Chương 84: Cao Quan

Phiên bản 16367 chữ

Gia Cát Cấu vốn nghĩ đến lúc này Bành Viễn Chinh sau khi được đề bạt thì sẽ rời khỏi phòng Tin tức. Dựa theo lẽ thường thì hẳn là như vậy. Ai có thể nghĩ rằng Bành Viễn Chinh lại chủ động yêu cầu quay trở về phòng như vậy. Đương nhiên không phải vì Gia Cát Cấu mà là suy xét đến kinh nghiệm lý lịch của mình còn nông cạn, vẫn muốn ở lại phòng Tin tức để dễ dàng làm ra thành tích.

Nếu như đến bộ môn khác thì phải làm lại từ đầu.

Mã Tự và Vương Na lặng yên trao đổi một ánh mắt hiểu ý với nhau, thấy Gia Cát Cấu xịu mặt như vậy thì cũng không để ý đến y.

Bành Viễn Chinh là lãnh đạo phòng, Mã Tự trong lòng cảm thấy cao hứng. Về phần Vương Na thì càng dễ dàng nhận ra. Cô biết rõ lai lịch của Bành Viễn Chinh không nhỏ, mặc dù là không biết lai lịch như thế nào, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến địa vị của Bành Viễn Chinh trong cảm nhận của cô.

Vương Na phát hiện, bởi vì Bành Viễn Chinh làm việc chung phòng với cô, Hoàng Đại Long rõ ràng là đối xử với cô tốt hơn nhiều, ra tay cũng hào phóng hơn. Điều này làm cho Vương Na đối với Bành Viễn Chinh sinh ra một cảm xúc nói không thành tiếng. Có lẽ là cảm kích, và cũng có lẽ là kính sợ.

Buổi chiều, vào lúc tan tầm, trên hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân người, rồi tiếng ồn ào nghị luận.

Mã Tự và Vương Na chạy ra bên ngoài dạo qua một vòng, biết được một tin tức kinh người.

Vừa rồi, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đến bổ nhiệm điều chỉnh cán bộ. Bí thư Thành ủy Tiết Tân Lai được điều nhiệm làm Phó trưởng ban thư ký kiêm Chánh văn phòng Tỉnh ủy. Còn tiếp nhận chức vụ của Bí thư Thành ủy không phải là Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực mà làm Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy kiêm Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy Đông Phương Nham.

Điều này dẫn đến sự chấn động không nhỏ trong chốn quan trường Tân An.

Tiết Tân Lai và Đông Phương Nham trao đổi cương vị nằm ngoài dự liệu của mọi người. Đương nhiên, người thất vọng nhất chính là Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực.

Chu Quang Lực đối với vị trí của Bí thư Thành ủy thèm muốn đã lâu, cũng từng chiếm được sự ám chỉ của lãnh đạo Tỉnh ủy. Mà trước đó, Tiết Tân Lai dời đi đã thành kết cục đã định. Ông ta dần dần đem quyền lực của bên Thành ủy thâu vào trong tay, làm tốt sự chuẩn bị tiếp nhận chức vụ.

Nhưng, Tỉnh ủy lại vào giờ phút cuối cùng lại đột nhiên tập kích. Tiết Tân Lai đi, Đông Phương Nham đến nhậm chức.

Chuyện này chẳng khác nào là một tiếng sét đánh giữa trời xanh.

Kỳ thật ai làm Bí thư Thành ủy đối với các cán bộ thành phố mà nói thì đều không sao. Vấn đề mấu chốt ở chỗ, bởi vì Chu Quang Lực tiếp nhận chức vụ thất bại, quan trường Tân An lập tức triển khai quyền lực tẩy bài kịch liệt và một lần nữa đứng thành hàng.

Thời tiết thành phố lại thay đổi.

Điều đáng nhắc tới chính là, sau khi Đông Phương Nham từ Tỉnh ủy xuống nhậm chức còn có một vị cán bộ cấp huyện cục, tên là Tiền Cương.

