Bành Viễn Chinh ra ngoài tìm một quán ăn, mua một số món ăn mang về nhà, người một nhà đoàn tụ với nhau ăn bữa cơm chiều. Vốn là định ra ngoài ăn, nhưng bởi vì Mạnh Lâm đi lại không tiện nên Phùng Bá Đào ở nhà dùng cơm.
Tống Dư Trân và Phùng Thiến Như cùng Mạnh Lâm ở trong phòng tùy tiện ăn một chút gì đó rồi bắt đầu dọn dẹp. Mạnh Lâm tuy rằng xuất thân không cao quý như Tống Dư Trân, nhưng bà cũng có tu dưỡng của mình, nên rất hợp với Tống Dư Trân.
Hai người cá tính có chút giống nhau, đều rất ôn hòa và bao dung.
Bành Viễn Chinh, Phùng Bá Đào và Phùng Bá Lâm đều ở trong phòng khách dùng cơm, không khí có chút nặng nề. Gắp được mấy miếng thịt kho tàu, Phùng Bá Lâm đột nhiên buông đũa, đi ra cửa gọi cấp dưới của mình đi mua hai bình rượu.
Một chiến sĩ rất nhanh đi mua hai bình rượu lưu hành hiện giờ mang vào. Phùng Bá Lâm lấy ra ba cái ly, rồi uống cạn một hơi ly rượu của mình.
Phùng Bá Đào bình thường không uống rượu, nhưng lúc này cũng im lặng nâng ly.
Bành Viễn Chinh khóe mắt nhìn di ảnh của ba mình, đôi mắt đỏ lên, cũng nâng ly uống cạn một hơi.
Phùng Bá Đào và Phùng Bá Lâm hai người cũng không quan tâm Bành Viễn Chinh, không bao lâu sau thì hai bình rượu đã cạn.
Bành Viễn Chinh trong lòng hiểu được, hai vị bề trên này đang thương xót cho đứa em trai mất sớm của mình.
Phùng Bá Đào có tám phần men say, nhưng tính tình của ông vẫn luôn trầm ổn. Tại vị lâu năm ở địa vị cao của cơ quan nhà nước, nên rất giỏi che giấu và khống chế cảm xúc của mình, trong lòng tuy tình cảm kích động nhưng vẫn duy trì bề ngoài bình tĩnh.
Nhưng Phùng Bá Lâm xuất thân quân nhân, tuy rằng tâm tính của ông có hơi nhỏ nhen một chút, nhưng cũng có vài phần hào sảng, nhiệt huyết và kích động của quân nhân. Ông uống hết ly rượu, đột nhiên đứng dậy, đi vào phòng trong, sắc mặt đỏ lên, thân mình cúi xuống trước mặt Mạnh Lâm, nức nở nói:
- Chị dâu, cảm ơn chị. Anh trai của em chết sớm như vậy, một mình chị nuôi dưỡng Viễn Chinh thành người thật sự là không dễ dàng. Chị chính là đại công thần của Phùng gia. Em xin thay mặt ba mẹ cảm ơn chị.
Phùng Bá Lâm không ngờ nước mắt lại chảy ra.
Phùng Bá Đào trong phòng khách không khỏi xúc động thở dài.
Cũng là ruột thịt, nhưng chưa bao giờ gặp mặt. Khi gặp mặt thì người đã không còn. Càng đến cái lứa tuổi như Phùng Bá Đào thì lại càng cảm thấy đau xót.
Mạnh Lâm đỏ mặt, có chút chân tay luống cuống:
- Chú ba à, chú đang làm gì vậy? Tôi….
Sáng sớm hôm sau, Bành Viễn Chinh lại đến văn phòng, sau khi được sự đồng ý của Cung Hàn Lâm, hắn lại trở về nhà. Kỳ thật thì lúc này hắn hoàn toàn có thể đi làm, Mạnh Lâm đã có Phùng Thiến Như và Tống Dư Trân chiếu cố, nhưng trong nhà có nhiều bề trên như vậy, hắn là con cháu phải ở nhà tiếp đãi.
Bành Viễn Chinh vừa mới vào cửa, Phùng Bá Đào và Phùng Bá Lâm liền theo đằng sau. Nhà của Bành gia quá nhỏ, hai anh em cộng với cấp dưới của Phùng Bá Lâm đều ở nhà khác. Kỳ thật, với thân phận của Phùng Bá Đào và Phùng Bá Lâm, nếu tin tức bọn họ đến Tân An lộ ra ngoài, thành phố khẳng định là phải tiếp đón.
- Bác cả, chú ba!
Bành Viễn Chinh cười, hô.
Phùng Bá Đào lại mỉm cười gật đầu.
Phùng Bá Lâm vỗ vai của hắn, trầm giọng nói:
- Viễn Chinh, vừa rồi chú và bác cả con có thương lượng với nhau, quyết định mời người của Mạnh gia ăn một bữa cơm, đem sự việc nói cho rõ ràng.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, đuôi lông mày nhướng lên. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Hắn không hiểu Phùng Bá Lâm như thế nào lại muốn mời Mạnh gia ăn cơm?
Phùng Bá Lâm và Phùng Bá Đào liếc mắt nhìn nhau, trao đổi một tia hiểu ý.
