụ, cụ Parker, cháu đến mua thứ mà lúc trước đã hẹn với cụ ạ.” Lâm Dật Phi đưa tay vào túi hết nửa ngày, lấy ra hơn bảy mươi đô la.
Cụ Parker đếm tiền, “Nhiêu đây chỉ đủ cho một bộ thôi đó.”
“Hết cách rồi, ai bảo một bộ kiếm lại đắt tiền như thế chứ… đến hai bộ là cực kỳ đắt…” Lâm Dật Phi gãi đầu, thật ra cụ Parker đã tính rẻ lắm rồi. Tháng trước, khi Lâm Dật Phi và ba mẹ đến chơi nhà của một người bạn Trung Quốc, có đi ngang qua cửa hàng này, cậu liền phấn khởi chạy vào, bất ngờ thấy ở đây có dụng cụ đấu kiếm. Thì ra cháu trai và cháu gái của cụ Parker rất thích đấu kiếm Saber, nhưng đến khi họ trưởng thành thì hai bộ kiếm này đã không còn thích hợp để sử dụng nữa, nếu cứ vứt đi như vậy thì uổng quá, thế nên mới trưng bày trong cửa hàng này xem có ai muốn mua hay không. Khi nhìn thấy nó, Lâm Dật Phi rất vui mừng, có đến hai bộ đó nha, hai bộ đủ hai người, bởi vì cụ Parker thấy Lâm Dật Phi yêu thích như thế nên đã giảm sát giá bán chỉ còn một trăm năm mươi đô la cho Lâm Dật Phi, Lâm Dật Phi cảm thấy mình đã rất lời rồi. Phải biết rằng một bộ kiếm ít nhất cũng đến sáu bảy trăm đô la, cho dù là hàng cũ cũng rất khó có thể mua được với giá tiện nghi như vậy, cụ Parker rất thích Lâm Dật Phi, còn hứa rằng sẽ giúp cậu để lại hai bộ kiếm này, chờ cậu dành dụm đủ tiền rồi thì đến mua.
“Sao thế?” Cụ Parker vừa để kiếm vào bao vừa cười hỏi, “Cụ còn đang nghĩ sao cháu không mua chúng nó sớm hơn, đợi đến lúc lớn lên rồi sẽ không còn thích hợp nữa.”
“Ha ha…” Lâm Dật Phi cười ngượng ngùng, “Cháu và bạn cãi nhau, vốn là cháu muốn đợi đến khi đủ tiền mua hai bộ để mang sự bất ngờ cho cậu ấy, nhưng bây giờ xem ra chỉ có thể mua trước một bộ để cứu lấy tình bạn của chúng cháu.”
Cụ Parker cười bí hiểm, “Cháu có biết không, trận đấu nào cũng đều cần phải có đối thủ, chỉ có những đối thủ ngang tài ngang sức mới khiến chúng ta cảm thấy phấn khích mà thôi.”
“Đúng vậy.” Lâm Dật Phi cúi đầu, chợt nhớ đến vẻ mặt cô đơn của Kevin Phil sau buổi tang lễ, “Đứng trên đỉnh cao một mình rất cô đơn.”
Cụ Parker đưa bao đồ đến trước mặt Lâm Dật Phi, ngoài hai bao ra còn có thêm hai thanh kiếm.
“Ơ, cụ Parker? Hình như cụ đưa cháu đến hai thanh kiếm?”
“Đúng vậy, ở đây gồm hai bộ bảo hộ và hai thanh kiếm, phải có người dùng thì chúng mới thể hiện đúng giá trị của mình. Nhớ rằng nếu tương lai một trong hai cháu trở thành quán quân thế giới thì nhất định phải đến thăm cụ già này đấy.” Cụ Parker mỉm cười hiền hậu.
“Cảm ơn cụ! Cháu thật sự rất cảm ơn cụ!” Lâm Dật Phi vui đến nỗi tim sắp bay ra khỏi nóc nhà rồi.
Cậu phấn khởi chạy về khu Queens, đến trước cửa nhà Chris. Hồi hộp nhấn chuông cửa, ngay khi đang do dự rằng có nên đặt đồ trước cửa rồi chạy trốn hay không thì cánh cửa chợt mở ra, là dì Lynn.
“Ồ, là Lâm à?” Dì Lynn nở nụ cười, Lâm Dật Phi là đứa trẻ duy nhất từng vào nhà họ, lại còn cứu cô và Chris, nên cô rất thích cậu.
“Thứ này… thứ này… dì giúp con đưa cho Chris… con đi đây!” Vừa dứt lời, Lâm Dật Phi liền chạy bán mạng, để lại dì Lynn khó hiểu cầm bao đồ trong tay.
Vài giây sau, dì Lynn mang đồ vào nhà.
“Chris, lúc nãy Lâm đã tới, giao thứ này cho mẹ xong thì chạy đi. Các con đang cãi nhau à? Mẹ thấy hình như đã lâu lắm rồi Lâm không đến tìm con chơi.” Dì Lynn hy vọng Lâm Dật Phi và Chris có thể làm bạn với nhau, cô rất rõ tính tình của Chris, có người chịu làm bạn với con mình là chuyện khó khăn đến cỡ nào.
Chris không nói gì, chỉ ngồi trước bàn học lật sách giáo khoa, không hề liếc mắt đến thứ mà dì Lynn đặt trên giường.
Dì Lynn thở dài, nhưng khi nhìn thấy cái bao dài dài cũng hơi tò mò, cô thử mở nó ra, “Ồ… đây hình như là dụng cụ đấu kiếm mà? Hẳn là đắt tiền lắm…”
Chris quay phắt đầu lại, mở bao ra, bên trong là một bộ đấu kiếm đầy đủ, kèm theo một mảnh giấy nhỏ.
‘Tớ biết bán ngôi nhà gỗ mà chúng ta cùng nhau làm ra là lỗi của tớ. Nhưng tớ chỉ muốn kiếm đủ tiền để mua bộ dụng cụ đấu kiếm mà thôi.
Tớ muốn luyện đấu kiếm với cậu.’
Nắm chặt mảnh giấy trong tay, Chris chạy vọt ra cửa.
Dì Lynn mỉm cười, “Nhớ là phải làm hòa với Lâm đó!”
Lúc Lâm Dật Phi về đến nhà thì đã hơn bốn giờ rồi. Mẹ Lâm làm ở nhà hàng chắc sẽ tăng ca đến khuya, vốn đó là ca của một chị lưu học sinh Trung Quốc, nhưng chị ấy phải đi thi nên nhờ mẹ Lâm giúp mình làm ca buổi tối, chị sẽ trả lại tiền công cho mẹ Lâm, và đương nhiên mẹ Lâm không có lý do gì để từ chối.
Trên bàn là hai cái mâm mà mẹ Lâm đã chuẩn bị từ sớm và một mẫu giấy nhỏ nhắc nhở Lâm Dật Phi rằng trong tủ lạnh có cơm, khi đói thì lấy ra hấp lại là được.