Một cái tên rất bình thường, nhưng nghe nói y là thư ký của một lãnh đạo thực quyền của tỉnh ủy đến Tân An tạm giữ chức, cử hành cùng một ngày với Đông Phương Nham, được đề danh bổ nhiệm làm Phó trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy.

Một đám cán bộ Chu Quang Lực đề bạt trước đây đều bởi vậy mà tâm thần bất an, trong đó bao gồm Lưu Cường và Gia Cát Cấu.

Gia Cát Cấu thì tạm cho là không có gì. Y chỉ là một cán bộ cấp Phó phòng, chức vụ thấp, không chịu sự tấn công quá lớn. Nhưng đối với Lưu Cường mà nói, Chu Quang Lực không có thuận lợi lên chức, ý nghĩa nào đó y không thể danh chính ngôn thuận trở thành Phó trưởng ban Tuyên giáocán bộ cấp Cục trưởng. Mọi hy vọng cơ bản đã tan thành mây khói.

Ngày 24 tháng 12, buổi sáng, Bành Viễn Chinh kết thúc đợi huấn luyện, trở lại phòng Tin tức làm việc.

Vốn hắn có thể nghỉ ngơi một ngày, nhưng buổi tối hắn nhận được thông báo, vào trưa ngày 24, cơ quan mời dự họp tất cả cán bộ cấp phó phòng trở lên, hoan nghênh Phó trưởng ban Tiền Cương đến nhậm chức.

Bành Viễn Chinh trở lại Ban tuyên giáo nhận chức mới, tất nhiên là được toàn bộ cơ quan hoan nghênh.

Sau khi hắn trở lại phòng, phát hiện Cung Hàn Lâm cũng đi làm.

Cung Hàn Lâm nhìn thấy Bành Viễn Chinh vào cửa thì liền đứng dậy cười vang:

- Viễn Chinh, xin chúc mừng. Tôi lúc này mới từ bệnh viện về sau cuộc giải phẫu thì liền nghe tin tức tốt của cậu.

Bành Viễn Chinh mỉm cười, tiến lên bắt tay với Cung Hàn Lâm, đầy thâm ý nói:

- Trưởng phòng Cung, sức khỏe sao rồi?

Cung Hàn Lâm nắm tay Bành Viễn Chinh thật chặt:

- Ừ, không có việc gì, chỉ là bệnh vặt thôi mà, đừng lo.

Cung Hàn Lâm lựa chọn vào lúc này trở về phòng làm việc, hiển nhiên đây là thời điểm thích hợp. Tân Bí thư Thành ủy đến nhận chức, việc điều chỉnh cán bộ do Chu Quang Lực âm thầm thúc đẩy tất nhiên là bị bỏ dỡ dửa chừng. Ông đến phòng nghiên cứu tạp chí, tự nhiên cũng không giải quyết được gì, tiếp tục trở về vị trí Trưởng phòng Tin tức.

Vương Na và Mã Tự cũng đều nhiệt tình bước tới, chúc mừng Bành Viễn Chinh, cuối cùng là Gia Cát Cấu đứng dậy mỉm cười, vỗ vai Bành Viễn Chinh:

- Phó trưởng phòng Bành hiện tại là cán bộ cấp phó phòng trẻ tuổi nhất của Ban tuyên giáo, tương lai là tiền đồ vô lượng.

Bành Viễn Chinh thản nhiên cười:

- Tôi chỉ là may mắn thôi. Về sau xin mời hai lãnh đạo của phòng trợ giúp nhiều hơn.

Cung Hàn Lâm liếc mắt nhìn Gia Cát Cấu một cái, đuôi lông mày nhướng lên:

- Được rồi, thời gian đã đến, cơ quan phải mở đại hội hoan nghênh tân lãnh đạo, chúng ta không thể đi muộn. Đi thôi!

Cung Hàn Lâm hướng Bành Viễn Chinh ra hiệu. Bành Viễn Chinh nhìn ra Cung Hàn Lâm dường như có điều cần nói với hắn nên liền gật đầu, ôm quyển sổ và bút đuổi theo Cung Hàn Lâm.

