Hà Linh Tố vẫn luôn là nữ thần trong mộng của Mã Phi.
Nguyên nhân Mã Phi vẫn ở lại Hành Thiện Đường không chịu đi chính là vì hắn ảo tưởng một ngày nào đó sẽ được Hà Linh Tố coi trọng.
Mặc dù việc làm ăn của Hành Thiện Đường hiện tại không tốt lắm, nhưng dù sao lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cũng coi như là sự nghiệp và tình yêu song thu, trực tiếp đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Cho dù khả năng này so với tỷ lệ trúng xổ số còn nhỏ hơn một chút, nhưng nhỡ đâu hắn đạt được thì sao? Bởi vì quan niệm của đại tiểu thư nhà giàu rất khó nói.
Trong tiểu thuyết đô thị YY không phải đều viết như vậy ư, tiểu tử nghèo bình thường đạt được nàng cũng không có gì lỳ lạ a!
Mã Phi đang nằm sấp trên quầy thì bỗng nhiên thân ảnh của Hà Linh Tố xuất hiện trước mắt hắn.
“Hà...... Hà tiểu thư!”
Mã Phi giật mình đứng lên, nhân tiện dùng ống tay áo lau đi nước bọt trên khóe miệng.
Lúc này khuôn mặt Hà Linh Tố đã hoàn toàn ngưng tụ thành hàn sương, vẻ mặt vô cùng âm trầm.
“Có phải ngươi đã vụng trộm dẫn người vào phòng điều chế dược tề của ta đúng không?”
“Không...... Không có a.” Mã Phi vội vàng lắc đầu phủ nhận.
Nhìn đối phương ấp úng, ánh mắt tránh né, Hà Linh Tố gần như có thể khẳng định là vậy.
“Quên đi, ngày mai ngươi không cần đi làm nữa.” Hà Linh Tố lạnh lùng nói.
“A?! Hà tiểu thư, Hà tiểu thư, ngươi nghe ta giải thích đi…” Mã Phi vội vàng nói.
Hà Linh Tố không để ý tới Mã Phi nữa mà xoay người rời đi.
Tâm tình nàng hôm nay vốn dã rất kém, kết quả lại gặp phải loại chuyện này, nên tâm tình nàng trực tiếp bạo nổ.
Hà Linh Tố lúc không có việc gì thì bình thường đều ở bên trong phòng điều phối nghiên cứu thuốc mới, có thể nói nàng đối với mỗi một thứ trong phòng điều phối đều rõ như lòng bàn tay.
Vừa rồi khi nàng đi vào phòng điều phối thì thình lình phát hiện rất nhiều thứ trong phòng đã bị động tay.
Thậm chí ngay cả quần áo của nàng cũng bị người ta mặc vào, từ trong ra ngoài đều tản ra một mùi nam nhân nồng đậm.
“Hỗn đản! Tức chết ta rồi!”
Hà Linh Tố vừa thu dọn, vừa nổi giận.
Nàng dùng nhíp gắp bộ y phục dược sư bị người ta mặc vào trực tiếp ném vào thùng rác.
"Tất cả đồ dùng đều phải rửa lại một lần nữa, bàn cũng phải lau qua rồi lại khử trùng."
Hà Linh Tố là một người ưa thích sạch sẽ, nếu như không phải điều kiện hiện tại không cho phép, nàng thậm chí muốn đem tất cả đồ đạc đều vứt bỏ và một lần nữa mua một bộ mới.
“Còn có một cái chai chưa rửa qua sao?”
Hà Linh Tố đột nhiên chú ý tới tại trong góc khuất của đài điều phối đang đặt một cái chai đã được sử dụng qua, trong chai còn lưu lại một ít chất lỏng màu xanh nhạt.
“A, ghê tởm muốn chết!”
Hà Linh Tố mang vẻ mặt ghét bỏ, đeo găng tay vào trực tiếp ném cái chai này vào thùng rác.
Nhưng sau khi ném xong, Hà Linh Tố không biết tại sao mà nàng lại như ma xui quỷ khiến nhặt cái chai đã dùng qua kia từ trong thùng rác.