Đối với người của Mạnh gia, hai anh em họ Phùng rất bất mãn. Trước khi đến Tân An, Phùng Bá Đào vốn nghĩ cậu của Bành Viễn Chinh dù gì cũng là Phó chủ tịch thành phố, gia đình Mạnh gia điều kiện không tồi, sao không giúp đỡ mẹ con Bành Viễn Chinh. Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược. Nhiều năm qua, mẹ con Bành Viễn Chinh không có qua lại với Mạnh gia, ngược lại còn bị khuất nhục và kỳ thị.
Mạnh Lâm đương nhiên sẽ không nói điều xấu về gia đình mẹ đẻ của mình, nhưng Tống Dư Trân qua vài ngày ở Tân An, bằng cặp mắt quan sát của mình, hơn nữa lại còn biểu hiện của Trương Mỹ Kỳ ở bệnh viện thì cũng đoán ra được tám chín phần.
Trên thực tế, Mạnh Lâm bị tai nạn xe cộ, anh em Mạnh gia không hề lộ diện thăm hỏi. Bà xã của Mạnh Cường xuất hiện thì cũng là vì cháu trai của bà ta. Điều này đã chứng minh hết thảy.
Thấy Bành Viễn Chinh có chút bất ngờ, Phùng Bá Đào liền giải thích một câu:
- Viễn Chinh à, là như thế này, bác và chú ba của con cảm thấy hai bên gia đình cũng là thông gia. Lúc này đến đây, bác và chú ba của con dù thế nào cũng phải gặp mặt Mạnh gia, xem như làm quen một chút.
Phùng Bá Đào lời nói rất hàm súc. Còn Phùng Bá Lâm thì mặc dù lúc trước không thích Bành Viễn Chinh, nhưng chung quy cũng là cháu trai. Nhớ đến hai mẹ con cháu mình phải chịu khuất nhục, ông trong lòng đã sớm tức giận, không khỏi lạnh lùng:
- Mẹ của con cần phải về thủ đô mấy tháng. Trước khi đi cũng phải chào hỏi hai cậu của con chứ. Đó là việc phải làm.
Nói xong, Phùng Bá Lâm thản nhiên gọi:
- Tiểu Ngụy!
Thượng úy tham mưu bộ tư lệnh tập đoàn quân, đồng thời cũng là thư ký của Phùng Bá Lâm là Ngụy Minh Quang liền bước vào, sống lưng thẳng tắp nói:
- Vâng, thưa tham mưu trưởng!
- Viễn Chinh, con hãy chỉ đường cho Tiểu Ngụy, bảo Tiểu Ngụy đến UBND thành phố đưa thiệp mời cho Phó chủ tịch Mạnh.
Phùng Bá Lâm phất tay nói:
- Chiều nay chúng ta xuất phát, giữa trưa sẽ dùng cơm với bọn họ.
- Chú ba, kỳ thật thì bình thường mẹ con con không lui tới.
Bành Viễn Chinh do dự nói.
- Không được, ba con mất đi, nhưng bác cả và chú vẫn còn. Phùng gia chúng ta là ai? Không thể thất lễ!
Phùng Bá Lâm cắn chặt răng, nghiêm mặt nói:
- Mau làm đi, đừng dông dài.
- Vâng, thưa Tham mưu trưởng! Tôi lập tức đi ngay.
Ngụy Minh Quang kính cẩn nói.
Phùng Bá Lâm thì im lặng, không nói.
Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ, phải leo lên xe cùng với Thượng úy Ngụy Minh Quang đến UBND thành phố. Bành Viễn Chinh không có xuống xe, mà ở trong xe chờ, nhìn theo bóng dáng cao ngất của Ngụy Minh Quang bước vào tòa nhà UBND thành phố, thì không khỏi âm thầm lắc đầu.
Là Phó chủ tịch thành phố Tân An, tuy rằng chỉ là một Phó chủ tịch bình thường, nhưng Mạnh Cường đâu phải ai cũng gặp được.
Tuy nhiên, Ngụy Minh Quang có kinh nghiệm giao tiếp với chính quyền ở cơ sở. Y đầu tiên là làm sáng tỏ thân phận của mình với văn phòng UBND, đưa cho đối phương chứng nhận sĩ quan của mình, nói mình phụng mệnh của Tham mưu trưởng tập đoàn quân Phùng Bá Lâm đến gặp Phó chủ tịch thành phố Mạnh có chuyện quan trọng.
Phùng Bá Lâm mặc dù nhậm chức cách thành phố Tân An 300km, ở Giao Châu, nhưng bởi vì Giao Châu là một đại quân khu, nơi đó có Phùng Bá Lâm đóng quân, cấp dưới tập đoàn quân còn có Pháo binh và Quân giới cho nên người của UBND thành phố không dám chậm trễ.
Thư ký của Mạnh Cường liền lập tức gọi điện thoại.
- Lãnh đạo, có người của bộ tư lệnh tập đoàn quân đến tìm ngài, nói là có chuyện quan trọng.
- Người của bộ tư lệnh tập đoàn quân? Tìm tôi để làm gì?
Mạnh Cường ngẩn ra.
- Nói là gặp ngài để đưa thiệp mời.
Mạnh Cường kinh ngạc, trầm ngâm nói:
- Bảo người đó đến văn phòng của tôi.