“Đến rồi.”
Theo xe chậm rãi dừng lại, tài xế quay đầu nhắc nhở một câu.
Lục Thánh gật đầu, xách hành lý từ trên xe khách đi xuống.
Hiện ra trước mắt hắn là một căn cứ quân sự khổng lồ được bảo vệ nghiêm ngặt.
Hai bên căn cứ toàn bộ do tường vây dây thép cao cao phong tỏa, chính diện là một cánh cửa sắt lớn đóng chặt.
Trước cửa có binh lính mặc quân phục đứng gác, còn có mười thiếu nam thiếu nữ nhìn tuổi tác không kém Lục Thánh bao nhiêu cũng mang theo hành lý, túi lớn túi nhỏ.
Lục Thánh chú ý tới trên ngực trái của những người này đều đeo một cái huy chương màu đồng thau.
Đó là huy chương võ giả cấp một.
Đáng tiếc huy chương võ giả cấp hai Lục Thánh đã ném ở trong nhà, bị Trịnh Ngọc Phân thu làm bảo bối, nếu không lúc này hắn cũng có thể lấy ra trang bức.
“Thành phố Bạch Hà đã đến rồi.”
Tài xế bỏ lại một câu rồi khởi động xe quay đầu xe lái đi. Để lại một đống thiếu nam thiếu nữ nhìn chằm chằm Lục Thánh thì thầm.
“ Thành Phố Bạch Hà sao? Không phải đã sớm đi vào rồi à, như thế nào còn bỏ sót một người?”
"Đoán chừng là phía sau cắm vào, không nhìn thấy ngay cả huy chương võ giả chính thức mà hắn đều chưa có sao? Thành phố Bạch Hà từ trước đến nay có thành tích thi tốt nghiệp trung học đều là toàn tỉnh đếm ngược a."
“Ha ha ha ha......”
Lục Thánh đã đem những nghị luận này nghe vào trong tai nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, tâm như nước lặng.
Lấy thực lực hiện tại của hắn thì cho dù những đứa trẻ vừa mới đạt tới võ giả cấp 1 chính thức này toàn bộ xông lên thì cũng không phải là đối thủ của hắn.
Đối với loại người có thực lực quá yếu hơn mình mà còn không có nhãn lực gì, Lục Thánh nhìn bọn họ thêm một cái đều cảm thấy mình bị rớt giá.
Đợi trong chốc lát, đại môn của căn cứ mở ra, một vị nam nhân trung niên ăn mặc quân trang, khuôn mặt nghiêm nghị, vẻ mặt nghiêm túc đi ra.
Hắn cầm danh sách kiểm kê nhân số, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lục Thánh.
Nam nhân trung niên cúi đầu nhìn sổ sachs trên trên tay rồi ngẩng đầu nói: “Ngươi là Lục Thánh được hội trưởng Tiêu Ngọc Hà của hiệp hội võ giả thành phố Bạch Hà nhắc tới đúng không?"
Lục Thánh gật đầu.
Nam nhân trung niên này ra vẻ hiểu rõ.
Hội trưởng Tiêu Ngọc Hà của hiệp hội võ giả thành phố Bạch Hà đã đặc biệt đề cập qua với hắn, lần này thành phố Bạch Hà sẽ có một vị học viên không đi cùng xe chuyên dụng với các học viên tới đây, để cho hắn chú ý một chút. Hiện tại người xem như đã đến.
Nam nhân trung niên đặc biệt hỏi như vậy liền rơi vào trong lỗ tai các thiếu nam thiếu nữ khác đang ở trên sân mà lập tức thay đổi mùi vị.
“Thì ra đây là người mà hội trưởng của hiệp hội võ giả thành phố Bạch Hà đặc biệt chiếu cố.”
“Trách không được a......”
"Quá không chịu nổi! Hắn lại có quan hệ với hội trưởng của hiệp hội võ giả thành phố Bạch Hà."
Đám người cảm thấy kỳ quái, nhưng Lục Thánh ngược lại không cảm thấy gì.
Nam nhân trung niên lông mày dựng thẳng, quát lớn: "Đều bảo trì an tĩnh cho ta!"
Đám học viên lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nam nhân trung niên lại kiểm kê nhân số một lần nữa, xác định không có vấn đề mới nói với Lục Thánh: "Vậy ngươi cùng người của thành phố Thanh Nguyên đi vào để làm nghi thức nhập doanh của các ngươi đi."
Những người khác ngược lại không có gì, nhưng Lục Thánh từ trong lời này hiểu ra hương vị không giống nhau.
Một lô hàng?
Ý ngươi là sao?
Chẳng lẽ cái gọi là nghi thức nhập doanh này còn phải từng nhóm đi vào ư?
Bất quá cho dù cảm giác được trong chuyện này có chút kỳ quái, nhưng Lục Thánh vẫn thành thật đi theo phía sau đội ngũ. Dưới sự dẫn dắt của nam nhân trung niên mà cả đám học viên đi vào cửa lớn của căn cứ.
Sau khi đi vào liền thấy một sân thể dục rất lớn, đằng xa có rất nhiều kiến trúc.
Nam nhân trung niên mang theo bọn họ đi vòng qua sân thể dục, cuối cùng đi tới một gian phòng hạ thấp.
“Hành lý đều để xuống đất, lát nữa sẽ có chuyên gia đến giúp các người lấy đi.” Nam nhân trung niên lạnh lùng hạ xuống mệnh lệnh, sau đó chỉ vào một cái cửa nhỏ trước phòng thấp nói: "Từng người đi vào.”
Các học viên của thành phố Thanh Viễn không rõ nguyên do nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo nam nhân trung niên phân phó, một người tiếp nối một người đi vào trong cửa nhỏ, Lục Thánh xếp cuối cùng.
Sau khi mọi người đều đã tiến vào cửa nhỏ, cửa sắt phía sau đóng lại một tiếng nặng nề.
Ngoài cửa truyền đến tiếng xích sắt khóa trái, làm cho sắc mặt các học viên có chút thay đổi.
Lúc này, giọng nói của nam nhân trung niên lại vang lên.
"Đi tới lối ra đối diện thì các ngươi coi như thông qua khảo hạch nhập doanh. Nếu không đi tới được thì từ đâu tới liền trở về nơi đó cho ta!”
Có người lập tức kêu lên: “Cái gì? Không phải nói chỉ là nghi thức nhập doanh thôi sao?”
Hắn mới vừa nói xong thì liền nghe thấy một tiếng "răng rắc" của máy móc vang lên.
Trên mặt đất của căn phòng này bỗng nhiên nứt ra từ chính giữa.
Cả đám thiếu nam thiếu nữ đứng không vững mà kinh hô rơi xuống.
Trước khi cơ quan trên mặt đất khởi động thì Lục Thánh đã nhận ra rồi.
Chuẩn xác mà nói từ khi vừa mới bước vào gian phòng này giây thứ nhất thì Lục Thánh cũng đã biết gian phòng này còn có cơ quan, và bên dưới gian phòng là một lối đi hẹp rất phức tạp.