“Ta thật sự đã bị ma giật dây sao?” Hà Linh Tố tự giễu.
Gần đây trong đầu nàng đều là hai từ thuốc mới, phát triển đến bây giờ ngay cả loại thuốc không rõ trong thùng rác mà nàng cũng muốn nhặt lên nghiên cứu.
Hà Linh Tố thuần thục lấy ra một ít dược dịch trong chai và bắt đầu làm phân tích dược lý.
…
"Chết tiệt, chuyện này mà cũng có thể bị phát hiện sao? Ta thật sự là quá xui xẻo đi!" Mã Phi mang vẻ mặt rầu rỉ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cuốn gói rời đi.
Hắn nghĩ đến bắt đầu từ ngày mai hắn sẽ rất khó nhìn thấy nữ thần trong lòng mình mà tràn đầy hối hận.
"Sớm biết vậy ta liền không kiếm mấy trăm đồng tiền kia. Xú tiểu tử, ngươi hại chết ta rồi."
Mã Phi xách đồ đi ra khỏi Hành Thiện Đường, lưu luyến quay đầu nhìn lại.
"Ông trời ơi, ngài có thể cho ta nhìn nữ thần của ta một lần nữa được không?" Mã Phi âm thâm cầu nguyện.
Ngay sau đó, kỳ tích đã xảy ra, vì trong tầm mắt Mã Phi thật sự xuất hiện bóng dáng của Hà Linh Tố.
Không chỉ có như thế, Hà Linh Tố còn nhanh chóng hướng về phía hắn chạy tới, trên mặt nàng lộ ra vẻ khẩn trương, lo lắng, bức thiết.
Mã Phi! Mã Phi! Ngươi ở đâu? Đáng chết, ngươi sẽ không thật sự rời đi rồi chứ?”
“Vãi lồng!” Mã Phi sợ đến ngây người.
Ảo tưởng của ta đã trở thành sự thật rồi sao?
Những tình tiết YY mà ta nhìn thấy trong tiểu thuyết hình như đã từ hư ảo biến thành hiện thực, và nó còn đang hướng về phía ta mà chạy tới từng bước một!
Trong lòng Mã Phi dâng lên một cỗ vui sướng cùng kích động cực lớn, hắn vội vàng mở miệng hô: "Hà Tiểu... Linh Tố!
Hà Linh Tố thấy Mã Phi đang đứng ở cửa với vẻ mặt hưng phấn vẫy tay với nàng mà nhất thời hai mắt sáng ngời.
Hà Linh Tố lao ra, nắm lấy vạt áo Mã Phi, vội vàng nói: “Hả? Ngươi còn chưa đi sao? Vừa vặn ta có chuyện rất quan trọng muốn hỏi ngươi!”
“Nói đi Tố Tố, chỉ cần là điều ta biết!” Trên mặt Mã Phi tràn đầy vẻ kích động cùng hạnh phúc, nói.
Hà Linh Tố nghe được Mã Phi xưng hô như vậy đối với nàng mà nhíu mày, nhưng lúc này nàng cũng không rảnh để ý đến chuyện này.
“Hôm nay ngươi đã mang người nào vào phòng điều phối? Ta muốn gặp hắn ngay lập tức!”
“Hả?!!” Mã Phi liền sửng sốt, lời thoại này hình như có chút không giống với trong tưởng tượng của hắn.
“Ta nói ta muốn gặp người hôm nay ngươi đã mang vào phòng điều phối. Nếu như ngươi có thể tìm được hắn thì ta cam đoan ngươi chẳng những có thể tiếp tục ở lại Hành Thiện đường đi làm, mà hơn nữa tiền lương còn tăng gấp đôi!"
“Ách...... Được được! Ta có phương thức liên lạc với hắn.” Mã Phi như vừa tỉnh mộng mà vội vàng lấy điện thoại ra.
“Mau đưa cho ta!”
Hà Linh Tố hiện tại đang gấp muốn chết, nàng e sợ chậm trễ từng giây từng phút.
Nàng có biểu hiện như vậy chủ yếu là do phần báo cáo kết quả phân tích dược lý mà nàng vừa mới kiểm tra đo lường ra thật sự quá kinh người!