Lục Thánh có thể cảm giác được tinh thần lực của mình đang chậm rãi tiêu hao.
Trước khi tinh thần lực của hắn hoàn toàn tiêu hao, loại tăng phúc này vẫn tồn tại.
"Vậy thì tăng thêm áp lực đi."
Lục Thánh cảm giác khí huyết đạt được tăng phúc về sau, khả năng thừa nhận cực hạn của hắn liền được tăng lên lần nữa, vì vậy hắn lại cầm lấy điều khiển từ xa và ấn nút "+".
Tám lần trọng lực!
Ầm!!!
Một cỗ áp lực cường đại hung hăng đặt lên người Lục Thánh.
Bịch!
Lục Thánh đứng không vững mà quỳ một gối xuống đất.
Hắn rốt cuộc vẫn là xem thường áp lực khủng bố mà tám lần trọng lực mang đến.
Loại cảm giác này thật giống như có một vạn cái xe lăn loại nhỏ đang điên cuồng nghiền ép trên thân thể hắn.
Lục Thánh thậm chí còn có thể nghe được tiếng "Két két" do xương cốt của mình lẫn nhau đè ép va chạm gây ra.
Cho dù là Địa Chi Hô Hấp Pháp nhưng dưới áp lực khủng bố này nó có thể phát huy tác dụng cũng là rất nhỏ.
“Ta đã sắp đạt đến cực hạn rồi.”
Lúc này Lục Thánh cảm thấy may mắn vì mình đã tu tập Hằng Tinh Luyện Thể Thuật.
Môn luyện thể thuật chí cao cấp mười một này ngày thường ngoài việc giúp hắn rèn luyện khí lực ra thì đồng thời cũng rèn luyện lục phủ ngũ tạng của hắn.
Cường độ nội tạng của Lục Thánh bây giờ đã vượt xa võ giả bình thường, nếu không hiện tại hắn có thể đã bởi vì nội tạng bị đè ép chảy máu mà bị thương ngã xuống đất.
"Dưới điều kiện này tốc độ tiêu hao tinh thần lực cũng nhanh hơn rất nhiều. Mỗi một giây trôi qua là một thách thức đối với ta."
“Nhưng......”
Lục Thánh chậm rãi hô hấp, trong mắt hắn lóe ra tinh quang.
“Đây không phải là điều ta muốn.”
Ánh mắt Lục Thánh trở nên kiên định, từng chút một đứng thẳng lên.
...
Bên ngoài phòng tu luyện, một nam sinh vẻ mặt dại ra, trong miệng nỉ non: "Tám... tám lần trọng lực! Hắn… hắn lại còn có thể đứng lên!”
Đám người vây xem lúc này trên mặt tràn ngập vẻ rung động cùng không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ đã tìm không ra ngôn ngữ thích hợp để hình dung cảm thụ của mình lúc này về Lục Thánh.
Dưới sự trùng kích cực lớn liên tiếp, ngôn ngữ và biểu tình gì cũng có vẻ quá mức ảm đạm.
Bây giờ bọn họ chỉ muốn chắc chắn một điều, đó là liệu bọn họ có đang nằm mơ hay không?
Có lẽ nào bọn họ ở trong quá trình khắc khổ tu hành mà mệt mỏi ngủ thiếp đi, hiện tại bọn họ chỉ là ở trong mộng cảnh không có bị tỉnh lại.
Dương Diên gắt gao đưa hai tay che miệng mình, nàng sợ mình sẽ bởi vì quá mức kích động mà nhịn không được kêu lên.
Trong đôi mắt đẹp của Dương Diên chỉ còn lại hình ảnh một vị thiếu niên đang cố gắng từng chút một đứng lên từ mặt đất bên trong phòng tu luyện trọng lực.
“Tại sao nhìn thấy Lục Thánh trở về thì mình lại kích động như vậy? Cẳng lẽ là do hắn và mình cùng là người của thành phố Bạch Hà sao?”
Có lẽ ngay cả bản thân Dương Diên cũng không ý thức được vấn đề này.
Lúc này Tào Dũng vẫn đang đứng ở trong đám người, khóe mắt hơi co quắp, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay hãm sâu vào lòng bàn tay cơ hồ muốn đâm thủng cả da.
Lòng bàn tay Tào Dũng truyền đến cảm giác đau đớn, nó không lúc nào là không nhắc nhở hắn một màn trước mắt này là sự thật, nhưng hắn lại tình nguyện nghĩ rằng mình hiện tại là đang nằm mơ.
“Khốn kiếp! Làm sao hắn có thể mạnh thái quá như vậy?” Trong lòng Tào Dũng âm thầm rống giận.
…
“Người này......”
Tần Thiệu Quân cùng Đông Tình Tuyết đang đứng ở xa xa, lấy thị lực của bọn họ thì có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trong phòng tu luyện trọng lực.
Bên cạnh bọn họ còn có một binh sĩ cầm theo một cái máy tính xách tay, trên máy tính đang biểu hiện thời gian thực trong phòng tu luyện trọng lực.
Vị binh sĩ này cũng bị chấn động to lớn, hai tay cầm máy tính còn đang run nhè nhẹ.
Hắn vẫn còn nhớ rõ vị học viên trên màn hình kia. Tại ngày đầu tiên nhập doanh người này đã đánh một vị trung úy võ giả cấp ba gần chết, dường như chỉ vừa mới xuất viện không lâu.
Loại quái vật này rất khó để cho người ta không có ấn tượng sâu sắc. Mà có vẻ như nó bây giờ đã trở nên khủng bố hơn!
“Ngươi bây giờ còn có lòng tin cảm thấy Hạ Lâm sẽ có thể chiến thắng hắn không?” Tần Thiệu Quân hỏi Đông Tình Tuyết.
Trên mặt Đông Tình Tuyết không lộ ra vẻ hỉ nộ, nàng trầm mặc một hồi mới bình tĩnh mở miệng nói: "Trước tông sư thì tinh thần niệm sư cường đại đến mức ngươi không thể tưởng tượng nổi đâu.”
“Được rồi.” Tần Thiệu Quân tỏ vẻ bất đắc dĩ gật đầu, trong miệng lại nhỏ giọng nói thầm: "Nữ nhân mạnh miệng, ngươi thật sự không sợ đá mài đao quá cứng sẽ đem đao nhỏ đều mài cho gãy sao?"
Lúc này ánh mắt Đông Tình Tuyết chợt động, nhỏ giọng nói một câu: "Hắn đi ra rồi.”
Tần Thiệu Quân ngẩng đầu nhìn ra phía xa xa.