Cung Hàn Lâm thấy Bành Viễn Chinh đi theo, vừa đi vừa hạ giọng nói:

- Viễn Chinh, tôi có chuyện này cần nói với cậu. Cậu nên sớm có tư tưởng chuẩn bị.

Cung Hàn Lâm nhìn xung quanh, thấy không có ai, thì liền nhẹ nhàng nói:

- Tôi sẽ chuyển đi, và tôi cảm thấy đây đối với cậu mà nói là một cơ hội.

Bành Viễn Chinh giật mình kinh hãi, nhỏ giọng nói:

- Trưởng phòng Cung, không phải là ngài không cần đến phòng nghiên cứu sao? Sao lại….?

Cung Hàn Lâm cười ha hả, gương mặt toát ra một tia hưng phấn, thản nhiên:

- Tôi lén nói với cậu một chút, cậu đừng nói với người ngoài. Tôi sẽ đến Hội Khoa học Xã hội làm Phó chủ tịch, việc bổ nhiệm phỏng chừng sẽ trong hai ngày tới.

Bành Viễn Chinh thật là không ngờ, nhưng chợt điều chỉnh lại cảm xúc của mình, chân thành nói:

- Vậy là chuyện tốt rồi, lúc này tôi thật muốn chúc mừng lãnh đạo thăng chức. Sau khi ngài được bổ nhiệm xong, chúng ta sẽ tổ chức tiệc mừng cho ngài.

Cung Hàn Lâm trong lòng thật cao hứng. Tuy rằng hiệp hội Khoa học Xã hội chỉ là một nha môn nước trong, lại là đơn vị sự nghiệp, nhưng cương vị Phó chủ tịch dù sao cũng là cấp Phó huyện, đối với ông ta mà nói thì đã thỏa nguyện giấc mơ rồi.

Cấp phòng và cấp phó huyện, giữa hai cấp đó không phải ai cũng có thể vượt qua được. Gần hai mươi năm lăn lộn, lên được cấp phó huyện, cho dù là gần về hưu thì cũng được mãn nguyện.

Cung Hàn Lâm chung quy cũng có phương pháp của mình. Bành Viễn Chinh thầm nhủ, xem ra lúc này Gia Cát Cấu xuất hiện chẳng khác nào là một cơ hội thay đổi vận mệnh cho Cung Hàn Lâm, thật là Tái ông mất ngựa, họa phúc khó lường.

Cung Hàn Lâm kéo tay Bành Viễn Chinh, lại nói:

- Viễn Chinh, cậu cũng không phải là người ngoài. Tôi nói với cậu về chuyện điều đi lúc này, cậu đừng ngại nhảy vào cạnh tranh nhé.

- Một phòng bình thường sẽ không xuất hiện hai cán bộ cấp phó phòng. Cậu và Gia Cát Cấu khẳng định phải có một người rời khỏi. Đó là điều tất nhiên.

Cung Hàn Lâm cười đầy thâm ý:

- Cậu ở khoa cũng đã một thời gian, với một người từ nơi khác điều đến thì chi bằng ngựa quen đường cũ. Năng lực nghiệp vụ của cậu rất mạnh, khẳng định là sẽ tạo ra thành tích.

Bành Viễn Chinh thở phào một cái, thở dài nói:

- Trước mặt lãnh đạo tôi không dám làm càn. Tôi dù sao cũng mới vừa đề bạt lên cấp Phó phòng, không có tư cách tranh giành với người ta.

- Ngoài mặt thì xem ra cậu vừa mới đề bạt lên cấp Phó phòng, muốn cân nhắc lên cấp Trưởng phòng, khả năng là không lớn. Gia Cát Cấu ở vị trí Phó phòng đã hai, ba năm, so với cậu thì kinh nghiệm lý lịch sâu hơn một chút. Nhưng cậu cũng có sở trường của mình, nghiệp vụ lại rất xuất chúng, tiếng lành đồn xa, lại là cán bộ hậu bị thành phố trọng điểm bồi dưỡng. Nếu cậu cố gắng một chút, thì vẫn có cơ hội đề bạt. Phó trưởng phòng chủ trì công tác của khoa cũng không thành vấn đề.

