Tống Quả tao nhã đi tới, cười nói:
- Tôi đến thăm cô, cô khỏe lại nhiều chưa?
- Ừ, tốt hơn nhiều, chỉ là bắp chân bị gãy xương, phải tĩnh dưỡng một thời gian.
Tống Quả nói chuyện với Bành Viễn Chinh, ánh mắt lại liếc về phía Tống Dư Trân và Phùng Thiến Như. Sự cao quý của Tống Dư Trân làm cậu ta chấn động, mà vẻ đẹp tuyệt trần của Phùng Thiến Như làm cậu ta kinh ngạc.
Tâm tính Bành Viễn Chinh hết sức tinh tế, lại là người tái sinh, vô cùng hiểu rõ tình đời. Thoáng do dự một chút, hắn quyết định giới thiệu Tống Dư Trân với Tống Quả, cũng qua Tống Quả để lộ ra chút tin tức về quan hệ của mình và Phùng gia. Bởi vì lực lượng đáng kể của cha con Tống Bính Nam và Tống Quả đúng là cần thiết cho bước khởi đầu trên quan trường của hắn, bước để lộ tin tức này, có lợi trong việc củng cố quan hệ của hắn với Tống gia.
- Bác gái, đây là Tống Quả, con trai Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Tống, là bạn tốt của cháu.
Bành Viễn Chinh cười nói.
Tống Dư Trân khẽ mỉm cười, nhìn Tống Quả, nói một cách đầy thâm ý:
- Là con của Tiểu Tống à? Thế thì chúng ta không phải là người ngoài, trở về nói với cha cháu, ta họ Tống, cháu có thể goi ta là cô Tống.
Tống Bính Nam từng là cấp dưới của Phùng Bá Đào, trước đó Phùng Bá Đào còn gọi điện đến nhờ Tống Bính Nam chiếu cố cho Bành Viễn Chinh, đương nhiên Tống Dư Trân biết Tống Bính Nam.
Nói xong, Tống Dư Trân liền cùng Phùng Thiến Như lên xe, đóng cửa lại, cũng không dành thời gian hỏi han Tống Quả. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Tống Quả nhìn theo chiếc xe việt dã cuốn bụi mà đi, ý niệm trong đầu chợt lóe lên. Tuy nhiên Tống Quả là người rất thâm trầm, cậu ta dằn lòng không hỏi Bành Viễn Chinh về lai lịch của hai mẹ con Tống Dư Trân, mà hạ giọng thuật lại tin tức do Lý Minh Nhiên cung cấp cho Bành Viễn Chinh nghe.
Sắc mặt Bành Viễn Chinh chợt âm trầm hẳn đi. Xe công của Cục Nông nghiệp thành phố...màu đen...hiệu Santana…Tuy Tống Quả không nói rõ, nhưng Bành Viễn Chinh lập tức nghĩ tới Trương Khải, cháu trai của Trương Mỹ Kỳ.
Không ngờ là gã!
Thảo nào Chi cục Tân An không dám lập án, thảo nào Lý Minh Nhiên vòng vo nói cho qua chuyện, hóa ra sau lưng có Cục trưởng Cục Nông nghiệp Trương Thừa Nghiệp và Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường! Con cháu quan chức cấp cao thành phố, đụng xe phải một nữ công nhân thất nghiệp, muốn giải quyết không phải là quá dễ dàng, chỉ cần hạ bút một cái là xong sao?
Thật ra Bành Viễn Chinh đã nghĩ oan cho Mạnh Cường. Hiện giờ Mạnh Cường vẫn chưa biết chuyện Mạnh Lâm bị xe đụng, lại cang không ra mặt gọi điện nói giúp cho cháu trai của vợ, tất cả mọi việc đều do Trương Thừa Nghiệp và Trương Mỹ Kỳ giấu diếm, mượn danh của ông ta để làm bậy.
Nếu không, dù sao Mạnh Cường và Mạnh Lâm cũng là anh em một mẹ sinh ra, cho dù quyết liệt đến mức không qua lại, cũng không đến mức thờ ơ với tai nạn của em mình.
