Cùng lúc đó, một thanh niên có tướng mạo thanh tú, lông mày bên trái in giấu một nốt ruồi đang nhanh chóng từ thông đạo chạy tới. Trong tay hắn nắm chặt một thứ giống như điều khiển từ xa.
Trên cái điều khiển từ xa khảm nạm dày đặc mười mấy cái nút, phía trên mỗi cái nút đều tương ứng với một cái đèn màu xanh lá cây.
Mà vào lúc này, mười mấy cái đèn xanh trên điều khiển từ xa trong tay thanh niên này đang nhanh chóng biến thành đèn đỏ.
Trong vòng vài phút ngắn ngủi mà đã có hơn tám phần mười số đèn xanh chuyển thành đèn đỏ.
Nhìn từng đạo hồng quang chói mắt kia mà vẻ lo lắng trên mặt thanh niên cơ hồ muốn tràn ra ngoài.
“Bà mẹ nó! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao tất cả cơ quan người máy đều bị trục trặc? Không phải đều là hàng mới hay sao?” Thanh niên lòng nóng như lửa đốt, nói.
Hắn là người phụ trách thông đạo này, cho nên hắn không chỉ phải phụ trách bảo vệ an toàn tính mạng của các thiếu niên vượt ải, mà hắn còn phải phụ trách độ hao tổn của đám cơ quan người máy trong thông đạo.
Nói như vậy chỉ cần là cơ quan người máy không bị hư hao hoàn toàn thì hết thảy đều ổn.
Một đám tiểu tử vừa mới đạt tới tiêu chuẩn võ giả cấp một chính thức mà có thể gây hư hao cho cơ quan người máy cấp hai sao?
Không thể nào!
Dù có để cho bọn hắn dùng từng cái răng để cắn thì phỏng chừng nhiều nhất cũng chỉ đánh vỡ một chút sơn trên vỏ của cơ quan người máy.
Cho nên thanh niên này rất là yên tâm mà trốn ở một bên, chuẩn bị chờ thời gian kém không nhiều lắm mà lại đi ra ngoài cứu viện.
Dù sao mục đích chân chính của cuộc khảo hạch này chính là muốn hung hăng áp chế ngạo khí của đám học viên được gọi là "Nhóm thiên tài đỉnh cấp của tỉnh Đông Ninh" này, để cho bọn họ ghi nhớ thật lâu sau khi ăn nhiều nỗi khổ da thịt một chút.
Nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, mình vừa mới ngủ gật một chút thì điều khiển từ xa trong tay đã bắt đầu điên cuồng lấp lóe, báo động có liên tiếp hơn mười tên cơ quan người máy bị hư hỏng.
Hãy nghĩ về chi phí của một tên cơ quan người máy xem!
Mẹ nó, coi như bán cả ta thì cũng bồi thường không nổi a!
Nghĩ tới đây, chân của thanh niên này nhất thời lại nhanh hơn vài phần.
Rốt cục hắn cũng đi tới phía trước thông đạo.
Từ xa xa hắn đã nhìn thấy một thiếu niên thon gầy tuấn mỹ đang đứng ở đằng trước một đống đồng nát sắt vụn, và đang chậm rãi rút ra cánh tay từ trong ngực một tên cơ quan người máy.
Thiếu niên phát hiện hắn đến thì trên mặt không có chút nào ngoài ý muốn, mà ngược lại còn lộ vẻ hưng phấn.
Đôi mắt trong suốt như thủy tinh của thiếu niên kia dần dần nở rộ hào quang, trong đó có chiến ý hừng hực đang thiêu đốt.
“Ngươi rốt cục đã tới!”
Vẻ mặt thanh niên có chút mê mang. Ánh mắt hắn rơi vào trên người những tên cơ quan người máy vô cùng thê thảm kia, đầu óc hắn sững sờ và trong khoảng thời gian ngắn đã mất đi năng lực suy nghĩ. Trái tim hắn đang rỉ máu.
Bỗng nhiên có một tiếng gió vang lên bên tai. Cả người thanh niên trong nháy mắt lông tơ dựng đứng, sau đó hắn theo bản năng mà lui về phía sau. Sau đó một đạo thân ảnh trẻ tuổi đã nhảy lên thật cao ở trước mặt hắn.
Đạo thân ảnh này chặn lại ánh đèn của thông đạo, cái bóng rơi xuống trên mặt thanh niên, và thanh niên chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt nóng rực mà tràn ngập chờ mong.
“Đến đây đi người thủ quan của cửa ải thứ hai. Ta hy vọng ngươi không làm ta thất vọng.”
Thanh niên: “???”
Từ khi nào ta đã trở thành thủ quan của cửa ải thứ hai rồi?
Mà con mẹ nó, cửa ải thứ hai ở đâu ra chứ?
…
Trong một gian phòng điều khiển to lớn, Đông Tình Tuyết cúi đầu ngồi ở trước bàn lật xem tư liệu.
Nàng mặc một thân quan phục màu xanh đậm được cắt may thích hợp, đem dáng người của nàng hiện ra hoàn mỹ.
Dưới bàn là bắp chân thon dài hơi giao nhau của nàng, mặc dù chúng bị quần dài bao bọc nhưng cũng ưu mỹ giống như một bức tranh.
Ở phía đối diện Đông Tình Tuyết là một cái màn hình thật lớn cùng đại lượng phím nút để thao tác trên mặt bàn.
Một thanh niên có thân thể thon dài, tướng mạo tuấn lãng, trên tay bưng một ly cà phê, một bên thưởng thức một màn trước mắt và một bên phát ra cảm thán từ đáy lòng: "Hôm nay thật sự là một ngày thích ý mà tràn ngập hạnh phúc a."
Đông Tình Tuyết ngẩng đầu nhìn xem gia hỏa có số huy hiệu trên áo chỉ ít hơn nàng một ngôi sao, đôi lông mày lá liễu dài nhỏ trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhăn ra một cái hoa văn đẹp mắt.
“Nếu ngươi thật sự cảm thấy rảnh rỗi thì mời ngươi tới giúp ta thẩm duyệt tư liệu nhé Thiếu tá Tần Thiệu Quân.”
Thanh niên bưng ly cà phê lên uống một ngụm, sau đó cười ha ha và ánh mắt né tránh, nói: "Ta đang bận thưa trung tá Tình Tuyết. Hơn nữa người phụ trách chủ yếu của trại huấn luyện thiên tài lần này là ngươi, còn ta chỉ là trợ thủ tạm thời được kéo đến góp cho đủ số.”
Đông Tình Tuyết nhìn chằm chằm thanh niên trong chốc lát, cuối cùng nàng chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn buông tha.
Bởi vì đối phương nổi danh lười biếng, hơn nữa lần này cũng đúng là nàng cứng rắn lôi kéo đối phương đến hỗ trợ.
Đông Tình Tuyết lắc đầu, tiếp tục lật xem văn kiện thật dày trên bàn.