Cung Hàn Lâm vỗ vai Bành Viễn Chinh, rồi nhanh chân bước đến phòng họp Ban tuyên giáo.

Chương 85: Không thể không tranh

Tin Cung Hàn Lâm sắp lên chức rất đột ngột, làm xáo trộn kế hoạch của Bành Viễn Chinh.

Hắn vốn muốn trở lại Phòng, đứng về phe của Cung Hàn Lâm, chờ đợi thêm chừng một năm rưỡi để tích lũy kinh nghiệm, sau đó có thể đương nhiên tiếp nhận vị trí của Cung Hàn Lâm, lên được cấp Trưởng phòng. Nhưng, Cung Hàn Lâm lại muốn đi ngay, không cho hắn thời gian và cơ hội để làm điều đó. Làm sao bây giờ?

Nếu không tranh, để Gia Cát Cấu trở thành Trưởng phòng, công tác dưới quyền của Gia Cát Cấu, tình hình sẽ như thế nào, có thể tưởng tượng được. Cuối cùng, nói không chừng, còn phải chán nản rời khỏi Phòng tin tức.

Mà nếu nhất định phải tranh, bản thân hắn còn thiếu từng trải, vừa mới được đề bạt Phó phòng, đó là những vấn đề thực tế, không thể không tính đến. Trong một khoảng thời gian ngắn đề bạt liền hai cấp, đó là chuyện rất đặc biệt, đột nhiên không trước giờ không có, nhưng vô cùng hiếm thấy.

Đương nhiên, nếu Bành Viễn Chinh sử dụng quan hệ với Phùng gia thì lại là chuyện khác, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nếu ngay cả vị trí Phó phòng mà cũng phải nhờ cậy ở thế lực của gia tộc, lời hứa trước đây của hắn với ông nội sẽ thành nói suông, sẽ làm Phùng lão thất vọng.

Chỉ một đoạn hành lang ngắn ngủi, ý nghĩ trong đầu Bành Viễn Chinh xoay chuyển nhanh chư chớp, trong nháy mắt khi tiến vào phòng họp, hắn đã xác định xong chủ ý.

Phải tranh! Không thể không tranh!

Oán trời trách đất là vô ích, đó cũng không phải là tính cách của hắn, chỉ có đương đầu với khó khăn, từng bước, từng bước một, trèo lên phía trước.

Sau khi tái sinh, tính cách hắn càng trở nên kiên nghị, quả quyết, tuyệt đối không dây dưa lằng nhằng. Một khi đã xác định được chủ ý, hắn sẽ lập tức bắt đầu ung dung vạch kế hoạch, nỗ lực tiến tới mục tiêu đã xác lập.

Vào phòng họp, chào hỏi vài cán bộ cấp phòng như hắn xong, hắn lặng yên ngồi ở một góc. Trong thời gian chờ đợi lãnh đạo Ban đến, hắn suy nghĩ thấu đáo trước sau, nhận định ưu khuyết điểm của mình, đánh giá tới lui những thuận lợi và khó khăn, đôi mắt chớp động sáng một cách lạ thường.

Nhìn bề ngoài, hắn cùng với Gia Cát Cấu cạnh tranh, khả năng thắng không lớn. Bởi vì quan trường luôn chú trọng kinh nghiệm, sự từng trải và rất phân biệt đối xử, nếu kinh nghiệm và sự từng trải không đủ, là một chướng ngại cho sự lên chức.

Nhưng suy xét sâu hơn, chưa hẳn là hắn không có cơ hội, bởi vì Phòng Tin tức là một phòng nghiệp vụ, làm Trưởng phòng Tin tức, trước hết phải có năng lực nghiệp vụ rất mạnh. Đây chính là ưu thế của hắn, và ngược lại, là điểm yếu của Gia Cát Cấu.