Tống Quả quan sát sắc mặt của Bành Viễn Chinh, thấy mặt hắn trầm như nước, liền thử thăm dò hỏi một câu:
- Viễn Chinh, bây giờ cậu định làm thế nào?
- Tôi còn chưa nghĩ ra.
Bành Viễn Chinh lắc đầu, nói:
- Tống Quả, cảm ơn anh. Tôi còn có chút việc, gặp lại sau nhé!
…
Tống Quả từ bệnh viện đi một vòng trở lại cơ quan Thành ủy, không gõ cửa, liền đi vào văn phòng của Tống Bính Nam. Tống Bính Nam đang nói chuyện với mấy Phó trưởng ban của Ban Tổ chức cán bộ, thấy con không gõ cửa mà vào, nhíu mày tức giận nói:
- Tống Quả, sao lại thế? Ba đang bàn công tác, con đi ra ngoài chờ!
Tống Quả không để ý đến sự tức giận của cha, vội nói:
- Ba, con có việc gấp!
Ba Phó trưởng ban Ban Tổ chức cán bộ mỉm cười đứng dậy, chào Tống Bính Nam rồi liền lui ra ngoài.
Tống Quả đóng cửa, quay đầu lại nhìn Tống Bính Nam, nghiêm nghị nói:
- Ba, con vừa đén bệnh viện, gặp được một người phụ nữ đến từ Thủ đô.
Tống Bính Nam nhíu mày:
- Phụ nữ?
- Khoảng hơn 50 tuổi, khí chất cao quý, bà ta nói bà ta họ Tống, còn gọi ba là Tiểu Tống nữa.
Tống Quả lại nói.
Tống Bính Nam đứng vụt dậy, cây bút chì hai đầu xanh đỏ đang nắm trong tay rơi đánh cạch xuống bàn. Ông ta nhìn con trai chằm chằm, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc. Người phụ nữ trung niên đến từ Thủ đô, tự xưng họ Tống, lại gọi mình là Tiểu Tống, chỉ có thể là vợ của Phùng Bá Đào, con dâu trưởng của Phùng gia.
Tống Bính Nam hít vào một hơi không khí. Mẹ của Bành Viễn Chinh bị tai nạn xe, không ngờ Phùng gia phái vợ của Phùng Bá Đào đích thân đến đây thăm hỏi, thế thì rốt cuộc Bành Viễn Chinh có quan hệ như thế nào với Phùng gia?
Ánh mắt Tống Bính Nam lóe lên, ông ta chậm rãi ngồi xuống, trầm giọng nói:
- Tống Quả, con phải kết giao thật thân thiết với Bành Viễn Chinh. Phải đặt mình trong hoàn cảnh của hắn, đối đãi một cách thẳng thắn và thành khẩn, không được giở trò mưu mô, nhất định phải nhớ kỹ lời của ba, điều này rất quan trọng!
Tống Quả gật đầu, hỏi:
- Ba, người phụ nữ kia có lai lịch thế nào? Dường như…
Tống Bính Nam khoát tay áo:
- Con không cần quan tâm, cũng đừng hỏi lại nữa, con biết càng ít càng tốt! Con đi đi, chuyện của Bành Viễn Chinh, con không cần xen vào nữa.
…
Buổi chiều, bầu trời vốn xanh trong, không một đám mây, chợt u ám, gió Bắc nổi lên, chừng như thời tiết sắp thay đổi. Một đợt mưa thu, một đợt rét lạnh, mùa đông năm 1991 không còn xa...
Trong khách sạn. Bành Viễn Chinh đứng dậy nhìn Tống Dư Trân cáo từ:
- Bác gái, bác và Thiến Như nghỉ ngơi, cháu về bệnh viện với mẹ.
