Lục Thánh nhìn thoáng qua cha mẹ còn đang chơi đùa huy chương và chi phiếu, chào hỏi bọn họ: "Vậy ta về phòng trước, đến giờ ăn cơm tối gọi ta là được.”
Nói xong hắn xoay người rời đi.
Vừa rồi Tiêu Ngọc Hà đã tự mình đưa tới huy chương võ giả cùng với chi phiếu một trăm vạn khối kia đối với Lục Thánh mà nói giống như là không tồn tại.
...
Lục Khinh Hòa chấn động thật sâu. Trạng thái này nàng từ buổi sáng tại hiệp hội võ giả là đã bắt đầu.
Khi Dương Diên nói ra tên của Lục Thánh, Lục Khinh Hòa còn hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không. Hoặc là nói hai vị Lục Thánh này căn bản cũng không phải là cùng một người.
Đây là lần đầu tiên Lục Khinh Hòa gặp Dương Diên học tỷ biểu cảm như vậy.
Ở trong lòng nàng, Dương Diên học tỷ hẳn là rất xinh đẹp, rất cao lãnh, vĩnh viễn kiêu ngạo, vĩnh viễn là thiên tài kim quang lấp lánh, là thần tượng mà nàng vẫn luôn sùng bái. Nhưng lúc đó trên mặt Dương Diên lại toát ra nồng đậm uể oải, vô lực, bất đắc dĩ cùng không tự tin.
Đây là lần đầu tiên Lục Khinh Hòa nhìn thấy một vị học sinh mà Dương Diên học tỷ còn phải ngẩng đầu nhìn lên. Mà người kia dĩ nhiên lại là anh ruột của nàng!
Điều này sao có thể chứ?
Cho dù Lục Thánh trong khoảng thời gian này quả thật có thay đổi rất lớn.
Hình tượng, khí chất, lượng cơm ăn, thành tích các phương diện của hắn đều trở nên gần như nàng không nhận ra.
Nhưng mà dù hắn có thay đổi thế nào thì cũng không thể lập tức đi đến độ cao như vậy, không thể trở thành vị học sinh mà ngay cả Dương Diên học tỷ đều phải nhìn lên.
Không đời nào!
Tuyệt đối không có khả
Tuyệt đối là trùng tên trùng họ!
Các người lầm rồi!
Lục Khinh Hòa không ngừng tự nói với mình như vậy.
Kết quả sau khi nàng về đến nhà thì chuyện càng kỳ quái hơn đã xảy ra.
Hội trưởng của hiệp hội võ giả tại thành phố Bạch Hà là Tiêu Ngọc Hà lại tự mình đến nhà bái phỏng bởi vì Lục Thánh.
Lục Khinh Hòa cũng biết Tiêu Ngọc Hà. Có lần trường Nhất Trung Bạch Hà đã tổ chức một hoạt động mang tính toàn trường, trường học đã đặc biệt mời vị đại nhân vật hết sức quan trọng này tới.
Khi đó Tiêu Ngọc Hà ngồi an vị ở vị trí chính giữa đài thủ lĩnh, hiệu trưởng và chủ nhiệm ngồi hai bên đều cười theo, trên mặt tràn đầy hào quang, phảng phất như có thể mời được Tiêu Ngọc Hà là một chuyện cực kỳ vinh quang.
Lục Khinh Hòa lúc đó đã hoàn toàn bối rối.
Sau đó vị đại nhân vật bình thường chỉ có thể nhìn thấy ở trên TV này còn mang vẻ mặt ôn hòa mà bắt đầu khích lệ đối với Lục Thánh, thậm chí còn tự mình ban tặng huy chương võ giả cùng tiền thưởng cho hắn.
Tình huống này Lục Khinh Hòa rất quen thuộc. Nàng từ nhỏ đến lớn, sau mỗi lần có thành tích thi đua thì giáo viên chủ nhiệm đều gọi nàng lên sân khấu nhận khen ngợi, trên mặt tràn đầy loại biểu tình này.
Nhưng đó là giáo viên ở trường, còn Tiêu Ngọc Hà là ai chứ?
Hắn là hội trưởng của hiệp hội võ giả tại thành phố Bạch Hà, là đại nhân vật số một số hai của thành phố Bạch Hà đó!
Giữa hai bên căn bản không thể đánh đồng.
Nhìn cha mẹ mình cầm trên tay huy chương màu đồng lật qua lật lại đánh giá, chỉ kém chút nữa đưa nó lên miệng cắn một miếng.
Lục Khinh Hòa nhớ lại có lần một bạn học trong lớp đã lén đem huy hiệu của cha mình đến trường học khoe khoang với bọn nàng, và nàng đã nhìn thấy nó một lần. Nhưng đó cũng chỉ là huy chương võ giả cấp một mà thôi.
Về phần huy chương võ giả cấp hai thì đây là lần đầu tiên Lục Khinh Hòa gặp được.
Còn tiền thưởng thì lên đến một trăm vạn khối!
Lần đầu tiên Lục Khinh Hòa biết được thì ra "học bổng" còn có thể nhiều đến mức bất thường như vậy!
Quá nhiều chấn động để cho Lục Khinh Hòa sắp bị trùng kích đến choáng váng.
Nàng ngồi trên sofa rất lâu, chờ tâm tình hòa hoãn một chút mới đứng lên.
“Cha mẹ, ta về phòng đây.” Lục Khinh Hòa chào hỏi một tiếng.
Không ai chú ý đến nàng bởi vì Lục Đại Hải cùng Trịnh Ngọc Phân còn đang nhìn chằm chằm vào hai thứ trên tay mà lải nhải thảo luận.
Trong lòng Lục Khinh Hòa không hiểu sao nổi lên một tia chua xót.
Đây hình như là nàng từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên bị cha mẹ xem nhẹ, hay là bởi vì ca ca Lục Thánh của nàng?
...
“Còn chưa có kết quả sao?” Hà Linh Tố vội vàng đi tới cửa tiệm, hỏi.
Mã Phi cẩn thận trả lời: "Thỉnh thoảng có thể liên lạc, nhưng lần nào hắn cũng chỉ nói mấy câu là đã cúp máy rồi”
“Không phải lúc trước ngươi hay vỗ ngực nói với ta là chuyện này tuyệt đối không thành vấn đề sao?” Hà Linh Tố giậm chân, chỉ vào mũi Mã Phi mắng một trận.
Mã Phi mang vẻ mặt nghẹn khuất, nhưng một chữ cũng không dám phản bác.
Ai bảo hắn lúc trước đem sự tình đáp ứng tốt như vậy, hiện tại mặt mũi của hắn đều mất sạch sẽ.
Hà Linh Tố bực bội không thôi.
Suốt hơn một tuần qua nàng vẫn chưa gặp được người chế thuốc bổ thần bí kia, thậm chí ngay cả đối phương trông như thế nào, tên gọi là gì mà nàng cũng không biết.
Không gặp được người này thì sẽ không có được thuốc bổ mới. Không có thuốc bổ mới thì Hà gia sẽ không có biện pháp thoát khỏi khốn cảnh. Cho nên Hà Linh Tố mới sốt ruột như vậy.
Một tuần qua nàng gần như không ngủ ngon giấc, ngay cả làn da cũng sạm đi không ít.
Tất cả thời gian và tinh lực của mình nàng đều đặt trên loại thuốc bổ mới này, dù nhận được vài tin tức có liên quan đến loại thuốc bổ mới khác thì nàng cũng không đi bởi vì nàng sợ mình vừa rời đi thì liền bỏ lỡ bên này.