Hội nghị không có gì để nói, đơn giản là tân Phó trưởng ban Tiền Cương mới đến nhậm chức, theo lệ, Ban Tuyên giáo mở hội nghị để hoan nghênh lãnh đạo mới. Tuy nhiên, điều đáng nói là, căn cứ vào thông báo của Ban, Tiền Cương tiếp nhận công tác của Lưu Cường trước đây, hơn nữa, còn kiêm nhiệm quản lý Phòng Nghiên cứu và tạp chí "Tân An tuyên truyền", đứng hạng ba trong bộ máy lãnh đạo Ban.

Bởi vậy, chức vụ quyền Phó trưởng ban của Lưu Cường đã kết thúc, y lập tức trở lại chức vụ trước kia – một nghiên cứu viên ngồi chơi xơi nước, không còn phụ trách công tác phân công, quản lý.

Sau khi hội nghị kết thúc, Tiền Cương lại triệu tập các Trưởng, Phó phòng mở một cuộc hội ý. Bành Viễn Chinh phát hiện, Tiền Cương là người rất thông minh, tháo vát, trình độ chính sách khá cao, không hổ là cán bộ Tỉnh ủy trải qua hơn mười năm phục vụ các lãnh đạo cao cấp nhất của tỉnh.

Kế tiếp, mặc kệ Lưu Cường và Gia Cát Cấu có khó chịu và buồn bực như thế nào, Bành Viễn Chinh không quan tâm, sau hội nghị, hắn luôn suy nghĩ làm thế nào "đánh bại" Gia Cát Cấu, thuận lợi tiếp nhận chức Trưởng phòng của Cung Hàn Lâm.

Sáng hôm sau, hắn đang kiểm tra một bản thảo phỏng vấn lãnh đạo thành phố về ngành dịch vụ, Lý Tuyết Yến gọi điện tới.

- Bành Viễn Chinh, tôi là Lý Tuyết Yến đây.

Trong điện thoại vang lên giọng nói trong trẻo quen thuộc của Lý Tuyết Yến.

Bành Viễn Chinh mỉm cười:

- Tôi nhận ra giọng cô ngay. Giọng của Chủ tịch thị trấn Lý, tôi nghe một lần là không quên được! Tìm tôi có việc sao?

- Thật sự thì cũng không có việc gì, nhưng anh xem nhật báo Tân An ngày hôm nay đi, dưới trang nhất có hai bài luận văn kết thúc đợt tập huấn của chúng ta. Chỉ có điều, tuy đồng thời đăng báo với anh, nhưng tôi không đồng ý với quan điểm của anh đâu!

- Hả? Đăng báo?

Bành Viễn Chinh vừa đến chỗ làm, liền vội vàng kiểm tra bản thảo, còn chưa kịp đọc báo. Vừa nói chuyện điện thoại với Lý Tuyết Yến, hắn vừa nhận lấy tờ nhật báo Tân An ra hôm nay từ tay Mã Tự, quả nhiên, nhìn thấy ngay bài luận văn của mình đăng trên trang đầu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Hai bài luận văn có quan điểm trái ngược, được tòa soạn đăng trong chuyên mục "Tranh luận về quan điểm", cùng với lời chú thích của biên tập viên.

Tòa soạn báo đặt cho bài luận văn của Bành Viễn Chinh một cái tít nổi bật: "Kinh tế thị trường và chủ nghĩa xã hội không mâu thuẫn nhau".

Nói chuyện điện thoại với Lý Tuyết Yến xong, Bành Viễn Chinh chăm chú nhìn bài luận văn của mình đăng trên tờ báo, đột nhiên nhướng mày lên, trước mắt sáng ngời.