Tống Dư Trân gật đầu:
- Ừ, Viễn Chinh, sáng ngày mốt chúng ta đến nhà tang lễ làm thủ tục, chuẩn bị đem tro cốt của cha cháu về Thủ đô, ông bà nội cháu đang chờ!
Ngày mốt là cuối tuần, cháu cũng cùng về Thủ đô với mẹ con bác một chuyến.
Tống Dư Trân vỗ vỗ vai Bành Viễn Chinh:
- Ngày mai, chú ba của cháu cũng đưa người và xe từ Giao Châu tới đây.
Phùng gia chuẩn bị đem tro cốt của cha Bành Viễn Chinh về Thủ đô an táng, đồng thời phải tiếp đón Mạnh Lâm vào Thủ đô, việc này đối với Phùng gia không phải là chuyện nhỏ. Phùng Bá Lâm ở Giao Châu, cách thành phố Tân An 300 cây số, là thiếu tướng tham mưu trưởng tập đoàn quân, ông ta ở gần đây, nên Phùng lão bảo đến đây hỗ trợ
Bành Viễn Chinh nghe nói Phùng Bá Lâm cũng đến, ánh sáng trong mắt chợt lóe lên:
- Tốt lắm, bác gái, tất cả đều nghe theo bác
Tống Dư Trân khẽ thở dài, khoát tay nói:
- Ừ, vậy cháu đi nhanh đi. Thiến Như, con nghỉ ngơi trước một lát đi, tối nay con đến bệnh viện với thím con.
Phùng Thiến Như nhẹ nhàng đáp ứng.
Bành Viễn Chinh liếc nhìn Phùng Thiến Như, cũng không từ chối. Phùng Thiến Như là con cháu của Phùng gia, về tình, về lý, cô đến bệnh viện chăm sóc mẹ Bành Viễn Chinh một đêm cũng là bình thường. Đã là người một nhà, hắn mà từ chối lại thành ra xa lạ.
Bành Viễn Chinh ra khỏi khách sạn, Triệu Tử Bân, bạn học thời trung học của hắn đã đậu xe cảnh sát chờ hắn ở trước cửa khách sạn.
Bành Viễn Chinh lên xe, Triệu Tử Bân vừa nổ máy xe, vừa nói:
- Viễn Chinh, tôi đã điều tra rõ, chiếc xe kia hiện đậu trước nhà Trương Thừa Nghiệp. Nhà này người nào cũng hết sức lớn lối, đụng người, gây tai nạn bỏ chạy, xe không lo đưa về Cục Nông nghiệp cất vào kho, ngược lại còn tiếp tục sử dụng. Mẹ nó, một Cục trưởng thôi mà, bộ ngon lắm sao! Bây giờ cậu định thế nào?
- Tử Bân, lát nữa tới lầu dưới nhà Trương gia, nhìn thấy chiếc xe kia, cậu thay tôi báo cảnh sát, lại giúp tôi đem ảnh chụp chụp được đến. Sau đó…
Bành Viễn Chinh hạ giọng kề tai Triệu Tử Bân nói khẽ vài câu, Triệu Tử Bân nhíu mày, gật đầu đáp ứng.
Triệu Tử Bân cho xe chạy nhanh, mười phút sau đã chạy tới nhà Trương Khải ở khu gia đình công nhân viên chức của Cục Nông nghiệp. Không đợi Triệu Tử Bân dừng hẳn xe, Bành Viễn Chinh liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc Santana màu đen đậu dưới lầu, liền nhảy xuống xe.
Hắn bước tới, dừng ở biển số xe Giang H 56235, từ từ đưa tay ra phía sau, phất phất.
Triệu Tử Bân hiểu ý, ra khỏi xe gọi điện thoại báo cảnh sát.
Gây tai nạn rồi bỏ chạy, người bị hại phát hiện chiếc xe gây tai nạn, gọi điện thoại cho đội cảnh sát giao thông, căn cứ theo pháp luật quy định, bất kể đội cảnh sát giao thông có lập án xử lý vụ này hay không, đều phải nhanh chóng phái cảnh sát đến hiện trường.