Hắn đột nhiên nghĩ tới, cuộc "Nam tuần" của ông Đặng sắp diễn ra, đây là sự kiện được ghi trong sử sách một cách bóng bẩy như là "Bài phát biểu trong chuyến Nam tuần làm thay đổi một quốc gia". Còn một thời gian nữa sự kiện này mới diễn ra, khoảng thời gian ngắn ngủi này, đối với hắn, chính là một cơ hội ngàn năm một thuở!

Nghĩ đến đây, Bành Viễn Chinh gác lại công việc đang làm, vội vàng rời khỏi văn phòng.

Cung Hàn Lâm ngẩng lên liếc nhìn theo bóng dáng của hắn, khóe miệng hiện lên một nụ cười mỉm. Thủ tục bổ nhiệm ông ta đang được Ban Tổ chức cán bộ tiến hành, vài ngày nữa mới xong. Ông ta cho rằng, như thế là đủ thời gian cho Bành Viễn Chinh xoay xở.

Bành Viễn Chinh dùng điện thoại thẻ ở một buồng điện thoại đối diện cơ quan Thành ủy, gọi cho Vương Bưu, nhờ Vương Bưu giúp tìm quan hệ với cơ quan truyền thông Trung ương ở Thủ đô, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất đem bài luận văn trên nhật báo Tân An của mình đăng tải lên.

Vương Bưu lập tức đáp ứng, gã có một người họ hàng làm ở báo Thanh niên Trung Quốc, tìm người này dàn xếp một chút, việc đăng bản thảo lên cũng không phải vấn đề gì quá lớn.

Lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Bành Viễn Chinh đến văn phòng Ban Tuyên giáo, fax bài luận văn của mình cho Vương Bưu, lại gọi điện thoại dặn dò Vương Bưu nhất định phải xử lý một cách chắc chắn, tranh thủ đăng báo trong vòng ba đến năm ngày, chậm hơn thì không có tác dụng gì.

***

Buổi chiều, theo bố trí công tác của Phòng, Bành Viễn Chinh đi đến tòa soạn nhật báo Tân An trông coi việc lên khuôn bản thảo, bởi vì ngày mai, ngày 26 tháng 12, nhật báo Tân An sẽ có bài đưa tin về việc Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham tham dự lễ thông xe trên quốc lộ ở một thị trấn trong tỉnh.

Đây là lần đầu tiên Đông Phương Nham tham gia hoạt động công khai của thành phố cùng lúc với việc xuất hiện chính thức trên phương tiện truyền thông, Thành ủy và Ban Tuyên giáo đặc biệt coi trọng. Trưởng ban Tiêu và Phó trưởng ban Tiền chịu trách phân công, quản lý, liên tục chỉ thị Phòng Tin tức phải làm cho tốt, không được để xảy ra bất kỳ sơ suất nào.

Bành Viễn Chinh ở sau phòng tổng biên của tòa soạn, chờ phóng viên kiểm tra bản thảo đã viết, hắn kiểm tra lại lần thứ nhất, sau đó đưa về Ban cho Phó trưởng ban kiểm tra lại lần thứ hai, rồi cuối cùng, Trưởng ban Thư ký Thành ủy kiểm tra lại lần thứ ba. Qua ba lần kiểm tra, mới đưa đi bản thảo đi sắp chữ. Khi bản in thử được in ra, Bành Viễn Chinh còn phải đích thân duyệt lại lần cuối, mãi cho đến rạng sáng, khi báo được in xong hoàn toàn, mới xem như hoàn thành nhiệm vụ.

Ở thời điểm mấu chốt này, đương nhiên Bành Viễn Chinh không thể để xảy ra bất cứ vấn đề gì, theo dõi sát sao không được rời mắt, một khi xuất hiện vấn đề, sẽ gây ra tổn thất không thể cứu vãn cho tiền đồ chính trị của hắn.

Không xảy ra vấn đề chưa chắc đã tạo được thành tích gì, nhưng để xảy ra vấn đề thì sẽ là sai lầm to lớn, sai lầm chí mạng.

Bạn đang đọc Cao Quan

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    7

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!